Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Thực Sự Không Biết Võ Công

Lâm Uyển Nhi chỉ nói một câu “hầu hạ thế tử thay quần áo' mà giây tiếp theo, tất cả người hầu cùng nha hoàn lui ra khỏi phòng. Sau đó, một làn hương thơm ập tới, tấm rèm bay.

phấp phới ngoài hiên, cách một lớp rèm hoa, Hạng Vân trông thấy rõ hơn mười nữ nhân duyên dáng bước vào.

Những nữ nhân này mặc váy dài bằng chất sa mỏng, để lộ cảnh xuân tươi đẹp. Họ ùa vào phòng như đàn bướm rồi xếp thành một hàng trong phòng.

“Thế tử vạn phúc!” Mười nữ nhân cúi đầu thỉnh an Hạng Vân.

Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của các nữ nhân như dòng điện nhỏ chạy khắp người Hạng Vân rồi khế kéo sợi dây đàn trong lòng hẳn. Hạng Vân chỉ thấy toàn thân tê dại, tâm trí cũng đong đưa theo.

“Đây là...” Hạng Vân kinh ngạc nhìn mười nữ nhân xinh đẹp với tấm thân duyên dáng trước mặt.

Lúc này, trong tay họ đang cầm chậu rửa mặt, cốc nước, khăn tắm, lược gỗ... và các đồ vệ sinh cá nhân khác.

“Họ đang làm gì..?” Hạng Vân mù mờ nhìn Lâm Uyển Nhị, không hiểu sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều nữ nhân thế này.

“Họ đều là người hầu mà đích thân người sắp xếp để hầu hạ chuyện tắm rửa và thay đồ của người đấy ạ” Thấy Hạng 'Vân mờ mịt, Lâm Uyển Nhi bèn giải thích.

“Các ngươi mau tới giúp thế tử rửa mặt chải đầu đi!”

Hạng Vân vừa tìm được đoạn kí ức liên quan đến chuyện sắp xếp đám nữ nhân trước mắt này thì Lâm Uyển Nhi đã hạ lệnh cho bọn họ.

“Vâng...”

Mười nữ nhân vội vàng vây quanh Hạng Vân, tạo nên cảnh oanh ca yến hót vô cùng tươi đẹp.

Tiếp theo, Hạng Vân được trải nghiệm cuộc sống xa hoa chân chính.

Mười mỹ nhân cổ đại vây quanh giúp hắn rửa mặt, súc miệng, xoa chân, xoa vai, thậm chí còn xoa lòng bàn chân

Những chiếc chậu và cốc để súc miệng đều được làm bằng vàng nguyên chất, ngay cả bàn chải đánh răng băng gỗ cũng được làm bằng gỗ trầm hương hảo hạng có giá đắt hơn vàng và chạm khäc hình hoa mẫu đơn. Còn chiếc khăn là loại lụa gấm Vân quý giá nhất ở đây.

“Trời ” Ở thế giới ban đầu, có năm mơ Hạng Vân cũng không nghĩ tới một ngày được sống xa hoa lãng phí dường này.

Chưa kể tới giá trị đắt đỏ của những dụng cụ rửa mặt và vệ sinh này, chỉ xét đến vẻ ngoài của đám nữ nhân hầu hạ thôi, tuy họ không tuyệt đẹp như Lâm Uyển Nhi nhưng nếu sống ở địa cầu thế kỷ 21 thì chäc chắn sẽ được xếp vào hàng mỹ nhân đẹp nhất.

Nếu chàng trai nào may mắn cưới được một trong những nữ nhân này làm vợ thì quả là phúc lớn nhờ tích đức mấy đời. Kiểu gì cũng phải cung phụng như thờ quan âm bồ tát trong nhà, nào để cho vợ đẹp làm việc nhà như này?

Lúc này được mười mỹ nhân vây quanh hầu hạ rửa mặt, nếu không phải vì hắn miễn cưỡng thích ứng được với những thay đổi thông qua sự dung hợp kí ức thì e rắng hẳn còn tưởng mình đang nằm mơ giấc mộng kê vàng. [1].

: Giấc mộng kê vàng trong chuyện Chẩm Trung Ký.

Hầu hạ Hạng Vân rửa mặt chải đầu xong, mười nữ nhân ngoan ngoãn nở nụ cười ngọt ngào với hẳn rồi ngoan ngoãn cầm dụng cụ rửa mặt lui ra.

Hạng Vân lưu luyến nhìn đám thị nữ kia lùi xa, cảm giác sung sướng tột độ khi được mỹ nhân hầu hạ vẫn còn quanh quẩn trong đầu hẳn.

Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp và quyến rũ đứng trước mặt hẳn.

“Thế tử, để nô tì thay đồ cho người nhé.”

Hạng Vân ngẩng đầu lên thì trông thấy Lâm Uyển Nhi đang cầm một chiếc áo gấm xếp gọn gàng trong tay.

Cuối cùng thì Hạng Vân cũng thích ứng được với những chuyện để người khác hầu hạ như này. Dù sao, trong đầu hắn cũng đã dung hợp phần kí ức của tên tiểu thế tử kia.

