Quên đi, nếu sự xuất hiện của nàng ta có thể khiến Cố Từ hạnh phúc như vậy, vậy thì cứ kệ nàng ta đi.
Y hy vọng Cố Từ có thể luôn thoải mái cười như vậy, mỗi ngày vô ưu vô lo.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Từ bảo bối là thiên thần nhỏ ~
Người đi đường đi qua, cũng chỉ tò mò nhìn bọn họ, sau đó liền nhanh chóng rời ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Phó Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng niềm vui lúc này của Cố Từ, y cũng nhịn không được khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu dàng nhìn người trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Cố Từ vui vẻ, y cũng vui vẻ.
Cố Từ vui vẻ một hồi lâu, sau đó mới ý thức được mình dường như mình dựa trong lòng Phó Ngôn rất lâu, không khỏi đỏ mặt, sau đó liền muốn thoát khỏi ngực Phó Ngôn, chỉ là mới động thân thể, liền phát hiện mình bị ôm chặt trong lòng.
Cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Được rồi, huynh có thể buông ta ra."
Cùng lúc đó, 007 lại nhận được tiến độ nhiệm nhắc nhở, tăng lên 23 %, hiện tại tiến độ là 73 %
Hệ thống giải thích với cậu: "Phụ thân của ngài hình như đã phái người tới hỗ trợ cho thôn phụ cận sửa chữa nhà ở, xây nhà mới giúp đỡ dân vô gia cư, hiện tại bọn họ có thể sống sót vì không còn phải chịu ảnh hưởng gió tuyết nữa. Bên này không gian hệ thống cảm nhận được thiện cảm, vì vậy điều khoản nhiệm vụ đã được thêm vào."
"Có vẻ như năm nay thôn dân không cần phải chịu khổ nữa." Cố Từ cũng vì hành động này của phụ thân mà cảm thấy vui vẻ, cậu luôn cảm thấy mình chẳng qua là muối bỏ vào biển, sợ mình không giúp được gì, nhưng hiện tại có Huyền Âm giáo ra mặt, các thôn dân năm nay hẳn sẽ sống thoải mái hơn một chút.
007 cũng cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, xem ra nhiệm vụ lần này rất nhanh có thể rất nhanh sẽ hoàn thành." Nó vốn còn lo lắng với tính tình của Cố Trường Thanh, nhiệm vụ lần này sẽ có chút khó khăn, may mắn thay, mặc dù Cố Trường Thanh tùy tâm sở dục, nhưng trong lòng vẫn có điểm yếu. Hắn yêu thương hài tử của mình, cũng sẽ vì Cố Từ mà nhượng bộ.
Cố Từ bận tâm nói chuyện với 007, sau khi nói xong lời kia với Phó Ngôn liền không có phản ứng gì nữa, Phó Ngôn nhịn không được cúi đầu nhìn cậu, lại thấy Cố Từ nhìn sợi dây chuyền trên cổ cười khẽ, thần sắc điềm đạm.
Y nhìn thấy sợi dây chuyền kia, vươn tay chạm vào nó, nghi hoặc hỏi: "Thứ này hình như có chút quen thuộc...."
Nghe được câu này, Cố Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngôn, liền thấy y đang mỉm cười với mình, chậm rãi giải thích: "Những lời này nếu là lần đầu tiên gặp em mà nói, e rằng mọi người đề nghĩ rằng ta kiếm cớ làm thân với em, nhưng Cố Từ..."
Phó Ngôn tiếp tục nói: "Có thể em sẽ không tin, hình như tôi đã gặp em từ rất lâu rồi. Hơn nữa, lúc đó em cũng đeo sợi dây chuyền này."
"Em có tin có kiếp trước không?" Phó Ngôn nghiêm túc nhìn Cố Từ, sau đó lại cười nói: "Chúng ta có phải kiếp trước đã từng gặp qua nhau không? Khi đó nhất định ta rất thích em, nếu không sao có thể chỉ cần vừa thấy em, liền hạnh phúc như vậy."
Phó Ngôn còn mơ hồ nhớ những chuyện ở thế giới trước.... Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Từ sau khi nghe những lời này. Ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Phó Ngôn khiến cậu sững sờ, Cố Từ nghe Phó Ngôn nói lời yêu thích, nhịn không được lại nhìn về phía y.
