Phó Ngôn lạnh lùng nhìn cô một cái, thu lại nụ cười, hờ hững giấu con thỏ nhỏ đi.
Nữ sinh bị ánh mắt đáng sợ kia của anh dọa, sắc mặt có chút trắng bệch, ngượng ngùng quay mặt đi, nhịn không được lầm bầm: "Không nói thì thôi, cần gì phải keo kiệt như vậy!" Có gì hay đâu.
Tính tình quái gở như vậy, khó trách không ai muốn lại gần anh ta.
*
Sau khi tan học, Ôn Viễn hình như có việc gấp nên cùng mấy đứa đàn em đã sớm rời đi. Cố Từ vốn muốn ở lại trường học thêm một lát, bởi vì cấp ba đã bắt đầu, lúc này có thể không cần tan về sớm như vậy, nhưng các vệ sĩ lại khuyên cậu, nói rằng Cố Trạm thiếu gia chắc đã ở bên ngoài chờ cậu. Hôm nay là thứ Sáu, trường sẽ tan học sớm hơn nửa tiếng.
Cố Từ cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ chính là hẹn gặp nhau ở cổng trường, không phải Cố Trạm trực tiếp tới lớp tìm cậu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, thấy vệ sĩ đã xách cặp cho mình, cậu liền chuẩn bị rời khỏi lớp.
Phó Ngôn nhìn thấy bóng dáng cậu rời đi, nghĩ đến con thỏ giấy nhỏ đã gấp xong kia, anh lấy từ trong hộp bút ra, đang định đi lên.
Mới đi được nửa đường đã bị người chặn lại, Cố Trạm từ cửa sau đi vào, vừa vặn tách khỏi Cố Từ đã rời khỏi cửa trước. Ánh mắt anh ta bình tĩnh rơi vào con thỏ trong tay Phó Ngôn, mỉm.
"Người Phó gia?" Cố Trạm thờ ơ quan sát hắn, từ trên cao nhìn xuống.
Phó Ngôn cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của hắn quét về phía vết thương của mình, thật giống như mình ở trong mắt anh ta, chỉ là con kiến.
Anh lập tức nghĩ đến mục đích của Cố Trạm cố ý bảo Cố Từ chờ anh ta ở ngoài cổng trường, mà giờ anh ta lại đến đây.
Thế giới thứ nhất---
Cố Trạm liếc về phía vật trên tay anh, Phó Ngôn giống như bị bỏng, mạnh mẽ rụt tay lại, theo bản năng che kín thỏ giấy.
Người trong phòng học đã đi hết, có người vốn còn chưa đi, dưới sự ra hiệu của Cố Trạm cũng thức thời rời đi.
"A Từ rất thích thỏ." Khi nhắc đến tên em họ, giọng điệu của anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, trong lời nói luôn có một chút ý cười không thể che giấu. Cố Trạm tiếp tục nói: "Vào ngày sinh nhật của em ấy, chú họ đã từng bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người tạo ra một con thỏ sống động, làm quà sinh nhật cho em ấy, khi em ấy nhận được món quà đó, lông mày và mắt em ấy nhướng lên, cười rất hạnh phúc."
"Con thỏ kia mất gần hai năm, nhưng nếu lông mày, mắt, tứ chi các bộ phận khác không phù hợp, nhất định phải đập đi làm lại."
Phó Ngôn cúi đầu, vẻ mặt khó đoán, hỉ lặng lẽ đứng đó mà không nói gì.
Thấy anh không phản ứng gì, Cố Trạm nở nụ cười, cũng không ép buộc, chỉ hỏi một câu: "Cậu biết tôi là ai không?"
Phó Ngôn gật đầu nhẹ, chậm rãi trả lời: "Biết, anh là anh trai của Cố Từ.". Truyện Khoa Huyễn
"Cậu biết Cố Từ là ai không?" Anh ta hỏi lại.
Thỏ giấy trong tay gần như sắp bị nghiền nát, Phó Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Biết. Cậu ấy, là tiểu thiếu gia của Cố gia.
Cố Trạm cười khẽ, lại hỏi: "Vậy cậu có biết, cậu là ai không?"
Bàn tay Phó Ngôn vô thức nắm chặt lại, xương khớp thậm chí đã bắt đầu trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sau đó khó khăn lắm mới thốt ra được hai từ: "Biết, rồi."
Cố Trạm khẽ ngước mắt lên, nhưng lại nghiêm túc nhìn anh, "Nghe nói gần đây bố cậu hình như gặp phải một số chuyện khó khăn, bôn ba khắp nơi. Nếu có chỗ nào giúp được, cứ việc mở miệng, dù sao cậu và A Từ cũng là bạn cùng lớp...."
Nghe được lời này của anh ta, Phó Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, gần như là lập tức liền ngắt lời anh ta: "Không cần!" Anh muốn quen biết Cố Từ, căn bản cũng không phải là vì chuyện của Phó gia, người đàn ông kia sống hay chết Phó Ngôn một chút cũng không quan tâm.
Cố Trạm thu lại ý cười, cũng không biết có nên tin lời anh nói hay không, sau đó dứt khoát nói thẳng ra: "Tình huống hiện tại của Phó gia, cậu hiểu rõ hơn tôi. Gia đình thối nát từ trong xương cốt, lớn lên trong góc tối tăm âm u, lại vọng tưởng được ánh mặt trời rủ lòng thương. Cậu ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, dựa vào cái gì lại tiếp cận Cố Từ?"
Đã đến nước này, Cố Trạm cũng lười nói nhảm, anh ta nhìn con thỏ giấy gần như sắp bị bóp nát, hiếm thấy khen một câu: "Gấp không tệ, rất thích hợp với cậu." Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.
Dường như có người gọi điện thoại cho anh ta, Cố Trạm lấy điện thoại từ trong túi ra, giọng nói mang theo ý cười, cưng chiều nói: "Được rồi được rồi được rồi, là anh sai rồi, anh vừa rồi làm đề quên mất thời gian, lại để cho em họ nhỏ đợi mình lâu như vậy, đánh bị đánh."
Vừa đi anh ta vừa nghe điện thoại.
"Không được, thân thể em không tốt, không thể ăn nhiều kem."
Cố Trạm suy tư một lát, miễn cưỡng đáp ứng: "Được rồi, chỉ có thể ăn thêm một phần, nếu không anh cả sẽ tìm anh tính sổ mất.
Anh ta đi càng lúc càng xa, thanh âm cũng sắp không nghe thấy, không biết như thế nào, Phó Ngôn ở một khắc cuối cùng phảng phất nghe thấy tiếng cười của Cố Từ, cậu có vẻ rất vui vẻ.
Biết giờ phút này Cố Từ rất vui vẻ, Phó Ngôn khóe miệng vô thức nhếch lên.
Cố Từ...
Chỉ cần nghĩ tới cái tên này, sâu trong trái tim anh đang bị tuyết lạnh dường như từ từ tan chảy, lộ ra một chút ánh nắng ấm áp. Phó Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn thấy con thỏ nhỏ bị chà đạp không ra hình dạng gì trên tay.
Anh buông tay ra, cố gắng từng chút một khôi phục hình dáng ban đầu của con thỏ giấy, nhưng giấy quá nhăn, dù thế nào đều để lại vết rõ ràng.
Phó Ngôn nhìn nó, trong mắt anh hiện lên một cảm giác hoang mang chưa từng thấy trước đây.
*
Cố Từ đứng ở cổng, học sinh hầu như đã về hết, nhưng anh họ của cậu vẫn chưa ra. Để tránh nhớ nhầm địa điểm gặp mặt, cậu còn gọi điện thoại hỏi rõ tình hình, lúc Cố Trạm bắt máy, giọng nói vẫn như thường lệ, nhưng Cố Từ lại cảm thấy hơi kỳ lạ, tựa hồ còn nghe được bên kia truyền đến tiếng động gì đó, nhưng Cố Trạm lại nói đó là do các bạn cùng lớp của anh ấy gây ra.
"Nóng không?" vệ sĩ quan tâm hỏi, một người che ô cho Cố Từ, một người khác lại lấy ra một tờ khăn giấy, cẩn thận lau mồ hôi trên trán Cố Từ.
Cố Từ lắc đầu, vươn tay nhận lấy khăn giấy, tự mình lau.
Vệ sĩ không khăng khăng giữ nữa.
Lúc này mới vừa qua mười hai giờ, chính là thời điểm nóng nhất, mặt trời mùa hè quá mức nóng bức, nhóm vệ sĩ che ô, phần lớn ô đều nghiêng về Cố Từ, cơ thể bọn họ gần như phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Bóng dáng Cố Trạm cuối cùng cũng xuất hiện ở lối ra, anh ta cầm đồ uống trong tay, lại đưa nước khoáng cho Cố Từ, thuận tay mở nắp giúp cậu.