Hạng Vân ung dung để Lâm Uyển Nhi thay đồ giúp hắn. Sau đó, nàng ta và một số người hầu dẫn hắn tới đại sảnh dùng cơm.

Cả căn phòng lớn mà chỉ có mình Hạng Vân ngồi ăn. Trên bàn bày đầy những món sơn hào hải vị. Trong những món ăn này, có món Hạng Vân từng nghe đến nhưng chưa được ăn khi sống ở kiếp trước, có món hắn còn chưa từng nghe tên.

Bây giờ, đồ ăn được bày dày đặc trên bàn. Hải sâm, bào ngư, gan ngỗng đều có đủ!

Lúc ăn, Hạng Vân không cần động tay. Các nha hoàn xinh đẹp đứng hai bên, chờ đợi bưng thức ăn, đút cho hắn, lau miệng, bưng trà, cho hắn súc miệng!

Mức độ hầu hạ chu đáo này đã đạt đến độ điên rồ.

“Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Cuộc sống của đám quý tộc này quá xa hoal”

Hạng Vân vừa lên án tội trạng của đám quý tộc, vừa tận hưởng cuộc sống xa hoa mà chẳng chút đản đo.

Sau bữa trưa, Hạng Vân được Lâm Uyển Nhi và một số người hầu hộ tống trở về phòng hắn.

“Thế tử, người định ngủ trưa ạ?” Thấy Hạng Vân ngồi trên giường, Lâm Uyển Nhi lên tiếng hỏi. Ngày thường Hạng thế tử vẫn luôn có thói quen ngủ trưa.

Không phải Hạng thế tử có thói quen sinh hoạt tốt. Chẳng qua, Y phải giữ sức để đêm đêm vào kĩ viện ân ái với kĩ nữ. Nếu không, Y nào có sức lực để giày vò cùng đám nữ nhân?

Tuy Hạng Vân chẳng phải chính nhân quân tử không gần nữ sắc, nhưng hẳn vẫn quyết định không để cuộc sống hoang dâm vô độ làm ô uế mình.

Hạng Vân trầm ngâm chốc lát rồi nói với Lâm Uyển Nhi: “Hôm nay ta không ngủ trưa. Đúng rồi Uyển Nhi, trong phủ có cuốn sách nào giới thiệu về Phượng Đình Các không? Ta muốn đọc thử”

“Đọc sáchl!"

Nghe thấy hai chữ này, Lâm Uyển Nhi sững sờ tại chỗ, đôi mắt đẹp mở to như vừa nghe thấy điều gì vô cùng hoang đường.

“Uyển Nhi...Nàng sao thế? Lẽ nào trong phủ không có lấy một cuốn sách liên quan tới chủ đề này ư?” Hạng Vân hồ nghỉ hỏi.

Lâm Uyển Nhi lập tức hoàn hồn, vội nói: lập tức đi lấy cho thế tử!”

€ó...có ạ! Nô tì

Lâm Uyển Nhi nhìn Hạng Vân như nhìn một người vô cùng xa lạ trong chốc lát, sau đó mới xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn Lâm Uyển Nhi rời đi, vẻ mặt Hạng Vân đan xen rất nhiều cảm xúc phức tạp, có ủ dột, chán nản, cũng có vui mừng và đắc ý....

Cuối cùng, mặt hắn chỉ còn lộ ra vẻ phấn khích!

Đến lúc này, Hạng Vân đã chấp nhận sự thật rằng hẳn đã xuyên không, đồng thời chấp nhận luôn thân phận mới này!

Ngoài việc biết mình không thể làm trái ý trời thì còn có hai lý do chính khiến Hạng Vân chấp nhận thân phận này.

Thứ nhất, đương nhiên vì thân phận của hắn bây giờ. Cha hẳn chính là vương gia quyền thế nhất thiên hạ, tuy ông không yêu thích hắn nhưng hẳn vẫn là một thế tử có thân phận vô cùng tôn quý.

Mỗi ngày được ăn ngon mặc đẹp, được mỹ nhân hầu hạ, muốn làm gì thì làm, còn không cần đến trường học hành. Nếu nói không muốn trải nghiệm thử cuộc sống xa hoa này một lần thì chäc chăn là nói dối rồi.

Thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, thế giới này có thể giúp hẳn thực hiện ước mơ võ thuật của mình!

Dựa vào phần ký ức dung hợp từ tiểu thế tử, Hạng Vân biết thêm chút thông tin mơ hồ. Thế giới này tên là đại lục Thất Tinh, có tất cả bảy đại lục hợp nên, đại lục hẳn đang ở chính là đại lục Thiên Ki.

Đại lục Thất Tinh tràn ngập một sức mạnh thần bí, mọi người hấp thụ sức mạnh này để tu luyện, nâng cao sức chiến đấu và bạo phát ra sức mạnh đáng kinh ngạc.