Cậu chậm rãi suy nghĩ, Phó Ngôn đây là thổ lộ tình cảm với mình sao?
Cố Từ hơi mở to mắt, mê mang nhìn thanh niên, trên mặt Phó Ngôn vẫn là nụ cười ôn nhu.
"Huynh......"
Cố Từ còn chưa nói hết câu, liền nghe thấy phía sau đám người hầu gọi, bọn họ thở hổn hển nói: "Công, công tử! Tiểu nhân tìm được ngài rồi!"
Cuối cùng cũng tìm lại được chủ tử, hai người hầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đưa lò sưởi tay lên, "Công tử, xin ngài cầm cái này trước, sưởi ấm tay."
Cố Từ cầm lấy lò sưởi tay, lòng bàn tay truyền đến một luồng ấm áp, cười hỏi bọn họ: "Các người vừa mới đi, chính là đi mua cái này sao?"
Bọn họ gật đầu: "Vâng, Phó công tử nói sợ ngài lạnh, liền bảo tiểu nhân đến cửa hàng gần đây mua cái này."
Mà sau khi bị bọn họ ngắt lời, CỐ Từ cũng liền không tiếp tục nói những lời chưa kịp nói, chỉ khẽ gật đầu, cúi đầu nhìn lò sưởi nhỏ trong lòng bàn tay.
Phó Ngôn trong mắt hiện lên mặt tia ảo não, thầm nghĩ hai người này sớm không quay lại, muộn không quay lại, lại cố tình đúng lúc này.....
Y nghĩ đến đây, liền nhịn không được nhìn về phía Cố Từ, trong lòng thầm nghĩ: Vừa rồi Cố Từ còn chưa nói xong câu kia, rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Đang lúc y chăm chú nhìn Cố Từ, Cố Từ bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Phó Ngôn.
Phó Ngôn vừa vặn bị bắt, nhưng lần này y không rời mắt đi, vẫn nhìn chằm chằm Cố Từ.
Đám sai vặt cũng quay lại nghĩ, đều nhận ra bầu không khí lúc này có gì đó không ổn, giữa công tử và vị Phó Ngôn này dường như có thêm điều gì đó, có một sự ăn ý mà không ai khác có thể can thiệp vào.
Cố Từ lại hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt mang theo ý cười, nói: "Ta nghe nói gần đây có trường tư thục, chúng ta đi xem một chút đi?"
Phó Ngôn theo bản năng hỏi: "Làm sao em biết?" Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Cố Từ đi ra ngoài.
Cố Từ quay đầu nhìn về phía trước, giải thích nói: "Vừa rồi thím ở tiệm bánh ngọt nói vậy, đi về trước bốn trăm mét, sau đó rẽ trái, sẽ đến nơi."
Bà chủ cửa hàng bánh mà bọn họ vừa đến rất thích Cố Từ, vừa nhìn thấy cậu liền cười khanh khách hỏi Cố Từ năm nay bao nhiêu tuổi đã kết hôn chưa, lại khen đứa nhỏ này bộ dáng tuấn tú, còn nhét cho cậu nhiều bánh đậu xanh, làm Cố Từ suýt chút nữa đỏ mặt, sau đó vội vàng lắc đầu nói không cần, trước khi đi còn lén lút để lại một thỏi bạc coi như bồi thường lễ vật bà chủ tặng cho bọn họ.
Phó Ngôn gật đầu, cười nói: "Vậy, chúng ta đi thôi."
Cố Từ đang cầm lò sưởi tay, nghiêng đầu nhìn hai người hầu bên cạnh, thấy thân thể bọn họ bị gió lạnh thổi qua theo bản năng mà run lên, rất có thể là vì vội vã đi tìm người mà bị lạnh cóng.
Cố Từ liền nói: "Các ngươi qua bên kia nghỉ ngơi đi." Cậu chỉ quán trà cách đó không xa, lại nói: "Ta cùng Phó Ngôn đi xem trường tư thục một chút, sẽ trở lại sớm."
Đám người hầu trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Cố Trường Thanh lại có chút do dự, liền lắc đầu.
