Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Thực Sự Không Biết Võ Công

“Quả nhiên ta chỉ là một thân thể vô dụng, thế mà không thể tu luyện được bất kỳ công pháp nào!”

Cả một buổi chiều, Hạng Vân đã tiến hành tu luyện thử bảy tám quyển công pháp, có trí nhớ của tiểu thế tử, Hạng Vân đương nhiên biết được một ít kiến thức cơ bản về tu luyện, mà bước đầu tiên tu luyện đương nhiên là cảm ngộ “Vân Lực!

Đây là môn bắt buộc phải tu luyện trước khi tất cả võ giả nhập môn Vân Võ Giả, chỉ khi nào cảm nhận được sự tồn tại của Vân Lực trong không gian thì mới có thể hấp thu Vân Lực vào trong cơ thể, tiến hành tu luyện.

Mà muốn cảm ứng được Vân Lực thì cần phải vận dụng linh căn trong thân thể, linh căn là trung gian, là cầu nối để điều thông Vân Lực và thân thể con người, cũng là chìa khoá để hấp thu Vân Lực. Bởi vì trong cơ thể Hạng Vân không có linh căn tồn tại, tựa như cây cầu gấy trên sông, thật sự không thể nào cảm ngộ được Vân Lực trong thiên địa.

Suốt một buổi chiều nay, Hạng Vân gần như đã thử qua tất cả mấy quyển công pháp nhập môn không tồi được cất giữ trong phủ Thế tử, đúng là không có một quyển nào có thể làm cho hẳn cảm ngộ được Vân Lực tồn tại trong thiên địa.

Ngược lại là cưỡng chế ham muốn tu luyện, làm cho hắn cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi, đầu óc rất choáng váng, mồ hôi không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả áo bào lộng lẫy của hẳn.

Lâm Uyển Nhi ở một bên nhìn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của Hạng Vân còn kèm theo nụ cười thất vọng, trong lòng không khỏi có chút đau xót, nhẹ nhàng an ủi hẳn.

“Thế tử, cái gọi là võ học đều phải có chuyên môn, tuy là người không thể luyện võ, nhưng chắc là ông trời ban cho người năng lực ở các phương diện khác, tương lai người nhất định có thể đạt được thành tựu to lớn!”

Nghe vậy, nụ cười cay đăng trên mặt Hạng Vân càng méo. mó hơn, nói: “Năng lực khác..., ý của nàng là năng lực trộm ngọc trộm hương, hay là năng lực chơi đùa kỹ nữ sao, chẳng lẽ những thứ này cũng có thể làm ra thành tựu gì đó sao?”

“Làm sao có thể chứ, chẳng phải người còn có thể đọc...”

Lâm Uyển Nhi chỉ muốn nói Hạng Vân còn có thể đọc sách biết chữ, nghiên cứu tác phẩm kinh điển, nói không chừng tương lai có thể trở thành một học giả uyên thâm vĩ đại, nhưng vừa nghĩ đến Hạng Vân đã bị Học viện Quốc Giáo đuổi thẳng ra ngoài, nàng ta lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

Nhìn bộ dáng của Lâm Uyển Nhi, Hạng Vân lắc đầu, thở dài một hơi nói: “Được rồi, Uyển Nhi, nàng không cần an ủi ta nữa, cũng chỉ vì ta nhất thời nổi hứng, tuỳ ý than thở một chút rồi thôi, ngược lại cũng đa tạ nàng mấy năm nay vẫn hầu hạ ở bên cạnh ta, không có ghét bỏ phế vật như ta.”

Hạng Vân nói không sai, những năm gần đây, tiểu Thế tử hành động hống hách lộng hành, đối xử với hạ nhân lại càng tuỳ theo tâm trạng vui buồn thất thường, làm cho không ít hạ nhân phải chịu nhiều khổ sở, bởi vậy trong phủ có rất nhiều hạ nhân đều sợ hãi né tránh khi nhìn thấy Hạng Vân.

Chỉ có nha hoàn riêng là Lâm Uyển Nhi của y, chính là một đứa ăn mày nhỏ bé được Hạng Vân mua ở trên đường khi còn trẻ, bởi vì nàng ta có tính tình nhu thuận lại thông minh lanh lợi nên vẫn đi theo bên cạnh Hạng Vân.

Nhiều năm như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, nàng ta vẫn đi theo bên cạnh Hạng Vân mà không có nửa câu oán hận nào, chỉ vì điểm này, Hạng Vân đã coi Lâm Uyển Nhi là một trong những người thân cận nhất của mình!

Lâm Uyển Nhi nghe Hạng Vân nói bản thân là phế vật, nàng không khỏi cau mày, nghiêm túc nói: “Thế tử, mặc kệ ngươi nói như thế nào hay nghĩ như thế nào, nô tì tin tưởng, tương lai người nhất định có thể làm nên sự nghiệp lẫy lừng!”

Hạng Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Uyển Nhị, cảm thấy hơi buồn cười, trong lòng lại có chút cảm động, không khỏi cười khổ nói: “Được rồi, được rồi... Ta thành tâm nhận lấy những lời cao quý của nha đầu nàng, trong tương lai nếu Thế tử ta có thành tựu gì, nhất định sẽ ban thưởng cho. nàng!”

Nhìn thấy vẻ mặt của Hạng Vân hơi khôi phục bình thường, còn có tâm trạng nói đùa với mình, hàng lông mày thanh tú của Lâm Uyển Nhi lúc này mới hơi giãn ra, khẽ mở ra đôi môi đỏ mọng và nói.

“Thế tử, người tu luyện cả buổi chiều, chắc hẳn cũng mệt rồi, chi băng nghỉ ngơi một lát, chờ hạ nhân chuẩn bị bữa tối xong, nô tì sẽ lại gọi người.”

Nói xong, Lâm Uyển Nhi đang định rời khỏi phòng, đi được nửa đường, nàng ta lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng dừng bước và nói với Hạng Vân.

“Đúng rồi Thế tử, năm ngày nữa chính là sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của Vương gia, đến lúc đó người cũng phải đến Ngân Thành mừng sinh nhật, mấy ngày tới người tạm thời đừng đi lung tung, sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ lên đường.”

“Sinh nhật của Vương gia?” Hạng Vân vừa nghe Lâm Uyển Nhi nói vậy, trong đầu hắn lập tức hiện ra hình tượng một nam tử trung niên dáng người cao lớn, sắc mặt anh tuấn uy vũ.

Trên người nam tử trung niên này khoác lên một bộ giáp. sắt kiên cố, khí thế tựa như vực sâu biển cả, như thể chỉ cần phất tay một cái là có thể bao phủ thiên địa, nhưng mà vẻ mặt ông ta lại tràn ngập lạnh lùng khi đối mặt với Hạng Vân, thậm chí còn có vẻ chán ghét!

Hạng Vân nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

“Thế tử, đừng nói là ngay cả sinh nhật của Vương gia mà người cũng quên chứ, ông ấy chính là phụ thân của người đấy” Lâm Uyển Nhi nhìn thấy mặt Hạng Vân có vẻ mơ màng, nàng ta vội vàng nhắc nhở.

“Ha ha... Phụ thân ư?” Trên mặt Hạng Vân nở nụ cười tự giễu, chợt nói với Lâm Uyển Nhỉ: “Ta biết rồi, Uyển Nhi, nàng đi xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Giờ phút này Hạng Vân thật sự có chút mệt mỏi, hắn gật gật đầu rồi bảo Lâm Uyển Nhi đi ra ngoài.

Sau đó Hạng Vân cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, không thèm cởi giày mà nhảy lên giường, lập tức cảm đầu ngủ một giấc, ngủ được khoảng một canh giờ thì bị Lâm Uyển Nhi đánh thức để dùng bữa tối.

Ăn cơm tối xong, Hạng Vân sai hạ nhân bưng một ấm trà thơm đến, còn mình thì năm trên ghế Thái sư, hắn buồn chán thưởng thức trà lài Vân Phong Sơn Minh Châu thượng hạng, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh phủ Thế tử. Hiện giờ, nếu hẳn đã không thể tu luyện thì đương nhiên cũng không tìm được chuyện gì để làm, chỉ có thể giết thời gian ở đây thôi.

Hạng Vân nhàn nhã thưởng thức trà một lúc lâu, lại phát hiện Lâm Uyển Nhi ở một bên đang mở to đôi mắt tò mò nhìn mình, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi: “Uyển nhỉ, nàng nhìn ta như vậy làm gì?”

Nghe vậy, Lâm Uyển Nhi do dự một lát rồi nói: “Thế tử, tối nay người tính ở trong phủ à, không định ra ngoài đi dạo một phen sao?”

