Trong một nhà máy bỏ hoang nào đó.
Sau khi tấm khăn bịt mắt trên mặt Trương Phong bị bọn bắt cóc tháo ra, cuối cùng anh cũng nhìn rõ người phụ nữ trước mặt.
Nhưng Trương Phong không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bắt cóc, và người bắt cóc mình là đám người Trần Văn Văn, Dương Uy, Vương Báo.
“…”
Trương Phong nhìn về phía trước, bất lực nhìn Trần Văn Văn.
Bởi vì anh thật sự nghĩ không ra người phụ nữ ngu xuẩn Trần Văn Văn này muốn làm cái gì, tại sao lại bắt cóc mình đến một nơi như vậy!
“Chẳng lẽ Trần Văn Văn và Dương Uy đã biết thân phận của mình?”
Trương Phong không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
“Làm sao vậy? Bây giờ còn dám kiêu ngạo không? Bị dọa tè ra quần rồi hả?”
Trần Văn Văn vừa nói vừa liếc nhìn Trương Phong với vẻ mặt rất khinh thường, hỏi Trương Phong.
“Trần Văn Văn, cô điên rồi sao? Cô có biết bắt cóc là phạm pháp không? Cô muốn ngồi tù sao?”
Trương Phong nhìn chằm chằm vào Trần Văn Văn với vẻ mặt suy sụp bất thường.
“Tôi đương nhiên biết bắt cóc là vi phạm pháp luật, nhưng hiện tại tôi không phải bắt cóc anh, tôi chỉ là muốn mang anh tới đây gặp một người thôi!” Giọng điệu của Trần Văn Văn rất bất cần.
“Gặp ai?”
Trương Phong nghe Trần Văn Văn nói, không khỏi sửng sốt một chút, vẻ mặt càng thêm khó hiểu.
“Đúng vậy, là gặp một người!” Trần Văn Văn nhàn nhạt nhìn Trương Phong rồi gật đầu.
“Người nào?”
Trương Phong cau mày hỏi.
“Lát nữa sẽ biết!”
Trần Văn Văn không trả lời câu hỏi của Trương Phong, quay người đi về phía đám người Dương Uy.
Trương Phong nhìn Trần Văn Văn, người phụ nữ ngu ngốc này, anh thật sự cạn lời, vì anh không thể hiểu được Trần Văn Văn muốn làm gì với anh.
Lúc này trong nhà máy ngoại trừ ba người Dương Uy, Trần Văn Văn, Tôn Lị thì còn có hai người trẻ tuổi, hai người này Trương Phong chưa từng gặp, chắc alf đàn em bên cạnh Vương Báo.
"Anh Báo, anh xác định sẽ trói tên nhóc này ở đây sẽ không có chuyện gì chứ? Nghe nói tên nhóc này quen biết rất nhiều nhân vật lợi hại, hôm nay nó còn aasnh anh Hùng anh Nhạc trong quán bar nữa.”
Một trong những tên đàn em do dự một lúc, nhẹ giọng hỏi Vương Báo.
“Đúng vậy, anh Báo. Mặc dù chúng ta lăn lộn giang hồ, nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện bắt cóc như vậy, lỡ như thằng nhóc này báo cảnh sát thì sao?” Một tên đàn em khác cũng nói.
“Báo cảnh sát ư?”
Vương Báo nghe vậy, khinh thường cười khẩy một tiếng, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Tên nhóc này còn có cơ hội báo cảnh sát sao…”
“…”
Trương Phong nghe được lời Vương Báo nói, không khỏi sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, bởi vì anh cảm thấy Vương Báo có vẻ như không phải chỉ đơn giản là muốn bắt cóc mình.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”
Trương Phong do dự một lúc rồi lớn giọng hét lên.
Dương Uy chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Trương Phong, sau đó nở nụ cười nửa miệng nói với Trương Phong: “Trương Phong, đã đến lúc này mà mày không biết bọn tao muốn làm gì sao? Xem ra chỉ số IQ của mày cũng không cao lắm nhỉ!”
“Dương Uy, tuy rằng ở trường học hai chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không đến nỗi bắt cóc tao chứ?”
Trương Phong ngẩng đầu nhìn Dương Uy, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát.
“Mày nói đúng, tao thật sự không nên vì chuyện đó mà bắt cóc mày. Hơn nữa tao cũng không có gan bắt cóc mày!”
Dương Uy khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Tao vốn tưởng hôm nay mày đắc tội Ngô Văn Hùng ở quán bar Dạ Sắc thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng không ngờ Tần Lan đột nhiên xuất hiện, Ngô Văn Hùng còn sợ cô ta, cho nên đã để mày tránh được một kiếp, cho mày huênh hoang tát Ngô Văn Hùng mười mấy cái, đúng là may cho mày đấy…”
“Rốt cuộc mày đang muốn nói gì?”
Hiện tại Trương Phong không có tâm trạng để nghe Dương Uy nói những điều vô nghĩa, lập tức vô cảm hét lên.