Cố Từ khẽ nhíu mày, nhìn bọn họ như vậy chỉ sợ chống đỡ không bao lâu sẽ sinh bệnh, thời tiết như vậy nếu là bị bệnh, nhất định sẽ rất khó chịu.
"Khi các ngươi bị bệnh, lây cho công tử thì các ngươi phải làm thế nào đây?" Phó Ngôn nhìn về phía bọn họ, nghiêm túc phân tích, "Tiểu Từ thân thể vừa ổn, nhưng không chịu nổi giày vò như vậy."
"Vậy..." Đám sai vặt nhìn nhau, gật đầu nói: "Bọn tiểu nhân ở lại đây một lát, sau một nén nhang sẽ qua đó." So với sức khỏe của bản thân, bọn họ quan tâm đến thân thể của Cố Từ hơn, những lời Phó Ngôn vừa nói, có thể xem như xua tan mọi lo lắng của bọn họ.
Cố Từ nói: "Không cần một nén hương, sau nửa nén hương chúng ta sẽ trở lại."
Bọn họ cũng chỉ là qua bên đó nhìn một chút, để Cố Từ có thể tận mắt nhìn trường tư thục trông như thế nào, liệu nó có giống như những gì cậu tưởng tượng hay không.
*
Con đường này Phó Ngôn rất quen thuộc, trước kia y đã từng đi bộ đến trường tư thục bằng con đường này. Y vừa đi vừa giải thích với Cố Từ những địa điểm hấp dẫn gần đó cho Cố Từ, khi hai người đến cây đa, không đợi Phó Ngôn mở miệng giới thiệu, Cố Từ đã sớm nhận ra, nhìn cây đại thụ cách đó không xa hỏi: "Đây chính là cây lúc trước huynh từng ngồi học sao?"
Phó Ngôn ngẩng đầu nhìn nó, trong lời nói không khỏi có chút xúc động: "Đúng vậy, chính là nó. Không ngờ mấy năm không gặp, nó lại 'rắn chắc' như thế."
Cố Từ bị miêu tả này của y chọc cười, cũng tò mò nhìn chăm chú nó, sau một lúc lâu mới gật đầu tán thành: "Đúng là rất 'rắn chắc'."
Phó Ngôn nghe ra cậu trêu chọc mình, lắc đầu mỉm cười, ôn nhu nhìn Cố Từ.
Cố Từ khó hiểu quay đầu lại, hỏi: "Huynh nhìn ta làm gì?"
Phó Ngôn lại cười đến gần cậu, thấp giọng nói: "Ta đột nhiên nhớ tới, ta và em đều là đồ đệ của Vân tiên sinh..."
"Hửm?" Cố Từ gật đầu, ý bảo y nói tiếp.
Y đưa ta chạm vào tóc Cố Từ, xúc cảm trong lòng bàn tay mềm mại, Phó Ngôn nhịn không được xoa xoa đầu Cố Từ, ghé vào bên tai cậu khẽ nói: "Cho nên, ta là sư huynh của em?"
Cố Từ đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn y, lại không nghĩ tới Phó Ngôn có logic kỳ lạ như vậy.
Phó Ngôn dỗ Cố Từ nói: "Gọi sư huynh nghe một chút?"
Cố Từ nhíu mày, nghiêm túc sửa chữa hợp lý vấn đề trong lời nói, "Tính ra ta so với huynh xuất phát sớm hơn vài năm, nếu như nghiêm túc luận về bối phận, hẳn huynh phải gọi ta là sư huynh...."
Phó Ngôn bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, Tiểu Từ thật thông minh!"
Y rất chân thành khen ngợi Cố Từ, sau đó rất nhanh thay đổi giọng, "Vậy ta gọi em là sư huynh?"
Phó Ngôn ngoan ngoãn gọi một câu: "Chào sư huynh!" nói xong còn nháy mắt với Cố Từ, cố gắng lợi dụng động tác thường ngày của Cố Từ để thể hiện sự đáng yêu, nhưng hiển nhiên hiểu quả cũng không đáng kể.
Bởi vì Cố Từ nhìn Phó Ngôn ngoan ngoãn gọi sư huynh như vậy, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, vừa lắc đầu vừa cười nói: "Bỏ đi bỏ đi, đại sư đệ như vậy, ta không đỡ nổi."
Cậu nhẹ nhàng cúi người, hình như cười đến đau bụng, khẽ che bụng, lại cười nói, "Huynh, huynh cũng đừng dùng vẻ mặt này nhìn ta nữa."
Phó Ngôn lại chỉ nhìn cậu cười, sau đó đưa tay giúp Cố Từ xoa xoa bụng, ân cần hỏi: "Còn đau không?"
Cố Từ lắc đầu cười, động tác của Phó Ngôn cũng không dừng lại, vẫn giúp cậu nhẹ nhàng xoa, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua y phục truyền đến, rõ ràng lúc này Cố Từ mặc quần áo rất dày, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng như thiêu đốt, giống như ánh mắt nóng rực của Phó Ngôn khi ngước mắt nhìn cậu lúc này.
Cố Từ ho khan vài tiếng, chậm rãi thở một hơi, "Được rồi, chúng ta đi tiếp về phía trước đi."
Phó Ngôn gật đầu, sau đó liền dẫn cậu đi về phía trước, nhưng dọc đường không có ai đi trên đường, buổi chiều sẽ rất náo nhiệt, thôn trang lại có vẻ rất yên tĩnh.
Cố Từ hoang mang nhìn xung quanh, không hiểu hỏi: "Sao lại không có ai, mọi người đã đi ra ngoài hết rồi sao?" Nhưng cũng không đúng, thật kỳ lạ.
Nghe được câu này, Phó Ngôn đột nhiên trở nên cảnh giác.
Bước chân của hai người liền chậm lại, Cố Từ dừng hẳn bước, lẩm bẩm nói: "Có gì đó không ổn."
Phó Ngôn nắm chặt tay cậu, nhìn con đường vắng vẻ này, trên con đường bọn họ đi, đừng nói là một bóng người, ngay cả gia cầm mà dân làng hay thả vào ngày thường cũng không thấy.
Đột nhiên, Phó Ngôn cầm lấy tay Cố Từ, trực tiếp chạy về phía sau, "Đi thôi!"
Cùng lúc đó, 007 cũng phát hiện ra cảnh cáo, "Phía trước có ác ý mạnh mẽ tiếp cận chúng ta, phải lập tức rút lui!"
Cố Từ lập tức phản ứng lại, lúc Phó Ngôn dẫn cậu chạy trở lại, cậu liền từ trong ngực lấy ra một thứ, dùng sức đập xuống mặt đất.
Khi chạm đất, vật kia phát nổ ngay lập tức bay lên trời, bắn ra những chùm pháo hoa rực rỡ có chữ "Từ", đó là đạn tín hiệu Cố Trường Thanh chế riêng cho Cố Từ. Vốn là dùng để liên lạc, nhưng lúc này Cố Từ vội vàng phát tín hiệu, cũng là một loại âm thầm kêu cứu, người của Huyền Âm phái nhìn thấy pháo hoa trên trời nhất định sẽ đi theo manh mối tới.
Nhưng Cố Từ bọn họ mới chạy không bao lâu, đám người nấp trong bóng tối, nghe được tiếng pháo hoa, liền biết không thể chậm trễ, trực tiếp lao thẳng ra ngoài.
Khu vực xung quanh Huyền Âm giáo được Cố Trường Thanh bảo vệ, hầu như chưa từng xảy ra bạo loạn, thật lâu trước đây từng có kẻ không có mắt nói xấu Cố Trường Thanh, nguyền rủa hắn nhất định chết sớm không sống nổi để lên ngôi. Cố Trường Thanh nghe được tin này, trực tiếp xông vào ngọn núi nơi người nọ ở và giết hết đám thổ phỉ trên núi. Những người đó hầu như đều là kẻ bất lương, cưỡng gian, mại dâm, cướp của, không việc ác nào không làm, những người còn lại nghe xong cũng sẽ không cảm thấy hắn máu lạnh tàn khốc, chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cho dù Cố Trường Thanh cũng không phải vì bọn họ ra mặt, nhưng hành động này của hắn, hiển nhiên mang đến tiện lợi cho bọn họ, thậm chí những tên cướp bên ngoài cũng nghe qua hung danh hiển hách của hắn.
- ----------------------------------------