Vẻ mặt Trương Phong rất bình tĩnh trước sự chế giễu của mọi người.
Anh đứng yên tại chỗ, không phản bác một câu nào.
Bởi vì anh thấy mấy gã này chẳng khác nào mấy con khỉ đang diễn xiếc.
Nhưng ở trong mắt người khác, đây chính là biểu hiện sự yếu đuối của anh.
Hai người Diệp Mị và Tôn Lị thấy Trương Phong sững người tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, bọn họ vô cùng xem thường Trương Phong.
Bọn họ chưa từng thấy người đàn ông nào bị sỉ nhục đến mức độ này mà vẫn có thể làm thinh như thế, đúng là hèn nhát vô cùng.
Đến lúc này, hai người bọn họ mới hiểu ra một chân lý, đó là dù Trương Phong có giàu có cỡ nào cũng không thể nào thay đổi được việc anh là một kẻ nghèo kiết xác.
Thậm chí Diệp Mị còn bắt đầu hối hận, cô ta nghĩ việc lên giường với một người như Trương Phong sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời cô ta.
Thậm chí cô ta còn bắt đầu nghĩ thà ngủ với Diệp Tiểu Long còn tốt hơn thuê phòng với Trương Phong.
"Các người cười đủ chưa?"
Trương Phong ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Long trước mặt, khẽ hỏi.
"Không... Không có, ha ha ha, cậu để tôi cười thêm chút nữa đã."
"Đến từng tuổi này rồi mà tôi chưa thấy ai như cậu, ôi mắc cười quá..."
Diệp Tiểu Long ôm bụng, liên tục cười ha hả.
Trương Phong nghe vậy cũng không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ.
Tôn Lị và Diệp Mị cạn lời nhìn Trương Phong.
Một lúc lâu sau, Diệp Tiểu Long mới nhịn cười nhìn Trương Phong nói: "Được rồi, cậu đã mang tiền tới, tôi sẽ không khiến cậu khó xử nữa. Cậu liếm sạch giày giúp tôi, tôi sẽ thả các người đi! "
Trương Phong nghe nói vậy, ánh mắt lạnh lẽo ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Tiểu Long.
Thoáng chốc cả phòng Vip bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Tiểu Long thấy Trương Phong dường như không có ý muốn liếm giày cho mình, vẻ mặt dữ tợn hét lên: "Thằng nhóc kia mày bị điếc à? Tao bảo mày liếm sạch giày cho tao? Má nó, mày không nghe sao?"
"Tôi đã đưa tiền cho anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"
Trương Phong thấp giọng nhìn Diệp Tiểu Long nói.
Lúc này Trương Phong không muốn để lộ thân phận của mình, vì vậy mới không so đo chuyện lúc nãy với Diệp Tiểu Long.
Nhưng hành vi liếm giày này đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của Trương Phong.
"Tao muốn gì lúc nãy mày không nghe rõ à? Liếm sạch giày cho tao, mày có thể dẫn hai con ả kia đi!"
Rất rõ ràng, Diệp Tiểu Long không muốn cho Trương Phong dẫn người rời đi.
Bởi vì Diệp Mị và Tôn Lị là hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, gặp một lần cũng đâu phải chuyện dễ.
Cho nên anh ta cố ý khiến Trương Phong khó xử, Nếu Trương Phong thật sự quỳ xuống liếm giày cho anh ta, thì anh ta sẽ lại tìm cách khác làm khó Trương Phong.
"Trương Phong, cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau liếm giày đi! Liếm giày xong chúng ta có thể đi rồi!"
Diệp Mị thấy Trương Phong đứng yên một chỗ, sốt ruột hét lên.
Trương Phong nghe nói vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Anh chẳng ngờ Diệp Mị vậy mà lại nói ra những lời này. Dù sao lần này anh là tới cứu hai người bọn họ đấy!
"Nhóc con, nghe thấy chưa? Mau liếm sạch giày cho tao, sau đó mày có thể cút khỏi đây rồi..."
Diệp Tiểu Long cười ha hả nhìn Trương Phong nói.
Trương Phong thờ ơ đứng tại chỗ, không nói câu nào.
"Tiểu Long, đừng ầm ĩ!"
Đúng lúc này, Diệp Thiên Hổ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
"Đại ca, anh..."
Diệp Tiểu Long hơi nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Hổ, không biết tại sao anh ta lại ngăn mình.
"Nếu Trương Phong đã đem tiền đến rồi thì cậu đừng khiến người ta khó xử nữa, để bọn họ đi thôi!" Diệp Thiên Hổ thản nhiên nói.
"Nhưng em..." Dường như Diệp Tiểu Long có vẻ không cam lòng.
"Tôi bảo cậu thả bọn họ đi, cậu có nghe không?" Diệp Thiên Hổ quát lạnh một tiếng.
Diệp Tiểu Long hơi do dự nhìn Diệp Thiên Hổ, sau đó lớn tiếng nói: "Được rồi, xem như hôm nay mày gặp may, mau dẫn hai con ả này cút ra ngoài cho tao, sau này đừng để tao gặp lại chúng mày..."
Tôn Lị và Diệp Mị nghe vậy, lập tức chạy đứng lên chạy tới chỗ Trương Phong.
Mà Trương Phong cũng không nói gì, xoay người mở cửa phòng Vip đi ra ngoài.
Diệp Mị và Tôn Lị cũng theo sát Trương Phong, chạy vội ra ngoài.