Người vừa cứu hắn ban nãy chỉ là hộ vệ ở phủ thế tử. Y có thể đi trên mặt nước và cứu Hạng Vân là nhờ hấp thu sức. mạnh thần bí kia.

Nhớ lại cảnh lướt trên mặt hồ nước Hạng Vân cảm thấy vô cùng phấn khích.

“Nếu thế giới này thực sự có thể tu luyện, chẳng phải ta cũng có thể trở thành đại hiệp sao?”

Phải biết rằng ở đời trước của Hạng Vân cũng có vô số câu chuyện võ thuật xuất hiện trong tiểu thuyết và phim ảnh. Các đại hiệp trong tưởng tượng này cũng có thể vượt nóc băng tường, lướt chân bay trên mặt nước!

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là hư ảo, không tồn tại trong hiện thực. Còn ở thế giới này, con người có thể tu luyện thật sự. Đây rõ là thế giới mà Hạng Vân năm mơ cũng muốn được sống!

“Nếu đã xuyên không tới đây rồi thì ta phải thoải mái đón nhận cuộc sống mới này và thực hiện ước mơ trở thành đại hiệp của mình!”

Dù trong lòng Hạng Vân vẫn còn vương vấn với thế giới ban đầu, nhưng hẳn chỉ đành chấp nhận hết thảy sự thật trước mắt mà thôi.

Hạng Vân còn muốn hiểu thêm nhiều điều về thế giới này. Khổ nỗi, trong phần kí ức dung hợp từ Hạng thế tử, ngoài cảnh phong hoa tuyết nguyệt, bí thuật chuyện phòng the và mấy thủ đoạn trộm hương cướp ngọc thì gần như chẳng còn nội dung gì khác.

Kí ức về con đường tu luyện gần như trống trơn, cho nên Hạng Vân mới kêu Lâm Uyển Nhi mang sách tới cho hắn đọc. Dù sao, muốn sống ở thế giới này thì phải hiểu rõ thế giới này.

Khoảng mười phút sau, Lâm Uyển Nhi quay lại, theo sau là bảy tám người hầu, trên tay mỗi người đều bưng một chồng sách dày cộm, chất thành đống ở giữa phòng, cao gần bằng một ngọn núi nhỏ.

“Thế tử, nô tì đã mang tất cả những cuốn sách người yêu cầu tới rồi!” Lâm Uyển Nhi đặt sách trong tay xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi, nói với Hạng Vân.

“Nhiều sách thế ư?”

"Đúng vậy, đây là sách giới thiệu lịch sử, địa lý, phong tục, văn hóa của Phong Vân Quốc chúng ta, còn có các loại sách giới thiệu về đại lục Thiên Ki"

“Nô tì không rõ thế tử muốn đọc sách gì nên kêu người hầu bưng số sách này tới trước, nếu người thấy không đủ thì nô tì lại đem thêm sách tới.”

Mặc dù Hạng thế tử không bao giờ sử dụng đao kiếm, cũng không thích ngồi đọc sách tại bàn làm việc, nhưng Y. thích học làm sang nên vẫn xây dựng một kho sách phong phút!

Vì thế, Lâm Uyển Nhi và đám người hầu mới bưng nhiều sách tới như vậy.

Nghe Lâm Uyển Nhi hỏi có muốn lấy thêm sách không, Hạng Vân vội khoát tay, nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Ta đọc hết những cuốn sách này rồi tính sau.”

Đám người hầu lập tức lui ra khỏi phòng. Lâm Uyển Nhi bưng cho Hạng Vân một tách trà thơm, đặt lên bàn rồi hầu hạ hắn ngồi xuống bàn đọc sách.

Hạng Vân kêu Lâm Uyển Nhi đưa cho hắn một cuốn sách lịch sử Phong Vân Quốc để xem trước. Sau khi đọc xong, hắn phát hiện ra, so với phần kí ức được dung hợp thì nội dung trong sách giống tới 8-9 phần.

Tuy vô cùng chán ghét việc đọc sách, Hạng thế tử vẫn ép. bản thân phải tìm hiểu phần lớn lịch sử của Phong Vân Quốc.

Sau khi đọc thêm một vài cuốn sách về phong tục, văn hóa của Phong Vân Quốc, Hạng Vân phát hiện ra răng văn hóa của Phong Vân Quốc khá giống với văn hóa của các triều đại Hán và Đường thời cổ đại trên địa cầu. Đương nhiên, những nhân vật lịch sử ở hai thế giới này không giống nhau.

Không chỉ vậy, văn tự ở đây hoàn toàn khác với văn tự trên trái đất. Nhưng nhờ sự dung hợp của trí nhớ, Hạng Vân có thể nhận ra những từ này một cách dễ dàng.

Hạng Vân tiếp tục kêu Lâm Uyển Nhi đưa cho hắn cuốn sách về đại lục Thiên Ki.

Hạng Vân không hứng thú với mấy thứ này nên chỉ lật qua mấy trang đã nói với Lâm Uyển Nhi: "Uyển Nhi, chỉ có sách lịch sử văn hóa thôi à, không có sách tu luyện à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận