Bấm nút nhận gói quà xong, Hạng Vân vô cùng chờ mong món quà thần kỳ xuất hiện.
"Bùm..."
Đột nhiên, hắn cảm thấy cánh tay đang đặt trên bàn máy. tính bỗng rung lên!
Hắn nhìn xuống, nhận ra toàn bộ bàn máy tính đang rung chuyển dữ dội, nguyên nhân của sự rung lắc là do màn hình LCD mỏng trên bàn! Nó khiến cả bàn cùng rung chuyển theo.
Ngay lập tức, toàn bộ màn hình LCD bắt đầu mờ đi, màn hình dần dần biến thành một màu trằng xóa!
Ánh sáng trắng chiếu ra bốn phía khiến toàn bộ căn phòng biến thành một màu trắng như tuyết, Hạng Vân không thể mở mắt khi bị ánh sáng này chiếu vào.
Ngay sau đó, Hạng Vân cảm nhận được một lực cực lớn từ màn hình hiển thị đối diện truyền tới, kéo hắn đến gần màn hình máy tính!
Mặt Hạng Vân bỗng biến sắc, hẳn vội đưa tay bám lấy cái bàn đặt máy tính.
Nhưng, lực hút kia điên cuồng tăng mạnh. Chỉ trong chốc. lát, tiếng “tách bỗng vang lên.
Cạnh bàn máy tính mà Hạng Vân đang ôm chặt đã bị gấy! Một giây tiếp theo, Hạng Vân đập đầu vào màn hình LCD rồi bị hút vào trong thế giới trắng xóa rộng lớn!
Cứ như vậy, Hạng Vân vốn muốn nhận gói quà lớn từ trò chơi thế giới Kim Dung đã xuyên không ngoài ý muốn.
Lúc này, Hạng Vân đang ở trong phòng ngủ phủ thế tử ở thành Tân Phong, ngẩng đầu nhìn trần nhà với vẻ mặt mù mờ.
“Mẹ kiếp, món quà lớn của mình đâu? Còn nữa, có phải khi ấy hoa khôi trường nói muốn làm bạn gái mình không nhỉ? Sao tự dưng lại xuyên không thế này?”
Giống như tất cả những người xuyên không khác, điều đầu tiên mà Hạng Vân nghĩ đến chính là làm thế nào để quay trở lại. Dù sao, hẳn cũng không thể thích ứng với thế giới hoàn toàn xa lạ này, cũng chẳng thể buông bỏ mọi thứ trong thế. giới ban đầu.
Ông nội hản, bạn bè hẳn, hoa khôi trường và cả thế giới Kim Dung mà khó khăn lắm hẳn mới chơi đến cấp độ cao nhất.
Lúc này ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến, nhất định là Uyển Nhi bưng nước rửa mặt tới. Hạng Vân vội vàng nhìn quanh phòng, trông thấy bên trong phòng ngủ có một cửa sổ gỗ. Hắn đứng dậy chạy tới cửa sổ gỗ, mở ra, nhấc chân lên rồi lăn ra ngoài cửa sổ!
Hạng Vân lẻn ra khỏi phòng, dựa theo ký ức được dung hợp trong đầu, hắn đi tới không gian rộng mở ở phía tây phủ thế tử!
Phủ thế tử này là do Hạng thế tử xây dựng vào năm ngoái, vì chê phủ thế tử ở Ngân Thành quá bình thường nên Hạng thế tử trực tiếp chọn địa điểm ở thành Tân Phong rồi xây dựng phủ mới.
Phủ thế tử rộng lớn hơn các tòa phủ của các quý tộc ở Long Thành. Nơi này chẳng những có đình đài lầu các mà còn có núi rừng đẹp đế và những phong cảnh hoành tráng về quy mô!
Phía tây phủ thế tử vẫn đang được xây dựng, chưa kịp xây phòng hay chỉnh sửa lại phong cảnh, không gian bên này còn khá nguyên sơ.
Ởgiữa vùng không gian phía tây có một khu rừng, trong rừng còn có một hồ nước trong xanh tuyệt đẹp, đây là nơi Hạng thế tử dự định xây đài ngắm trăng để cùng mỹ nữ thưởng ngoạn mặt hồ và ánh trăng.
Hạng Vân đã lặng lễ đi vào rừng mà không làm kinh động tới ai. Hắn trốn vào một nơi bí mật rồi bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để quay trở lại thế giới ban đầu.
Theo phong cách vẫn thường thấy trong các tiểu thuyết xuyên không, dường như nhân vật phải bị ô tô đâm hoặc bị sét đánh mới có thể xuyên không.
Nhưng ở thế giới này không có ô tô tốc độ cao, chỉ có xe ngựa. Nếu lực va chạm không đủ mạnh, chẳng những không thể xuyên không trở về mà còn hại bản thân thành tàn phế, há chẳng phải sống chịu tội hay sao?
