Trong quán bar Dạ Sắc.
Để đền bù cho ảnh hưởng của sự cố Trương Phong và Ngô Văn Hùng đối với khách hàng, Hàn Tuyết Nghiên trực tiếp tuyên bố mọi hóa đơn trong hôm nay sẽ giảm 50%.
Trong quán bar, sau khi nghe tin, khách hàng lập tức hô hào, gọi rất nhiều bạn bè, điều này cũng dẫn đến việc kinh doanh của quán bar một lần nữa nghênh đón một đợt cao trào.
Hàn Tuyết Nghiên cùng những người phục vụ trong quán bar làm việc mấy tiếng đồng hồ mới tiễn được các vị khách say xỉn rời đi.
"Quán bar của Tuyết Nghiên làm ăn không tồi nhỉ..."
Sau khi Tần Lan nhìn thấy Hàn Tuyết Nghiên bước vào phòng riêng, chủ động rót cho Hàn Tuyết Nghiên một ly rượu vang đỏ và nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Còn nói à, bởi vì cô nên quán bar mới có chuyện lớn như vậy đấy..."
Hàn Tuyết Nghiên đưa tay đón lấy ly rượu đỏ của Tần Lan, sau đó nói: "Tiểu Lan, tại sao trước đây tôi không nhận ra cô lại lợi hại như vậy nhỉ! Ngay cả những người như Ngô Văn Hùng cũng sợ cô, sớm biết cô lợi hại như vậy, tôi không nên đồng ý chia cho Ngô Văn Hùng 10% cổ phần!”
"Không phải cô cũng muốn hỏi thân phận của tôi chứ?"
Tư thế bắt chéo chân của Tần Lan thật hấp dẫn, cô ta nằm trên ghế sô pha nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ trong tay, trông cực kỳ gợi cảm.
"Tôi không có hứng thú với thân phận của cô, nếu cô không có ý định nói cho tôi biết, cho dù tôi có hỏi thì cũng chưa chắc cô sẽ nói cho tôi biết!" Hàn Tuyết Nghiên nhàn nhạt nói.
"..."
Tần Lan nghe Hàn Tuyết Nghiên nói như thế, không khỏi khẽ cười một tiếng, sau đó vươn tay vuốt tóc mai xinh đẹp, híp mắt nhìn Hàn Tuyết Nghiên nói: "Cô biết vì sao tôi kết bạn với cô không?"
"Không biết…"
Hàn Tuyết Nghiên khẽ lắc đầu.
"Bởi vì tôi cảm thấy cô rất dễ sống chung!" Tần Lan cười nói.
"Tuy rằng không hứng thú với thân phận của cô, nhưng tôi lại cực kỳ hứng thú về quan hệ của cô với Trương Phong.” Hàn Tuyết Nghiên nói một câu.
"Quan hệ giữa tôi và Trương Phong?"
Tần Lan nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tôi và Trương Phong có quan hệ gì chứ?"
"Cô đừng lừa tôi, hôm nay khi Trương Phong bị bắt nạt, tôi có thể thấy rõ cô rất tức giận, hơn nữa ánh mắt cô nhìn Trương Phong có chút không thích hợp, tôi chưa từng thấy cô dùng loại ánh mắt như thế. Cho nên quan hệ giữa cô và Trương Phong là gì thế? Sẽ không phải là loại quan hệ không thể miêu tả được đấy chứ?” Hàn Tuyết Nghiên cười hỏi.
"Đừng nói nhảm, Trương Phong là sinh viên của tôi, tôi bảo cậu ta đến chỗ cô để làm việc bán thời gian. Trương Phong bị bắt nạt, tôi phải ra mặt giúp cậu ta thôi..." Tần Lan nhanh chóng giải thích.
"Không đúng, tôi cảm thấy hôm nay ánh mắt cô nhìn Trương Phong rõ ràng có vấn đề!" Hàn Tuyết Nghiên lắc đầu.
"Đừng có nghĩ bậy, tôi chỉ cảm thấy Trương Phong có chút đáng thương thôi..."
"Đáng thương?"
Hàn Tuyết Nghiên sửng sốt một chút, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Trương Phong có chỗ nào đáng thương chứ?"
“Mấy chuyện ở trường học, nói với cô cũng vô dụng thôi…” Tần Lan thản nhiên nói.
"Cô xác định không có bất kỳ tâm tư gì đối với Trương Phong chứ? Nếu cô muốn thì hành động đi, nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ nắm Trương Phong trong lòng bàn tay, đến lúc đó cô tuyệt đối đừng nóng giận nhé…." Hàn Tuyết Nghiên liếm láp đôi môi đỏ gợi cảm của mình, nở một nụ cười và nói.