"Nước không đá, có thể uống."
Cố Từ uống một ngụm nhỏ, nhưng bởi vì không quen uống loại nước này, liền đem chai nước đưa cho người khác, không định uống.
"Thật là mỏng manh" Cố Trạm cười xoa đầu hắn, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cố Từ nhìn anh ta lấy chiếc ô từ tay vệ sĩ, khuyên họ vài lời rồi bảo họ trở về.
Cậu nhớ tới chuyện vừa rồi, hỏi: "Anh ơi, vừa rồi anh có đi qua lớp chúng em sao?"
Cố Trạm vốn dẫn cậu đi về phía xe, nghe Cố Từ nói, trong lòng sửng sốt, nhưng trên mặt không có phản ứng quá lớn, vẻ mặt bình thường trả lời: "Ừ, anh đến văn phòng nộp bài tập, vừa vặn đi ngang qua đó." Văn phòng giáo viên đều ở tầng kia.
Nói xong, Cố Trạm mở cửa ghế lái phụ, trước tiên đưa Cố Từ vào, thay cậu thắt dây an toàn, sau đó mới đến chỗ lái chính ngồi xuống.
Anh ta đủ 18 tuổi, đã có bằng lái xe, có thể tự lái xe.
Cố Từ trong lòng đang suy nghĩ điều gì, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt thuần túy trong veo, nhưng trong mắt lại tràn đầy mơ.
*
"Sao còn chưa tới?" Trên đường từ trường về, Ôn Viễn mang theo mấy đứa đàn em canh trên con đường nhỏ nhất định phải đi qua khi trở về, dưới cái nắng gay gắt, bọn họ đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ, cũng không có ai xuất hiện.
Bọn họ đều sắp chết đói rồi.
Có mấy người không chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, bởi vì mặt đất quá nóng, liền đứng dậy tru lên như sói tru, "Nóng quá!"
"Yên lặng!" Ôn Viễn trợn mắt nhìn bọn họ, đang muốn giáo huấn tên đàn em một trận, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng nghiêm mặt nói: "Đến rồi đến rồi!"
Bọn họ chuẩn bị tốt trên lưng những chiếc gậy, đợi người đến gần, một nhóm người liền nhảy ra, hướng thiếu niên cúi đầu thật sâu, đồng thanh hô to: "Xin lỗi!".
Vốn định đợi sau khi có đáp lại mới ngẩng lên, ai ngờ đợi nửa ngày, phía trước cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Ôn Viễn kỳ quái ngẩng đầu, lại phát hiện người nọ sắc mặt tái nhợt, thất thần, nhìn qua tâm trí nặng nề.
Phó Ngôn này làm sao vậy, lúc đánh nhau buổi sáng cũng không thấy hắn mất hồn mất vía như vậy.
"Này, anh Ôn, đây có phải là những gì mà lão đại nói về "chịu đòn nhận tội" không?" Phó Ngôn không phản ứng, người bên cạnh xin lỗi bắt đầu nói nhỏ.
Một người khác "Phi" hắn một cái, "Cố lão đại lúc nào nói cái này, anh ấy nói rõ ràng là xin lỗi, vô học!"
Người nọ bất mãn, phản bác: "Mày mới là đồ vô học! Gậy này là tao tìm tới!
Ôn Viễn đá cả hai người, vừa cười vừa mắng, "Câm miệng, cút sang một bên."
Nghe được chuyện có liên quan đến Cố Từ, trong mắt Phó Ngôn rốt cục có một tia thần thái không giống nhau, phản ứng chậm chạp ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Thấy anh cuối cùng cũng phản ứng lại, Ôn Viễn liếc mắt nhìn những người khác, sau đó bọn họ lặp lại động tác, cúi đầu thật sâu xin lỗi.
- --"Xin lỗi!"
Lần này động tác quá lớn, có người gậy gỗ trực tiếp từ sau lưng lăn xuống, trên mặt đất lăn hai vòng, mới chậm rãi ngừng lại.
Trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên có người không nể tình cười to, Ôn Viễn tức giận vội vàng đá bọn họ một cước, khiến bọn họ nhanh chóng yên tĩnh lại.
"Là, Cố Từ bảo mấy người tới sao?" Phó Ngôn đột nhiên hỏi, giọng nói vẫn trong trẻo mang theo chút khàn khàn, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc.
Ôn Viễn thu lại ý cười, cũng nghiêm túc trả lời: "Ừ. Lão đại nói đúng, lần này là bọn tôi không đúng, đổ oan cho cậu, tôi ở chỗ này xin lỗi cậu."
Phó Ngôn lại cong khóe miệng, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, trước đó bóng đen cùng mây đen bao phủ trên người anh, vào giờ khắc này tựa hồ đều biến mất không thấy nữa. Ánh mắt càng ngày càng sáng, tựa hồ vì che giấu tâm tư thật sự trong lòng, Phó Ngôn nhẹ nhàng rũ mí mắt xuống, nhìn cây gậy trên mặt đất, rồi lại không biết nhớ tới cái gì.
Phó Ngôn gật đầu, cũng không để ý đến đám người Ôn Viễn, sau đó rời khỏi nơi này.
Thẳng đến khi bóng lưng của hắn đều sắp không nhìn thấy, mọi người mới phục hồi tinh thần lại, khó hiểu hỏi: "Vậy, chúng ta xem như là xin lỗi rồi đúng?"
Người này như thế nào cũng không để ý tới người khác a......
Ôn Viễn lại nói: "Kệ đi, dù sao cũng đã nói rồi, nó có nghe thấy hay không không quan trọng!"
Phó Ngôn về đến nhà, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha. Anh thu lại biểu tình của mình, cúi đầu, mặt vô cảm đi lên cầu thang.
Người đàn ông đang lật báo đột nhiên hỏi: "Tiểu thiếu gia Cố gia cũng học cùng lớp với con, các con đã nói chuyện với nhau chưa?"
Phó Ngôn ở cầu thang đưa lưng về phía ông ta, ánh mắt có chút lạnh lùng, thản nhiên đáp: "Không có."
Bố của Phó Ngôn dịu giọng, kiên nhẫn khuyên anh: "Tính tình quái gở này của con cũng phải thay đổi đi, ở trường học kết giao thêm vài người bạn, tương lai đối với chính con cũng có lợi.
Phó Ngôn bình phục cảm xúc, bình tĩnh trả lời: "Con biết rồi." Nói xong, anh liền lên lầu.
Người đàn ông lật tờ báo lại và tự nhủ: "Có vẻ như đứa trẻ này trưởng thành rồi, cũng không quản nổi nữa."
Trong nhà hàng Michelin, Cố Từ ngồi ở chỗ của mình ăn kem, còn hai người anh trai của mình thì trò chuyện cách đó không xa. Kem được chia làm hai phần, chỉ dành một phần nhỏ cho cậu, phần còn lại để sang một bên.
Cố Từ không nỡ ăn hết, vì thế mỗi lần múc từng chút một, chậm rãi ăn.
007 ở bên cạnh nhìn, nhịn không được thèm ăn hỏi: "Ngài chia cho tôi một chút đi? Tôi giúp ngài nếm thử, xem là vị gì.
Cố Từ cười: "Được."
Hệ thống kích động một hồi, nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí, cảm thấy hiện tại không tiện, vì vậy nói: "Quên đi, tôi cũng không ăn được." 007 giọng điệu cô đơn nói.
Chỉ là thấy Cố Từ ăn, nó lại nhịn không được lo lắng nói: "Thân thể ngài không tốt, đừng ăn quá nhiều, về sau sẽ đau bụng."
Cố Từ nhẹ giọng đồng ý, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cậu do dự một lát, an ủi nó: "Buổi tối ta sẽ lén mang cho người một ít."
007 nhất thời cảm động không thôi.
Cố An và Cố Trạm đang nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tình hình bên Cố Từ, thấy em trai mình ăn uống vui vẻ, liền cảm thấy yên tâm, hỏi em họ: "Anh nghe nói thằng nhóc Phó gia muốn tiếp cận Tiểu Từ?" Cố An và Cố Từ là anh em ruột.
- -----------------------------------------------------------------------
🎄"Nô - en " 🎅 nên bão nhỏ một tý ♪('▽`), 🍫 chúc mọi người Giáng sinh an lành! ☃️
Tiếp tục theo dõi bé Từ nhà mình nheee!!! ('▽'ʃ♡ƪ)