Còn về trường hợp bị sét đánh, lẽ nào hẳn lại tự làm một cái cột thu lôi rồi đội lên đầu chắc?
Hạng Vân đang đau khổ vì suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra biện pháp đáng tin cậy nào thì chợt nhớ tới một bình luận mà hẳn từng đọc được trên diễn đàn web về thế giới Kim Dung. Có người nói, khi cơ thể con người đạt tới cực hạn thì có thể xuyên không.
“Đúng rồi, mình có thể thử cách này!”
“Nhưng, làm cách nào để cơ thể đạt tới cực hạn?” Hạng Vân lại đau khổ tìm lời giải cho câu hỏi này. Chợt, hẳn trông thấy cách đó không xa có một hồ nước hình tròn, xung quanh cái hồ khá băng phẳng.
Hạng Vân lập tức nghĩ ra cách chạy quanh hồ mười vòng, chưa biết chừng chạy xong cơ thể hẳn có thể đạt tới cực hạn rồi xuyên không trở về!
Nghĩ tới đây, Hạng Vân không chút do dự mà nhấc chân lao về phía xung quanh hồ nước. Hồ nước này không nhỏ, chạy một vòng phải được 500-600 m.
Hạng Vân nói làm là làm, bät đầu chạy quanh hồ nước.
Khi trước thể lực của Hạng Vân không tệ, hẳn có thể chạy mười vòng quanh sân trường, mỗi vòng khoảng 400m, đây chính là cực hạn của hẳn.
Nhưng, Hạng Vân bây giờ đã khác. Mới chạy đến vòng thứ 2, hän đã phát hiện ra hai chân mềm nhữn, mắt mờ đi, hình ảnh trước mắt đều như có bóng.
“Mẹ nó chứ, chuyện gì thế này?”
Hạng Vân vốn tưởng hẳn phải chạy ít nhất mười vòng mới xuất hiện tình trạng này, chẳng ngờ mới chạy vòng thứ hai mà đã hoa mắt chóng mặt, xuất hiện dấu hiệu cơ thể đạt tới cực hạn!!
“Đúng rồi, thân thể hiện tại của mình không còn là thân thể trước kia!” Bây giờ Hạng Vân mới nhớ ra đây là thân thể của tên thế tử cực phẩm kia.
Hạng thế tử suốt ngày ăn chơi đàng điếm, thân thể đã sớm trở thành cái vỏ rỗng tuếch vì đắm chìm trong tửu sắc, sức lực chỉ như con gà con thì sao chạy nổi mười vòng quanh hồ.
Vì thế, mới chạy được hai vòng mà Hạng Vân đã thấy chóng mặt, hai mắt tối sầm, cả người mất thăng băng và loạng choạng.
Bên trái Hạng Vân là hồ nước, nhưng hẳn vốn không biết bơi như vịt ở đất gò, nếu chẳng may rớt xuống hồ thì chỉ có nước chết đuối mà thôi. Hạng Vân lập tức muốn khống chế thân thể ngã về phía bên phải.
Nhưng, Hạng Vân càng muốn khống chế cơ thể thì người hắn càng nghiêng về phía hồ.
Ngay lúc này, Hạng Vân nghe được một tiếng hét sau lưng!
“Thế tử, đừng nhảy xuống hồ!”
“Mẹ kiếp, có quỷ mới muốn nhảy xuống hồ!” Đây là câu nói cuối cùng của Hạng Vân trước khi rớt xuống hồ.
Cùng với âm thanh "ùm' rơi xuống nước, khoảnh khắc tiếp theo, Hạng Vân chỉ cảm thấy toàn thân mình bị bao bọc trong nước hồ băng giá, hắn lập tức vùng vẫy theo bản năng.
Hạng Vân không biết bơi nên chỉ có thể huơ tay loạn lên, đầu hẳn cũng ra sức vươn lên khỏi mặt nước để hít thở không khí.
Có điều, tuy ban nãy Hạng Vân mới chạy được hai vòng nhưng hắn đã kiệt sức, lúc này tay chân hắn nhức mỏi mất lực. Hẳn chỉ đập nước vài lần đã sức cùng lực kiệt, thân thể dần chìm xuống dưới.
Nước hồ bắt đầu tràn vào khoang mũi và miệng Hạng Vân!
“Xong đời rồi...xong đời rồi!” Lòng Hạng Vân tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Hắn vốn muốn xuyên không trở về thế giới ban đầu thuộc về mình, chẳng ngờ lúc này lại bị nhấn chìm ở đây, sớm biết vậy hẳn đã chẳng tìm cách xuyên không trở về nữa.
Nhưng, khoảnh khắc Hạng Vân có ý nghĩ hối hận thì trong đầu hắn bỗng vang lên một giọng nói xa lạ, giọng nói này không có cảm xúc, lạnh lùng như giọng của máy móc.
[Kí chủ đã tiến vào hệ thống, sau 8 tiếng nữa, hệ thống võ hiệp Kim Dung sẽ chính thức khởi động!]
“Gì thế....2”
Nghe vậy, Hạng Vân hoàn toàn bối rối, không hiểu tại sao. trong đầu lại phát ra âm thanh quái dị như vậy. Lế nào hẳn chơi game điên cuồng quá nên lúc này sinh ra ảo giác ư?
Suy nghĩ trong đầu Hạng Vân lúc này cũng chỉ thoáng qua, bởi hẳn đã bị sặc mấy ngụm nước hồ, cảm giác ngạt thở mãnh liệt đã khiến đầu óc hắn mơ hồ!
Chợt, Hạng Vân nghe thấy từ trong nước truyền đến liên tiếp những tiếng nổ trầm trầm dày đặc và nhanh chóng, giống như mìn nổ. m thanh khiến người ta kinh hãi đó mỗi lúc một đến gần Hạng Vân.
Chỉ một giây sau khi nghe được âm thanh kia, Hạng Vân bỗng cảm thấy bả vai căng cứng. Sau đó, cả người hắn được lôi lên khỏi mặt nước như con cá nhỏ bị kìm sắt kẹp chặt.
Vừa lên khỏi mặt nước, Hạng Vân phát hiện hắn đang bay trên mặt nước và hướng vào bờ.
Hạng Vân kinh hãi vô cùng, ngẩng đầu lên thì trông thấy phía trên có một người đàn ông vạm vỡ. Người này đang ôm lấy vai hắn chỉ bằng một tay, chân Y nhanh chóng di chuyển như chuồn chuồn lướt nước, bay về phía bờ hồ!
“Trời ơi, khinh công bay trên mặt nước!” Hạng Vân mở to hai mắt, trong lòng kinh hãi không thôi!
Đây là kỹ năng mà chỉ những cao thủ có khinh công cực giỏi trong tiểu thuyết Kim Dung mới có!
Chẳng ngờ hắn có thể tận mắt chứng kiến người thật thi triển kỹ năng này, hơn nữa còn vì cứu mạng hẳn.
Chớp mắt, Hạng Vân đã được người này nhấc lên bờ.
Vừa chạm đất, Hạng Vân toan quay đầu nói gì đó với người đàn ông cường tráng kia thì hai mắt hẳn đã tối sầm, cả người ngã nhào ra đất rồi ngất đi.
Trước khi ngất, Hạng Vân thầm chửi thề: “Mẹ kiếp, thể chất gì thế này, lại ngất xỉu!”
*
Lần ngất đi này của Hạng Vân không hoàn toàn vô ích. Những ký ức được dung hợp chưa hoàn chỉnh trong đầu hắn lại lần nữa được bổ sung, dung nhập sâu hơn và trọn vẹn hơn.
Cuối cùng Hạng Vân cũng biết, nơi mà hẳn đang sống là một địa điểm rất thần kỳ. Hắn bắt đầu tò mò đôi chút về nơi
Khi Hạng Vân tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy hàng trăm người hầu của phủ thế tử, đứng đầu là Lâm Uyển Nhi. Những người này đang chen chúc trong phòng Hạng Vân, mặt ai nấy đều nhuốm vẻ lo läng và hoảng loạn.
Vừa thấy Hạng Vân mở mắt ra, ánh mắt của mọi người đều sáng bừng lên, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
Nét mặt Lâm Uyển Nhi lại đan xen giữa mừng rỡ và bi thương, nàng ta nói: “Thế tử, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!"
“Uyển Nhi, mọi người...sao thế?”
Nhìn gương mặt nhuốm vẻ bi thương của Lâm Uyển Nhi, Hạng Vân yếu ớt hỏi. Lúc này thân thể hẳn vốn đã rất yếu, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
“Thế tử, sao người lại luẩn quẩn trong lòng đến mức nhảy hồ tự vẫn thế. Người mà qua đời thì tất cả người hầu kẻ hạ trong phủ đều bị chôn theo người đấy!”
“A..” Hạng Vân kinh ngạc, giờ hắn mới nhớ ra thân phận mới của mình. Thân mang huyết mạch chính thống của hoàng gia, chẳng cần nói cũng biết hẳn có địa vị thế nào.
Nếu hắn chết, tất cả người hầu trong phủ đều bị chôn theo. Chả trách đám người này đều bày ra bộ dạng vô cùng hoảng sợ.
Hạng Vân bất đắc dĩ cười khổ: “Uyển Nhị, ta...ta bất cẩn nên mới rớt xuống hồ, nào muốn tự sát gì đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!