Hạng Vân phất tay rồi nói: “Ôi... Quên đi, đi dạo cũng chẳng có gì vui, chỉ bằng nằm ở nhà còn thoải mái hơn.”

Lúc Hạng Vân ở kiếp trước, điều hắn thích nhất chính là năm trên ghế Thái sư của gia gia hắn để đọc tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, đáng tiếc là thế giới này không có tiểu thuyết của Kim Dung, hắn chỉ có thể ngồi trên ghế uống trà.

Nhưng mà, Lâm Uyển Nhi nghe Hạng Vân nói xong, nàng †a lại bày ra vẻ mặt càng kinh ngạc hơn, ánh mắt cẩn thận nhìn đi nhìn lại sảc mặt Hạng Vân, giống như lần đầu tiên quen biết Hạng Vân vậy.

“Thế tử, trước kia không phải mỗi tối người đều qua đêm ở bên ngoài ư, sao hôm nay...” Lâm Uyển Nhi nói tới đây thì không nói tiếp nữa.

Mà Hạng Vân vừa nghe vậy, lúc này mới nhớ tới, lúc trước, hầu như đêm nào tiểu Thế tử này cũng phải xuất phủ, cũng không phải thật sự đi dạo mà là đến các đại thanh lâu kỹ viện ở Thành Tần Phong để chơi đùa, trong một tháng mà có ba đến năm ngày y qua đêm ở trong phủ là chuyện kỳ lạ lắm rồi.

Chẳng trách nha đầu Lâm Uyển Nhi nghe được hôm nay mình không ra ngoài đi dạo thì lại kinh ngạc như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng Hạng Vân không khỏi thầm mắng tiểu Thế tử này: “Tên này, cả ngày lẫn đêm đều hoang dâm vô độ như vậy, chẳng trách thân thể lại vô dụng thế này!”

Tuy là Hạng Vân cũng không phải là chính nhân quân tử, không gần nữ sắc gì đó, nhưng nếu bảo hẳn đi tầm hoa vấn liễu*, chơi các kỹ nữ, hắn đương nhiên sẽ không đi, tuy là hiện giờ thân thể hẳn đã không còn thuần khiết, nhưng tính ra nội tâm của hắn vẫn là một tiểu đồng nam trong sáng, làm sao chịu được sự bòn rút của những nữ tử thanh lâu kia.

(*) Tâm hoa vấn liễu: Chỉ tính cà lơ phất phơ chỉ giỏi tán gái.

Tuy là trong lòng nghĩ như vậy, Hạng Vân cũng không thể biểu hiện sự khác thường quá mức so với lúc trước ở trước. mặt Lâm Uyển Nhi, nếu không khó tránh khỏi khiến cho người khác hoài nghi, hẳn đành quay lại nhìn Lâm Uyển Nhị, giả vờ cười xấu xa rồi nói.

“Thế nhân thường nói hoa nhà không có mùi hoa dại, bổn Thế tử ngắm hoa dại nhiều quá, bây giờ mới phát hiện, thực ra hoa nhà mới là tốt nhất, trong nhà có đại mỹ nhân như Uyển Nhi đây mà ta vẫn chưa ngắm đã, còn đến kỹ viện thanh lâu làm gì, đi ngắm những nữ tử chỉ đẹp nhờ son phấn kia chẳng phải sẽ mù mắt sao?”

Lâm Uyển Nhi vừa nghe Hạng Vân nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, hai gò má chợt đỏ ửng, có chút xấu hổ trừng mắt liếc Hạng Vân và nói: “Thế tử, người đừng đùa giỡn với nô tì kiểu này, nô tì chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân, sao có thể là một đại mỹ nhân gì đó.”

Đây là lần đầu tiên Hạng Vân nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Lâm Uyển Nhi, dung nhan như ngọc của nàng ta bởi vì thẹn thùng mà điểm thêm một chút hồng phấn, trong trắng ửng hồng giống như một quả vải thiều óng ánh trong suốt, thân hình đầy đặn quyến rũ được che phủ dưới lớp váy kia, độ cong như nước chảy, lồi lõm đàn hồi khiến ánh mắt Hạng Vân cứ nhìn đăm đăm vào đó.

“Uyển Nhi, bổn Thế tử nói thật, nàng thật sự là một tuyệt đỉnh đại mỹ nhân, nếu mỗi ngày ta có thể nhìn thấy nàng, chỉ e cũng có thể sống lâu hơn một chút, nếu có thể âu yếm vuốt ve, ha ha..."

Hạng Vân vừa cười xấu xa, ánh mắt vừa nhìn lướt qua dáng người lồi lõm của Lâm Uyển Nhi từ trên xuống dưới.

“Thế tử, người... người... người... đúng là một người xấu! Lâm Uyển Nhi không khỏi xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng như. lửa đốt khi nghe thấy Hạng Vân nói lời tràn ngập ý trêu ghẹo. cùng với ánh mắt trần trụi như thế.

Nàng ta có lòng muốn trách móc nhưng lại không biết mắng chửi người, chỉ có thể che hai gò má đỏ bừng mắng ra một câu hẳn là người xấu, sau đó chợt xoay người chạy ra khỏi cửa phòng như chạy trốn!

Nhìn dáng người yểu điệu của Lâm Uyển Nhi biến mất trước mắt, trong mắt Hạng Vân vẫn có chút mê ly, trong lòng càng vô cùng cảm thán. Nữ tử thời cổ đại đúng là bảo thủ, nếu đặt ở hiện đại, những cô gái kia, ai nấy đầu nói những lời khêu gợi còn ghê gớm hơn cả mình.

Sau khi trêu chọc Lâm Uyển Nhi, Hạng Vân đoán chừng sẽ không lộ ra sơ hở gì mới trở về phòng mình, định nghỉ ngơi.

Hôm nay hẳn liên tục ngất xỉu hai lần, buổi chiều lại ngồi thiền tu luyện mấy canh giờ, tuy là buổi trưa ngủ được một canh giờ, lúc này vẫn cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi nên dự định đi thẳng về phòng ngủ một giấc.

Nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận được sự yên tĩnh mà bóng tối mang đến, tâm tình vốn đã có chút bình tĩnh của Hạng Vân lại dậy sóng lần nữa.

Nhớ lại buồi chiều mình đã liên tục tu luyện bảy tám quyển công pháp, thế nhưng ngay cả bóng dáng của Vân Lực cũng không cảm nhận được, trong lòng Hạng Vân vô cùng thất vọng.

Ông trời đã để hắn xuyên không đến thế giới có được lực lượng thần kỳ này, rồi lại hết lần này tới lần khác làm cho hắn trời sinh không có linh căn, không thể nào tu luyện.

Điều này chẳng khác nào đặt một ngọn núi vàng ở trước mặt hắn nhưng lại không cho hẳn công cụ khai thác và vận chuyển, làm cho hắn chỉ có thể nhìn mà không thể lấy, còn sống sờ sờ mà phải tự hành hạ chính mình sao!

“Ông trời khốn khiếp nhà ngươi, rốt cuộc Hạng Vân ta đã làm sai chuyện gì mà ngươi lại muốn trêu chọc ta như thết” Trong lòng Hạng Vân rất tức giận, cất tiếng gào hét!

Khoảng mười mấy phút sau, tuy là trong lòng Hạng Vân vẫn tràn ngập sự không cam lòng và oán giận, nhưng khi cảm thấy cơn mệt mỏi mãnh liệt giống như thủy triều ập tới, hắn không thể suy nghĩ nhiều nữa, chỉ đành ngừng suy nghĩ và buồn bực đi ngủ...

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, Hạng Vân chỉ cảm thấy mình ngủ rất ngon giấc, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh kỳ quái.

“Tám giờ khởi động đã xong, hệ thống võ hiệp Kim Dung mở ra, ký chủ chính thức tiến vào hệ thống!”

Hạng Vân không biết vì sao, rõ ràng là mình ngủ say như vậy mà trong đầu lại xuất hiện âm thanh rõ ràng đến thế, hơn nữa đầu óc của hắn cũng có vẻ rất tỉnh táo, tựa như đã hoàn toàn tỉnh giấc vậy, nhưng trước mắt hản vẫn tối đen như mực.

Điều kỳ lạ hơn nữa chính là Hạng Vân thật sự không cảm giác được sự tồn tại của thân thể mình, thân thể hản giống y như là một vật chất vô hình có ý thức, sống ở trong một mảnh không gian tối tăm.

“Chẳng lẽ ta đang năm mơ sao?” Trong lòng Hạng Vân nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận