"Cường... Anh Cường?"
Diệp Tiểu Long bị cú đá của Diệp Thiên Hổ làm cho choáng váng. Anh ta không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Hoa Cường, khó hiểu hỏi: "Đại ca, sao anh lại đá em? Anh Cường là ai chứ?"
"Bốp!"
Diệp Thiên Hổ lại tát tiếp lên mặt Diệp Tiểu Long, thái độ kích động nói: "Vị này chính là Tạ Hoa Cường, là anh Cường đó!"
"Tạ... Tạ Hoa Cường?!"
Diệp Tiểu Long nghe được lời này của Diệp Thiên Hổ, nhất thời cả người như hóa đá.
Mọi người có mặt đều sững sờ tại chỗ, kinh hãi nhìn người đàn ông mặc đồ vest trước mặt.
Một lúc lâu sau, Diệp Tiểu Long mới tỉnh táo lại, khuỵu xuống đất, sợ hãi quỳ lạy Tạ Hoa Cường.
"Anh Cường, xin…xin lỗi. Là em có mắt không tròng. Em không biết anh tới. Nếu không có cho em một trăm lá gan em cũng không dám nói chuyện với anh như vậy!"
"Tôi là đi theo cậu chủ Trương tới đây. Nghe nói hình như trong đám chúng mày có người đắc tội với cậu chủ Trương?"
Tạ Hoa Cường hờ hững nói.
"Cậu... cậu chủ Trương?"
Diệp Tiểu Long đang quỳ trên mặt đất không khỏi sững sờ khi nghe thấy lời này, sau đó thân thể bắt đầu run lên bần bật. Anh ta ngẩng đầu nhìn Trương Phong, sắc mặt xám như tro tàn.
Trương Phong không chút hoang mang đi tới trước mặt Diệp Tiểu Long, sau đó nói với anh ta: "Tôi nhớ lúc nãy trong phòng này anh rất thích nhục nhã tôi, đúng chứ?"
"Cậu chủ Trương, tôi…tôi sai rồi. Là tôi miệng tiện, là tôi không biết lớn nhỏ. Tôi không biết cậu vậy mà lại quen biết anh Cường, nếu tôi biết, tôi… làm sao tôi dám sỉ nhục cậu chứ?"
Diệp Tiểu Long không thể ngờ một thằng nhóc nghèo giao thức ăn lúc này lại có thể trở thành cậu chủ Trương mà anh Cường nói.
Nhưng bây giờ anh ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể quỳ lạy cầu xin Trương Phong buông tha cho anh ta.
"Anh có nghe thấy lời nói vừa nãy của tôi không?"
Trương Phong hờ hững hỏi Diệp Tiểu Long.
"Lời nói của cậu?"
Diệp Tiểu Long nghe được lời này của Trương Phong, sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Phong.
Trương Phong cũng không nói nhảm, đưa thẳng chân phải đến trước mặt Diệp Tiểu Long nhẹ giọng nói: "Tôi vừa nói, hình như giày của tôi hơi bