“Thế tử, thế tử ơi mau tỉnh lại, người làm sao thế này, đừng hù dọa nô tì nha!”
Hạng Vân đang ngủ say thì chợt nghe được một giọng nói như chuông bạc đang gọi tên mình.
Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một bàn tay mát lạnh mịn màng đang vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu hẳn.
Đây là lần đầu Hạng Vân nghe được giọng nói động lòng người đến vậy, cảm nhận sự vuốt ve mềm mại trên da và hương thơm nơi chóp mũi, Hạng Vân không khỏi nở nụ cười hưởng thụ.
“AI Thế tử cười rồi!” “Đúng vậy, thế tử cười rồi, người không chết!” “Ôi, thế tử chưa chết, tốt quá rồi!”
Lại là giọng nói thấm đượm sự vui mừng của nữ nhân khác vang lên bên tai, hình như trong phòng có rất nhiều nữ nhân, Hạng Vân thầm thấy kỳ lạ, sao xung quanh hản lại có nhiều giọng nói của nữ nhân đến vậy? Lúc này đầu óc hắn vẫn hơi mơ màng.
Hạng Vân đang hồ nghỉ trong lòng thì dọng nói như: chuông bạc ban nấy lại vang lên. Lần này, giọng nói đó pha. lẫn cả sự kích động và vui mừng.
“Thế tử, người tỉnh rồi à, người đừng có hù dọa Uyển Nhi, người tỉnh rồi thì mở mắt ra đi ạ”
Hạng Vân lập tức cảm thấy đầu hẳn bị lắc lư vài cái, cú lắc này khiến đầu óc đang hỗn loạn của hản tỉnh táo phần nào.
Hắn không khỏi rên lên một tiếng, khó khăn mở mắt ra.
Hạng Vân lập tức tròn mắt ngỡ ngàng, không dám tin mà đưa tay dụi mắt, sau đó hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
“Woa, đẹp quá...” Hạng Vân vô thức thốt lên lời khen ngợi!
Nữ nhân xuất hiện trước mắt hắn lúc này có đôi mắt hình quả hạnh, đôi má ửng hồng như cánh đào, làn da trằng như: ngọc, đôi lông mày xinh đẹp tựa hai chiếc lá liễu cong cong đang khế cau lại vì lo lắng, đôi môi chưa tô son đã thảm đang hé mở, để lộ hàm răng trắng ngần.
Điều khiến Hạng Vân ngạc nhiên hơn nữa là nữ nhân này có khí chất thoát tục, tao nhã mà vô cùng tỉnh tế.
Hạng Vân thề rằng, đây là nữ nhân tuyệt sắc nhất mà hắn từng gặp trong suốt mười tám năm cuộc đời. Những người mẫu nổi tiếng mà hẳn từng thấy trên TV cũng bị nhan sắc của nữ nhân trước mặt này bỏ xa hàng trăm cây số.
Nữ nhân này rõ ràng là một tiên nữ mà!
Hạng Vân nhìn chằm chằm nữ nhân hồi lâu, cuối cùng không khỏi lẩm bẩm: “Gô....cô là thần tiên tỷ tỷ phải không?”
Hạng Vân không thể tin được nơi thế tục này lại có một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần dường này.
“Thế tử....Người ăn nói hàm hồ gì thế, Uyển Nhi là nha hoàn của người, nào phải thần tiên tỷ tỷ gì đâu.”
Nghe Hạng Vân gọi mình là thần tiên tỷ tỷ, đôi má của Uyển Nhi đỏ lựng, đáy mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó lại đong đầy sự lo lắng.
“Thế tử....?”
Nghe nữ nhân tuyệt sắc gọi mình như vậy, Hạng Vân hơi ngẩn người, sao thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn kiểu xưng hô như này.
Hạng Vân khó hiểu nhìn Uyển Nhi, chợt phát hiện ra nàng ta đang mặc một bộ váy cung đình dài, trên đầu thắt bím tóc, đội một chiếc mũ trâm vàng, trông giống như trang phục của những nữ nhân chưa xuất giá thời cổ đại.
“Mẹ kiếp, mình đang ở đâu thế này? Bây giờ đang quay phim cổ trang hả?” Hạng Vân bối rối đứng dậy, ngẩng đầu nhìn xem xung quanh mình có máy ảnh hay những dụng cụ quay phim khác hay không.
Thế nhưng, Hạng Vân vừa quét mắt tìm tòi thì xém chút nữa rớt luôn cằm!
Hiện giờ hẳn đang năm trên một chiếc giường lớn bằng gỗ gụ đỏ son có chạm khắc rồng phượng, bốn cây cột bằng. gỗ gụ sơn vàng có hình rồng phượng tốt lành, rèm hồng xung quanh đã được vén lên và kéo qua hai bên.
Bên ngoài giường, ngoài nữ nhân sắc nước hương trời ngồi gần hắn nhất, còn có mười nữ nhân xinh đẹp động lòng người trong trang phục lả lướt đang nhìn hẳn băng ánh mät mừng vui.
Tuy nhiên, đây không phải điều Hạng Vân quan tâm nhất, điều khiến hắn kinh ngạc là mười nữ nhân kia đều chỉ mặc miếng yếm dài khoảng một thước, che đi những bộ phận quan trọng trên cơ thể, lộ ra thân hình hoàn mỹ đáng tự hào.
Hạng Vân chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, trước giờ luôn ngại thể hiện trước đám đông, đến nắm tay bạn gái hắn cũng chưa từng thử. Một xử nam như hản chưa bao giờ thấy trận thế nào chấn động lòng người như này, hai mắt hắn lập tức mở to như chiếc chuông đồng.
"Đây... đây... đây....đang quay phim cổ trang à?" Hạng Vân lắp bắp, đồng thời cổ họng hắn phát ra tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
“Thế tử, người đang nói xăng gì vậy, sao nô tì không hiểu gì hết?” Uyển Nhi thấy biểu hiện kỳ quặc của thế tử nhà mình, không khỏi hồ nghỉ.
Lúc nói chuyện, nàng ta còn lặng lẽ lắc thân, khéo léo che tầm nhìn đang hướng tới mười nữ nhân kia của Hạng Vân.
Thấy vẻ mặt lo lắng pha lẫn hồ nghỉ vô cùng chân thật của Uyển Nhi, Hạng Vân không khỏi than thầm: “Ôi, không ngờ ngày nay đoàn phim có thể tìm được những nữ diễn viên xinh đẹp ngất ngây như này đấy, hơn nữa diễn xuất cũng cực kỳ tốt, mẹ kiếp, thói đời gì thế này?”
Hạng Vân muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành hắn bỗng nhiên lại xuất hiện ở trường quay như vậy?
Hạng Vân vội nói với Uyển Nhi: “Người đẹp, các cô đừng vội nhập vai, sao tôi lại xông vào phim trường của các cô thế nhỉ?”
"Phim trường?"
Uyển Nhi chau mày, khó hiểu nhìn Hạng Vân, nói “Thế tử, người đang nói gì thế, phim trường là gì? Đây là Phượng Đình Các - lầu xanh lớn nhất thành Tân Phong, cũng là sản nghiệp của người mà?”
“Gì cơ? Kĩ viện Phượng Đình Các, sản nghiệp của tôi ư?” Nghe lời của Uyển Nhi, Hạng Vân sửng sốt không thôi, đầu óc hẳn lập tức ong ong, thầm than đám người này thật vô vị, hẳn đâu phải tên ngốc mà cứ lừa gạt mãi thế?
“Được rồi được rồi, bây giờ mấy giờ rồi nhỉ, tôi còn phải đi học nữa, các cô cứ thong thả chơi đi” Hạng Vân vừa nói vừa xoay người đứng dậy, không quên lén liếc nhìn mười nữ nhân có dáng người uyển chuyển kia, sau đó hít sâu vài hơi trước khi bät đầu mặc quần áo với đôi tay run rẩy.
“Thế tử, người đi học gì nữa, chẳng phải người đã bị học viện Quốc Giáo đuổi học rồi ư?” Uyển Nhi kéo tay Hạng Vân.
Mười nữ nhân còn lại cũng ngạc nhiên nhìn hắn.
*Ôi....Các cô nói gì thế, đóng phim đến mất trí rồ dại rồi hả?” Hạng Vân nghẹn họng trước hành động và lời nói của một đám nữ nhân, hẳn thầm nghĩ, đóng một bộ phim nhỏ thôi mà, có cần phải chuyên nghiệp thế không hả? Đạo diễn không kêu “cắt thì các cô không chịu ngừng diễn đúng không?
Hạng Vân không màng tới sự lôi kéo của Uyển Nhi nữa. Hắn bước chân trần xuống khỏi giường, nhìn quanh phòng xem các nhân viên đoàn phim ở đâu để hỏi thăm tình hình.
Nhưng, khi ánh mắt của Hạng Vân quét nhìn bốn phía thì căn phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa này hoàn toàn không có bóng dáng một nhân viên nào, cũng không có bất cứ chiếc máy ảnh nào.
“Ôi, lạ thật!” Hạng Vân không khỏi hồ nghi, nhưng hắn lập tức đoán ra một khả năng khác: “Ô.....Hiểu rồi, chắc chắn bộ phim này sử dụng máy quay ẩn, còn các nhân viên đoàn phim thì nhất định đang ở bên ngoài căn phòng này.”
Nghĩ đến đây, Hạng Vân lập tức sải bước đi tới cửa, dùng tay đẩy cửa gõ, nói: "Đạo diễn đâu? Xin giải thích cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi có thể..."
Câu nói dang dở bỗng nghẹn luôn trong cổ họng hắn, bởi cảnh tượng trước mắt hoàn toàn năm ngoài dự đoán của hẳn.
Lúc này, trước mặt hẳn là một hàng rào sơn đỏ, thông qua hàng rào nhìn xuống dưới, quả thực hẳn đang ở trên đỉnh một tòa nhà cao tầng hình tròn, toàn bộ tòa nhà khổng lồ được làm bằng gỗ. Cây cột cao to vươn tới bầu trời, nâng đỡ toàn bộ tòa nhà từ trung tâm, giống như một tòa tháp hình tròn khổng lồ.
Mỗi tầng của tòa nhà hình tròn đều được trang trí màu hồng và ngọc bích, xà nhà chạm khắc tinh xảo.
Xung quanh hàng rào gỗ sơn đỏ, khắp nơi là những nữ nhân ăn mặc hở hang, dáng người gợi cảm, nở nụ cười quyến rũ với các nam nhân.
Còn những nam nhân kia thì hệt như lạc vào thiên đường, trên mặt nở nụ cười cực kỳ tục tĩu và hưng phấn, miệng chảy nước miếng thòm thèm trước những nữ nhân quyến rũ và gợi cảm, tay nhét rất nhiều thỏi bạc và vàng vào khe hở đường viền cổ áo của các nữ nhân.
Ở đây khắp nơi đều có thể nhìn thấy những nữ nhân gợi cảm lẳng lơ cùng những nam nhân háo sắc. Nhìn thoáng qua có không dưới một trăm người, họ dây dưa với nhau ở tòa nhà này, một số cặp nam nữ kéo nhau vào phòng bên cạnh, còn số khác dứt khoát dựa vào lan can gỗ rồi nồng nhiệt luôn tại chõ.
Trong phút chốc, tiếng cười dâm đãng của nữ nhân và tiếng thở hổn hển của nam nhân hòa lẫn vào ánh đèn màu hồng cùng mùi son phấn khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Cảnh tượng trước mắt còn sống động ướt át hơn cả khung cảnh ở khu đèn đỏ nước ngoài.
“Mẹ kiếp!” Hạng Vân sững sờ đúng ba phút mới hoàn hồn, chửi thề một câu.
Khung cảnh trước mắt chân thực hơn và có quy mô lớn hơn rất nhiều so với những cảnh quay về nhà thổ trong phim. Lầu xanh trước mắt Hạng Vân quả thực quá rộng lớn.
“Trời ạ, lẽ nào có vị đạo diễn xây nên cả cái tòa nhà lớn như này chỉ để quay phim thôi ư?” Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hạng Vân là những hình ảnh trước mắt hẳn năm trong một kiệt tác lịch sử tráng lệ.
Tuy nhiên, khi cẩn thận quan sát xung quanh tòa nhà cao. tầng, hẳn lại phát hiện ra trong tòa nhà có không dưới một nghìn nam nữ. Tất cả đều mặc trang phục cổ xưa, vẻ mặt của mọi người đều rất tự nhiên, hệt như kĩ nữ và khách làng chơi chân chính, rõ là “diễn theo đúng bản chất con người họ mà.
Hơn nữa, dáng vẻ nam nữ thân mật với nhau cực kỳ chân thực, hoàn toàn không giống giả bộ.
“Tố chất của đám diễn viên quần chúng này cao quá nhỉ!” Hạng Vân không khỏi cảm khái, quay những cảnh tượng hoành tráng như này ắt còn tồn tại chỗ sơ hở, thế nhưng khi hẳn quét mắt một vòng thì không sao tìm ra được món đồ nào liên quan đến thời hiện đại.
Điều khiến Hạng Vân kinh hoàng hơn nữa là toàn bộ tòa nhà cao tầng không có camera hay bất kỳ thiết bị hiện đại nào, ngay cả thiết bị chiếu sáng trên bầu trời cũng được làm từ vô số đèn dầu, đương nhiên trên mặt đất cũng không có dây điện.
"Đây... đây thực sự là đang quay phim sao...?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!