“Trương Phong, hôm nay mày đã đắc tội với Ngô Văn Hùng. Dựa theo tính cách của Ngô Văn Hùng, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho mày. Cho nên mới vừa rồi tao đã bàn bạc với anh Báo, chi bằng thuận nước giong thuyền trói mày lại, đưa cho Ngô Văn Hùng, mày cứ chờ chết đi!”
Dương Uy cười khẩy trả lời.
Lúc trước ở trong quán bar, Dương Uy nhìn thấy Trương Phong đánh Ngô Văn Hùng như vậy, cảm thấy Ngô Văn Hùng sẽ không buông tha cho Trương Phong, lúc đó anh ta chỉ sợ Tần Lan, cho nên không dám đánh trả. Nhưng sau khi Tần Lan rời đi, Ngô Văn Hùng nhất định sẽ lại tìm Trương Phong để gây rắc rối.
Vì vậy, sau khi thảo luận với Vương Báo, Dương Uy đã nghĩ đến việc trói Trương Phong ở đây rồi đưa cho Ngô Văn Hùng.
Bằng cách này, Dương Uy không chỉ có thể trả thù Trương Phong, mà còn khiến Ngô Văn Hùng mắc nợ anh ta, anh ta có thể một công đôi việc.
“…”
Trương Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Dương Uy, trong lòng rất suy sụp.
Bởi vì anh không bao giờ nghĩ rằng hai tên nhóc Dương Uy và Trần Văn Văn bắt cóc mình đến đây, lại còn đưa cho Ngô Văn Hùng để Ngô Văn Hùng trả thù mình!
Lúc này, Trương Phong không biết làm thế nào để giải thích với Dương Uy và Trần Văn Văn rằng anh cảm thấy việc này quá buồn cười!
Tuy nhiên, sau khi Trương Phong biết kế hoạch của Dương Uy, anh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bất kể thế nào thì bây giờ mình sẽ không có nguy hiểm gì cả.
“Dương Uy, tao khuyên mày nên thả tao ra!”
Trương Phong mặt không đổi sắc, nói với Dương Uy.
"Thả mày ra? Trương Phong, mày đang nghĩ cái quái gì thế? Tao tốn biết bao công sức mới trói mày đến đây, sao có thể thả mày ra chứ? Bây giờ mày cứ thành thật đi, ở đây chờ anh Hùng tới, đến lúc đó mày nhất định sẽ chịu đau hơn đấy…” Dương Uy cười lạnh trả lời.
“Dương Uy, mày có tin Ngô Văn Hùng sẽ sợ hãi đến mức quỳ xuống khi nhìn thấy tao không?”
Trương Phong mặt không đổi sắc, nói với Dương Uy.
“Lúc này rồi mà anh còn tâm trạng giả vờ sao? Ngô Văn Hùng không đánh gãy chân anh là may cho anh lắm rồi…”
Sau khi nghe những lời của Trương Phong, Trần Văn Văn tỏ ra rất khinh thường.
“Hôm nay tôi tát Ngô Văn Hùng hơn chục lần, hắn cũng không dám đánh trả. Cô cho rằng hắn dám trả thù tôi sao?” Trương Phong nhàn nhạt nói.
“Hôm nay, Ngô Văn Hùng không dám chống lại là do có Tần Lan. Không phải vì anh ta sợ anh đâu. Bây giờ Tần Lan không ở đây, Trương Phong anh cũng chỉ như cành củi khô, sao Ngô Văn Hùng có thể sợ anh chứ?”
Trần Văn Văn hét vào mặt Trương Phong với vẻ khinh thường.
“…”
Trương Phong bất lực nhìn Trần Văn Văn, lắc đầu vì anh biết Trần Văn Văn dù thế nào cũng sẽ không tin anh.
Cho nên anh dứt khoát ngậm miệng im lặng, chờ đợi Ngô Văn Hùng tới.
“Dương Uy, mày xác định tên nhóc này với người phụ nữ kia không có quan hệ gì chứ? Đến lúc đó đừng có gây phiền toái cho tao!”
Lúc này, Vương Báo đột nhiên mở miệng gọi Dương Uy, chỉ số thông minh của anh ta rõ ràng cao hơn Dương Uy và Trần Văn Văn, anh ta sợ chuyện hôm nay sẽ chọc đến người không nên chọc.
“Anh Báo yên tâm đi, Tần Lan là giáo viên cố vấn ở trường đại học của bọn em, tuy em không biết vì sao anh Hùng lại sợ Tần Lan, nhưng em biết tên nhóc này tuyệt đối không có quan hệ gì với Tần Lan. Cho nên anh nhanh chóng gọi cho anh Hùng đến đây đi…” Dương Uy trả lời.
Theo ý kiến của anh ta, lý do hôm nay Tần Lan cứu Trương Phong hoàn toàn là vì tình thầy trò thôi.
“Được rồi!”
Vương Báo không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, sau đó lấy điện thoại di động ra và gọi cho Ngô Văn Hùng.
Trần Văn Văn và Dương Uy trông rất đắc ý nhìn Trương Phong, họ cảm thấy hôm nay Trương Phong chết chắc rồi.