“Thế tử, người sao thế, sao lại nhìn nô tì chăm chăm như vậy?" Thấy Hạng Vân nhìn mình đến ngẩn người, đôi má Lâm Uyển Nhi đỏ lựng, nàng ta ngượng ngùng hỏi.
Nghe vậy, Hạng Vân lập tức hoàn hồn, lúng túng cười nói: "Không sao, không sao."
Hạng Vân nhận cuốn sách Lâm Uyển Nhi đưa tới, nhìn chăm chằm vào bìa sách, đây là một cuốn sách khá cũ, vốn dĩ ban đầu có màu trắng, nhưng vì lâu ngày bám bụi nên biến thành màu vàng.
Trên bìa sách có mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa mang đậm phong cách cổ xưa
Nghe đến cái tên này, Hạng Vân đã cảm thấy sách này liên quan đến tu luyện. Vì vậy, hắn nhanh chóng đặt cuốn sách lên bàn, mở từng trang bắt đầu đọc kỹ.
Hạng Vân bị thu hút bởi nội dung trong sách, thậm chí còn tập trung tinh thần vùi đầu nghiên cứu.
Mới đầu thấy cảnh này, Lâm Uyển Nhi đứng bên cạnh còn ngỡ là Hạng Vân làm bộ làm tịch.
Chẳng ngờ Hạng Vân vô cùng chuyên chú lật từng trang sách rồi xem từng câu từng chữ suốt mười canh giờ, đến trà hảo hạng đặt cạnh bàn cũng không uống một ngụm.
Mãi cho đến khi đọc đến chữ cuối cùng, Hạng Vân mới gấp cuốn sách trong tay lại, đồng thời thở hắt ra một hơi dài!
“Thế tử, người không sao chứ, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu thấy hai mắt Hạng Vân hơi đỏ vì đọc sách quá lâu thì không khỏi lo lắng hỏi.
Hạng Vân chỉ lắc đầu cười. Tuy lúc này hắn rất mệt mỏi nhưng trong lòng lại vô cùng phấn khích và kích động.
Bởi vì sau khi đọc "Đại lục Vân Vũ Lục", Hạng Vân đã có được sự hiểu biết cơ bản về thế giới này!
Hoá ra đại lục Thất Tinh rất tôn trọng võ thuật, người dân ở đây tu luyện bằng cách hấp thụ một loại năng lượng có tên là 'vân lực' trong trời đất thiên địa. Hấp thụ vân lực có thể tăng cường sức mạnh cho bản thân, giúp họ bộc phát uy lực cường đại, các cường giả tuyệt đỉnh còn có thể dời non lấp biển, chặn núi ngăn sông!
Tương ứng với thực lực của những tu luyện giả này, cũng có các cấp độ phân loại: Nhất Vân, Nhị Vân, Tam Vân, Tứ Vân, Ngũ Vân, Lục Vân, Thất Vân, Hoàng Vân, Huyền Vân, Địa Vân, Thiên Vân, Tinh Hà Vũ Vương, Cực Tỉnh Vũ Hoàng.
Trong đó, tu luyện đến Thất Vân sẽ được gọi là Vân Vũ Giả! Những người này đã là cao thủ trong thế tục có thể vượt nóc băng tường, quyền cước phá đá. Họ là cường giả mà người người kính trọng và ngưỡng mộ.
Tu vi cao hơn chính là các cao thủ Hoàng Vân, Huyền Vân, Địa Vân. Những cao thủ này đều được các nước tranh giành mời về làm trụ cột chắc chẳn cho nước họ. Bởi vì sự tồn tại của họ có thể tăng cường sức mạnh một đất nước, thậm chí còn đảo ngược kết quả của một cuộc chiến.
Còn cao thủ Thiên Vân thì cực kỳ hiếm gặp trong thế tục. Ngay cả bậc quân vương của một đất nước cũng không dám coi thường họ, phải đối đãi với họ như khách quý, nếu như có thể mời họ làm khách khanh [1] thì cả nước ắt hẳn sẽ vui mừng hân hoan. Bởi vì sức mạnh của một cao thủ Thiên Vân có thể sánh ngang với sức mạnh của cả một đất nước hợp lại!
[1]: Khách khanh (thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc).
Còn cường giả Tỉnh Hà Vũ Vương và Cực Tinh Vũ Hoàng thì có lẽ chỉ tồn tại trong những tông phái ở ẩn. Họ như những vị thần không màng cối trần tục, ghi chép về họ cũng vô cùng. hiếm hoi. Tỷ như cuốn sách đại lục Vân Vũ Lục này cũng không có nhiều ghi chép mà chỉ nhắc sơ qua về các cường giả tu vi cao kia.
Đọc hết nội dung liên quan tới tu luyện trong sách, Hạng Vân không khỏi kích động!
Sau khi biết người dân ở đại lục Thất Tinh có thể thực sự tu luyện để trở thành một tu luyện giả, Hạng Vân liền tưởng tượng tới một ngày hẳn có thể bay lên trời, chui xuống đất, tung hoành ngang dọc trong thiên hại
“Ta nhất định phải tu luyện để trở thành cường giả!”
Hạng Vân thầm nghĩ, hẳn thân là thế tử có thân phận cao quý thì không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện như sách cổ hay bảo vật. Điều kiện ưu việt như vậy, muốn không làm cường giả cũng khói!
Bỗng nhiên, một đoạn kí ức xuất hiện trong đầu hẳn.
Đó là hình ảnh tiểu thế tử năm 12 tuổi bị cha Y là Tịnh Kiên Vương dẫn tới Long Thành Đế Đô để kiểm tra thể chất!
Hạng thế tử khi ấy vẫn là một tiểu thiếu niên. Y đang đứng trên một bệ hình tròn khổng lồ chạm khắc rồng phượng, dày đặc phù văn bí ẩn, đối mặt với các vị quan của Phong Vân Quốc cùng đám con cháu của những người này.
Gương mặt thanh tú khôi ngô của tiểu thế tử lộ vẻ bất cần đời, nhưng cũng phảng phất chút hồi hộp bất an.
Sau khi một luồng sáng trắng nóng bỏng hiện ra từ bục cao, một giọng nói trầm vang lên.
“Tam thế tử của Tịnh Kiên Vương không có linh căn bẩm sinh, không thích hợp tu luyện!” "ồ,
Mọi người ở quảng trường đồng loạt kinh hô!
“Trời ơi, chẳng ngờ tiểu thế tử của Tịnh Kiên Vương lại không có linh căn, chỉ có một thân thể vô dụng!”
Một vị tướng quân mặc häc giáp cũng thở dài: “Sao có thể chứ, Tịnh Kiên Vương là siêu cường giả có tới 48 linh căn, hai người con trai lớn của ông ấy cũng là thiên tài với 40 linh căn, sao con trai út của ông ấy lại mang một thân thể vô dụng không có linh căn như vậy?”
“Ai mà biết được, nghe đâu tiểu thế tử này từ bé đã bất tài vô dụng, chẳng có chút hứng thú gì với võ học, chỉ thích chơi đùa với nữ quyến trong phủ, xem ra tiểu thế tử sinh ra đã không có tư chất luyện võ rồi.”
Một vị quan cấp bậc cao trong triều thổn thức: “Ôi, chẳng ngờ Tịnh Kiên Vương vốn là anh hùng hào kiệt trong hoàng. thất lại có đứa con út là phế vật, đáng tiếc, đáng tiếc!”
Một vị quan bên cạnh nghe vậy, vội vàng nhắc nhở: “Nhỏ tiếng chút, dám bàn tán về tiểu thế tử như vậy hả, ông không cần mạng nữa à?”
...“ Vị quan vừa kêu Hạng thế tử là phế vật ban nấy bỗng run lẩy bẩy, vội nhìn quanh quất, dùng tay bụm chặt miệng của mình để tránh nói lỡ lời.