“Cô không có hứng thú với đàn ông, bớt lừa gạt tôi đi!” Tần Lan khinh thường nói.
"Tôi thực sự không có hứng thú với đàn ông, nhưng tôi nghĩ Trương Phong thì khác. Mặc dù cậu ấy hơi nghèo nhưng rất đẹp trai, nhân cách lại tốt. Nếu tôi có thể ở bên cậu ấy, tôi cũng không ngại đâu!" Hàn Tuyết Nghiên nhẹ giọng phân tích.
"Trương Phong còn quá nhỏ tuổi, không thích hợp với cô!"
Tần Lan nói thẳng.
"Vậy thì cô thích hợp sao?" Hàn Tuyết Nghiên cười hỏi.
"Cũng không thích hợp với tôi..."
Tần Lan nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn Hàn Tuyết Nghiên hỏi: "Được rồi, không nói chuyện của Trương Phong nữa, bên bố mẹ cô thế nào? Có bị thúc giục đi xem mắt không?"
"Đương nhiên là có, nhưng tôi nói với bọn họ tôi đã có bạn trai, bọn họ cũng không dám thúc giục nữa..."
Hàn Tuyết Nghiên chậm rãi nói.
"Cô có bạn trai hồi nào thế?"
Tần Lan khó hiểu hỏi Hàn Tuyết Nghiên.
"Trời ơi, đây chỉ là kế hoãn binh thôi, sao tôi có thể có bạn trai được chứ!"
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Hàn Tuyết Nghiên hơi né tránh.
Bởi vì cô ta cố ý che giấu chuyện với Trương Phong, cô ta không muốn Tần Lan biết mình và Trương Phong đã phát sinh chuyện kia.
Hàn Tuyết Nghiên là một người phụ nữ có giác quan thứ sáu luôn rất chính xác, cô ta có thể cảm nhận được Tần Lan đối xử với Trương Phong bằng một cảm giác kỳ lạ, cô ta sợ nếu Tần Lan biết chuyện giữa mình và Trương Phong thì sẽ sinh ra khúc mắc.
"Thật ra tôi cảm thấy cô nên tìm một người bạn trai sống thử đi. Không thể độc thân cả đời được đâu? Khi cô già mà vẫn độc thân thì phải làm sao hả?”
Tần Lan mơ hồ nói với Hàn Tuyết Nghiên.
"..."
Hàn Tuyết Nghiên nghe xong, cũng không biết tại sao trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Trương Phong, cùng với những chuyện đã làm với Trương Phong trước đó.
"Đang nói chuyện mà ngây ngốc gì thế?"
Tần Lan nhìn thấy Hàn Tuyết Nghiên có chút sững sờ, nhíu mày hỏi.
"Tôi cũng muốn tìm một người mình thích làm bạn trai, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Nói xong lời này, Hàn Tuyết Nghiên đột nhiên gãi nhẹ vào nách Tần Lan, sau đó cười nói: "Được rồi, đừng có nói về tôi mãi, không phải hiện tại cô đã hai mươi bảy tuổi sao? Sao không đi tìm một người đàn ông đi? Nếu không đi tìm nữa thì sẽ lãng phí thời gian đấy."
"Cô còn dám trêu chọc tôi à!"
Tần Lan vội vàng né tránh công kích của Hàn Tuyết Nghiên, sau đó đưa tay chạm vào thân thể Hàn Tuyết Nghiên.
Ngay lập tức, bên trong phòng riêng có cảnh xuân vô tận.
“Reng reng reng…”
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Hàn Tuyết Nghiên đột nhiên vang lên.
"Được rồi, không chơi với cô nữa, điện thoại tôi kêu!"
Hàn Tuyết Nghiên nhìn Tần Lan nói, sau đó vội vàng đứng dậy cầm điện thoại di động.
Khi Hàn Tuyết Nghiên nhìn thấy dãy số trên điện thoại, một tia khác thường hiện lên trong đáy mắt, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tần Lan.
Bởi vì người gọi cho Hàn Tuyết Nghiên không phải ai khác, mà là Ngô Văn Hùng, người vừa bị Tần Lan đuổi ra khỏi quán bar!
"Cô nhìn tôi làm gì, nghe điện thoại đ!"
Tần Lan chỉnh sửa lại quần áo của mình, nhàn nhạt nói.
"..."
Hàn Tuyết Nghiên nhìn Tần Lan, do dự hai giây, cuối cùng quay lại, nhấn nút để kết nối cuộc gọi.
"Hàn... sếp Hàn, hiện tại cô có tiện nói chuyện không?"
Sau khi Hàn Tuyết Nghiên kết nối điện thoại, Ngô Văn Hùng có chút lo lắng hồi hộp, ở đầu bên kia điện thoại cất giọng chào hỏi.