Y liền lại gần, từ phía sau ôm lấy Cố Từ, cười nhẹ áp sát cậu, chẫm rãi đem đầu tới gần Cố Từ, Phó Ngôn nhẹ giọng thì thào nói: "Tiểu Từ." Đây là Cố Từ của y, thiếu niên hiện giờ đang buông bỏ mọi gai góc trên người, chậm rãi tiếp nhận y, tin tưởng mở rộng vòng tay với y.
Sự thay đổi như vậy làm sao không khiến Phó Ngôn không khỏi mừng rỡ.
Cảm giác kỳ lạ lại ập đến, Cố Từ cảm giác được sau lưng truyền đến hơi nóng đến thiêu đốt, cậu hơi quay đầu lại, Phó Ngôn liền hôn lên khóe môi cậu.
Cố Từ nhìn y, trong đôi mắt trong veo chỉ phản chiếu một thân ảnh, trong ánh mắt thuần túy mà rực rỡ như vậy, hiện giờ chỉ chứa đựng bóng dáng của Phó Ngôn.
Hơi thở của Phó Ngôn trở nên dồn dập, y cố gắng đè nén xúc động trong lòng, cố gắng không làm điều gì lưu manh.
Cố Từ nhìn chằm chằm y không nói gì, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc. Mà Phó Ngôn cũng dần ý thức được điều gì không đúng, Cố Từ lúc này nhìn qua có chút kỳ quái.
Một giây sau, y liền hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Bởi vì, Cố Từ đỏ mặt.
- -đỏ mặt vì tức giận.
Cậu mở to mắt nhìn về phía bả vai Phó Ngôn, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên, ngữ khí dữ dội nói: "Phó Ngôn, huynh là người siêu nói dối, huynh lại gạt ta."
Nói xong, cậu một cước đá người xuống.
Cú đá của Cố Từ không mạnh, cũng cẩn thận tránh khỏi vết thương trên người Phó Ngôn, nhưng bởi vì Phó Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng, lại đắm chìm trong sắc đẹp, nhất thời không để ý, cứ như vậy bị đá xuống khỏi giường.
Chờ đến khi nhìn thấy lửa giận hừng hực trong mắt thiếu niên, Phó Ngôn mới ý thức được nguy rồi, vết thương trên vai y chắc chắn đã nứt ra, cho nên Cố Từ mới nhìn thấy máu thẩm thấu ra.
"Cố Từ, ta, ta!"
Phó Ngôn lắp bắp muốn giải thích, Cố Từ lại tránh ánh mắt của y, lạnh lùng gọi: "Người đâu, đưa Phó công về cho ta!"
Thảm rồi, ngay cả "Phó công tử" cũng hô lên rồi, chắc chắn lần này cậu rất giận.
Cuối cùng, y không còn cánh nào đành phải thành thật trở về phòng dưỡng thương, chán nản không dám được voi đòi tiên nữa.
Cái gì gọi là vui quá hóa buồn chứ.
Phó Ngôn thâm trầm thở dài.
Mà bên kia, Kỷ Thiện đêm khuya trở về liền trực tiếp xông vào Huyền Âm giáo, tùy tiện bắt lấy một người, liền hỏi: "Cố Từ đâu? Hắn trở về chưa?"
Gã sai vặt bị bắt đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng đáp: "Thưa, đã trở lại rồi ạ, ngài yên tâm, thiếu gia không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi."
Vẻ mặt Kỷ Thiện đột nhiên thả lỏng.
"Vậy sao? Không, không có việc gì là tốt rồi." Hắn cười nhẹ nhõm.
Sau đó, trước mắt Kỷ Thiện tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Chương 45 Thế giới thứ hai-------------
Kỷ Thiện ngất như vậy, hạ nhân vốn luống cuống chân tay lại càng bận rộn không dừng lại được, bên trong vị tiểu tổ tông thật vất vả mới trở về, vị tiểu chủ tử bên này lại xảy ra chuyện.
Bọn họ vội vàng đỡ Kỷ Thiện dậy, sai người cõng hắn lên lưng, mà Mục Thu Sinh nghe tin chạy tới nhìn thấy sắc mặt Kỷ Thiện thì thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là quá mệt mỏi thôi, tỉnh dậy sẽ ổn."
Mọi người nhanh chóng đưa người đến phòng khách hầu hạ.
Tiếng ồn ào rất lớn, một phen lăn qua lăn lại, ngay cả Cố Từ ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.
Gió đêm thổi vào, Cố Từ ho khan một tiếng, đám thị nữ vừa nghe thấy liền vén màn che đi vào, "Công tử, có muốn uống chút nước không?"
Cố Từ lắc đầu, "Không cần." Vừa nói vừa nghi hoặc nhìn ra ngoài phòng, hỏi các nàng: "Bên ngoài có chuyện gì xảy ra sao?"
Như Lam liếc nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh, tiểu nha đầu này rất thông minh, nhìn thấy ánh mắt của Như Lam tỷ tỷ liền biết phải làm gì, liền vội vàng chạy ra, một lúc sau liền trở lại, giải thích với Cố Từ: "Là Kỷ công tử trở lại, ngài ấy hiện tại đang nghỉ ngơi ở phòng cho khách ạ."
Kỷ Thiện?
Cố Từ sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, không phải hắn hồi cung rồi sao? Sao lúc này lại quay lại?
Còn chưa đợi cậu cởi bỏ nghi vấn, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào, Kỷ Thiện mặc một bộ y phục mỏng manh chạy vào, phía sau hắn lại đi theo một đám người hầu vẻ mặt lo lắng.
Hắn thở hổn hển, vừa vào phòng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Cố Từ trên giường đang nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Từ nửa tựa đầu vào đầu giường, trên người còn khoác thêm một cái áo choàng dày cộm, chiếc áo choàng to lớn bao phủ toàn thân cậu, chỉ hơi lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt kia lại rất sáng ngời, chỉ là nhiễm lên một chút khó hiểu, hơn nữa sau khi cậu ngơ ngác nhìn nhóm người đột nhiên xuất hiện trong phòng, sự khó hiểu này biến thành kinh ngạc.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Cố Từ vừa dứt lời, Như Làm đã khoác thêm cho cậu một cái áo khoác nữa, ban đêm gió lớn rất dễ bị cảm lạnh, huống chi thể chất Cố Từ đặc biệt như vậy.
"Điện hạ, ngài ấy..." Tiểu thái giám trong cung do dự mở miệng, chỉ là còn chưa nói xong một câu, Kỷ Thiện liền lạnh lùng cắt ngang: "Câm miệng."
Chủ tử vừa lên tiếng, những người khác nào dám nói tiếp, đành phải ngậm miệng lại.
Kỷ Thiện lạnh lùng liếc bọn họ một cái, "Trở về đi, đừng ở chỗ này cản trở."
Hạ nhân sắc mặt khó xử, muốn ở lại nhưng cũng không dám không rời đi.
Tâm tình Kỷ Thiện vốn đã không tốt, thấy thế càng tức giận, cười lạnh liếc bọn họ một cái, ngữ khí thản nhiên hỏi: "Thế nào? Ta bây giờ còn không thể sai khiến được các ngươi?"
Hạ nhân vội vàng lắc đầu, sau đó lại quỳ xuống, dập đầu hướng Kỷ Thiện, "Chủ tử bớt giận."
Kỷ Thiện lúc này đang vô cùng tức giận cùng lo lắng, mặc dù tận mắt nhìn thấy Cố Từ và biết rằng cậu không sao, nhưng sự hoảng loạn và cáu kỉnh đã quấn lấy hắn trong một thời gian dài vẫn không thể xua tan, hắn càng nghe thấy thanh âm của những người này trong phòng, càng cảm thấy khó chịu.
Cố Từ thấy người phía dưới không ngừng dập đầu, trán sắp chảy máu, cau mày nói: "Được rồi, được rồi."
Bọn họ hơi ngẩng đầu, nhưng cũng không dám động, an tĩnh quỳ trên mặt đất chờ đợi.
Kỷ Thiện không nói gì, chỉ mím môi, thần sắc lạnh lùng. Hắn quét mắt nhìn cung nhân, những người đó liền run rẩy cúi đầu lần nữa, thân thể cũng nằm trên mặt đất.
"Kỷ Thiện, ngươi làm sao vậy?" Cố Từ nhìn thấy bộ dáng này của Kỷ Thiện, cũng có chút kinh ngạc, không khỏi thắc mắc.
Nhưng chưa nói được mấy câu, cậu liền ho khan một tiếng.
Kỷ Thiện giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Từ, thấy bộ dạng cậu ho như vậy liền lập tức lo lắng. Hắn khẩn trương đi về phía trước vài bước, chỉ là đi được nửa đường lại dừng lại, quay người lạnh mắt nói với những người còn lại: "Ta không cần các ngươi hầu hạ ở chỗ này, lui ra."
Người Kỷ Thiện mang đến tất nhiên là không dám nói nhảm thêm một câu, bọn họ chỉ chần chừ một chút đã khiến điện hạ nổi giận, hiện tại cũng không dám trì hoãn nữa, sau khi khoác áo choàng lên người cho Kỷ Thiện đảm bảo hắn không bị nhiễm lạnh, liền vội vàng thức thời rời đi, mà người trong phòng Cố Từ thì chậm rãi nhìn về phía công tử, ánh mắt mang theo một tia dò hỏi, Cố Từ khẽ gật đầu, các nàng mới hành lễ lui xuống.
"Kỷ Thiện....."
Cố Từ vừa mới gọi tên, liền bị người mạnh mẽ ôm vào trong ngực, lúc Kỷ Thiện ôm cậu, hai tay dường như còn phát run, cả người vùi vào cổ cậu, không nói lời nào, chỉ là dừng sức ôm chặt cậu.
Cố Từ muốn đưa tay ra, lại phát hiện cả người đều bị giam lại trong lòng Kỷ Thiện, chỉ có thể vươn tay ra, trấn an vỗ vỗ lưng Kỷ Thiện, kiên nhẫn hỏi lại câu vừa rồi: "Ngươi làm sao vậy?"
Kỷ Thiện vẫn không nói gì, hắn lắc đầu, tiếp tục ôm chặt Cố Từ, hít một hơi thật sâu, chi đến khi chóp mũi truyền đến mùi thuốc quen thuộc của Cố Từ, thần sắc của hắn mới trở nên trầm tĩnh lại, sau đó liền cọ cọ trên người Cố Từ, dưa vào cậu.
"Kỷ Thiện?" Cố Từ nhẹ giọng gọi.
Kỷ Thiện khẽ "Ừm" một tiếng, nhưng vẫn không nói gì tiếp.
Cố Từ có thể cảm nhận được nội tâm hắn đang sợ hãi cùng bất an, liền không tiếp tục truy hỏi hắn nữa, an tĩnh chờ đợi tâm tình Kỷ Thiện bình tĩnh lại.
Qua thật lâu, trong phòng mới vang lên tiếng lẩm bẩm của Kỷ Thiện, "Làm ta sợ muốn ch.ế.t......"
"Ngươi thật sự làm ta sợ muốn ch.ế.t." Hắn dựa vào cổ Cố Từ lẩm bẩm nói, "Ta suýt nữa bị dọa đến phát điên." Kỷ Thiện cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu Cố Từ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ ra sao? Đến lúc đó, cho dù toàn bộ Vương phủ giết sạch, cũng không có cách nào đem Cố Từ trở về.
Nhưng, may mắn thay, Cố Từ thực sự không sao, cậu vẫn ổn.
Vốn dĩ trong lòng Kỷ Thiện vẫn còn rất nhiều phiền muộn, nhưng từ khi nhìn thấy Cố Từ, mọi tức giận trong lòng hắn đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác vui mừng khi Cố Từ bình an trở về.
Lúc đầu Cố Từ có chút bối rối, nhưng dần dần nhận ra, Kỷ Thiện chắc hẳn đã biết cậu bị tấn công, cho nên....
Đó là lý do tại sao suốt đêm hắn trở lại tìm cậu.
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu ấm áp, cong mắt dỗ dành: "Ừm, ta không sao, ngươi nhìn xem không phải bây giờ ta vẫn rất ổn sao? Tinh thần còn rất tốt."
Kỷ Thiện khẽ hừ nhẹ một tiếng, càng ôm chặt hơn, "Ngươi lần nào cũng nói như vậy, nhưng không lần nào bảo vệ tốt chính mình!"
"Thực xin lỗi, ta không cố ý." Giọng Cố Từ mềm mại, nghiêm túc nói, "Khiến ngươi lo lắng cho ta, thật xin lỗi."
"Sao lại khách khí với ta?" Nghe Cố Từ nói như vậy, Kỷ Thiện lại có chút bất mãn hỏi: "Ta quan tâm ngươi là sai sao?"
Nói xong, hắn lại buông lỏng Cố Từ ra, cay mày hỏi: "Ngươi có bị thương không?" hỏi đến chữ cuối cùng, thần sắc lạnh đi không ít, ngay cả trong giọng nói còn mang một ý vị khát máu.
Cố Từ nói: "Mấy vết thương nhỏ thôi, là do không cẩn thận bị cỏ sắc quệt qua, những chỗ khác không sao."
Thấy sắc mặt Kỷ Thiện vẫn khó coi, cậu liền trấn an một câu: "Ta không sao, thật đấy."
"Ta không tin." Kỷ Thiện nhìn chằm chằm cậu, nói, "Ngươi cho ta nhìn một chút."
Cố Từ sửng sốt một chút, hắn muốn nhìn cái gì? Sau khi nhận ra điều gì, liền nghiêm túc xắn tay áo lên, để Kỷ Thiện thấy rõ ràng.
Cậu duỗi cổ tay trước mặt Kỷ Thiện, cười nói: "Ngươi xem, có phải không sao đúng không?"
Một đoạn cổ tay trắng nõn lộ ra, dưới nền y phục sáng màu càng lộ ra vẻ trắng noãn như ngọc, nhưng không được hoàn mỹ lại có những vết nhỏ trên cổ tay, so với da thịt trắng nõn kia, làm cho người ta hận không thể rửa sạch vết thương kia, làm cổ tay thật sự trở nên hoàn mỹ.
Kỷ Thiện nghiêm túc nhìn chằm chằm, sau một lúc hắn tức giận mắng: "Phó Ngôn thật vô dụng."
Nếu hắn ở đó, chắc chắn sẽ không để Cố Từ bị thương dù chỉ là một chút. Chỉ là những lời này nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không tự tin lắm Kỷ Thiện nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thừa nhận, nếu như hắn ở đấy, có lẽ cũng không bằng tên kia quả quyết cùng bình an vô sự như vậy.
"Ngươi nói gì vậy?" Cố Từ không nghe rõ câu nói nhỏ kia của hắn.
Kỷ Thiện theo bản năng nói: "Không, không có gì!"
Hắn ở trong lòng lại mắng Cung thân vương vài câu, sau đó cẩn thận chạm vào cổ tay Cố Từ, thấp giọng hỏi: "Đau không?" Thanh âm rất nhỏ, tựa như là sợ hãi.
Cố Từ khẽ lắc đầu: "Không đau." So với những người khác, những vết thương này chẳng là gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Kỷ Thiện xem xong vết thương trên cổ tay, suy nghĩ một chút, lại hỏi Cố Từ: "Vậy những chỗ khác thì sao?"
"Chỗ khác nào cơ?" Cố Từ khó hiểu, liền tháy ánh mắt Kỷ Thiện dừng lại trên người mình, tựa hồ có chút chần chừ cũng không biết đang do dự cái gì, Cố Từ còn chưa kịp hỏi thêm, Kỷ Thiện đã ngẩng đầu nhìn về phía cậu, thăm dò hỏi: "Còn có chỗ khác..."
Cố Từ nhăn mặt, lập tức phản bác: "Không cho nhìn!"
"Tại sao? Khi còn bé chúng ra còn cùng nhau tắm chung, có chỗ nào trên người ngươi ta chưa từng thấy." Kỷ Thiện tự tin nói.
Cố Từ nhất thời cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, "Ngươi nói đó là lúc nhỏ."
Kỷ Thiện bị trực tiếp từ chối, ủ rũ nhìn chỗ khác, nhưng hắn vẫn là có chút không cam lòng, thấp giọng nói: "Ta nhìn một chút...." Sau khi bị Cố Từ liếc mắt một cái, hắn lập tức im miệng.
"Ừ hừm!" Tiếng hắng nặng nề khiến hai người nhìn ra bên ngoài, Cố Trường Thanh đang đứng ở ngoài cửa, cười như không cười nhìn Kỷ Thiện, cũng không biết đã tới từ lúc nào, rốt cuộc nghe được bao nhiêu.
- -------------------------------------------