Nhưng, ánh mắt ông ta nhìn Hạng Vân vẫn tràn đầy sự khinh thường.
Những lời xì xào bàn tán và ánh mắt khinh thường của mọi người trên khán đài giống như những lưỡi dao sắc bén, lần lượt đâm vào trái tim Hạng thế tử.
Thân thể Y khẽ run lên, vẻ bất cần đời và kiêu ngạo trên mặt lập tức biến thành hoảng sợ và xấu hổ.
Hạng thế tử nằm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không cảm thấy đau, trong lòng điên cuồng gào thét: “Sao có thể? Sao ta có thể là phế vật chứ? Ta đường đường là truyền nhân Hạng Gia, sao có thể là phế vật được?”
Nhưng, kết quả kiểm tra trên Thiên Đài không thể sai được, cuối cùng Hạng thế tử chỉ đành chấp nhận sự thật này.
Mắt trông thấy ánh nhìn khinh thường của bá quan văn võ cùng các thiếu niên thiếu nữ, tai nghe được những lời bàn tán xôn xao, vẻ xấu hổ trên mặt Hạng Vân lại lập tức chuyển thành thờ ơ và chế nhạo.
“Hừ, nếu ông trời đã sắp đặt ta làm một phế vật thì lão tử sẽ sống cuộc sống tự do không có bất kỳ trói buộc nào. Thay. vào đó, ta sẽ khiến nhưỡng người đã cười nhạo ta sống không. yên thân nhưng chẳng làm gì được tai”
Hạng thế tử phất tay áo, nhìn đám người bên dưới băng nửa con mắt rồi kiêu ngạo bước ra khỏi võ đài!
Sau khi nhớ lại đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm này, Hạng Vân đang ngồi ở bàn học như bị năm tia sét đánh trúng, thân thể cứng đờ, sững sờ tại chỗ.
Hắn tưởng xuyên không tới đại lục này sẽ có thể trở thành Vân Vũ Giả, hành hiệp trượng nghĩa, vung kiếm đến góc bể chân trời. Chẳng ngờ cuối cùng chỉ là giấc mộng hão huyền!
Tên tam thế tử chết tiệt này, cả gia tộc Y đều là anh hùng hào kiệt, là thiên tài tu luyện, duy chỉ có Y không kế thừa được chút gen ưu tú nào, còn là đồ phế vật. Chả trách đến cha ruột của Y cũng thờ ơ với Y.
Lúc này, sắc mặt Hạng Vân vô cùng u ám, tựa như một ngọn núi bị mây đen bao phủ, tối tăm ảm đạm không có dấu hiệu của sự sống.
“Thế tử, người sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi thế này?” Thấy vẻ mặt Hạng Vân từ kích động phấn khích khi mới đọc xong sách chuyển thành u ám như quả cà tím bị táp sương, Lâm Uyển Nhi không khỏi lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Hạng Vân không đáp lại lời Lâm Uyển Nhi mà chậm rãi cúi đầu, giống như giếng tối không có ánh sáng, im lìm một góc.
“Thế tử, người sao thế, đừng hù dọa Uyển Nhi, người không khỏe chỗ nào à? Nô tì lập tức đi gọi đại phu trong phủ...” Gương mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi hiện lên vẻ sợ hãi.
“Uyển Nhi!” Hạng Vân bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ nhìn Lâm Uyển Nhi chằm chăm.
“Thế tử...” Người Lâm Uyển Nhi hơi run lên.
Nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy Hạng Vân có ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa tràn đầy khát vọng như này, hệt như nửa người đang treo lơ lửng trên vách đá nhưng vẫn mong mỏi người tới cứu.
“Uyển Nhi, có sách luyện võ công không?” Hạng Vân khàn giọng nói.
"A...?" Nghe được lời này, Lâm Uyển Nhi không khỏi kinh ngạc nhìn Hạng Vân.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!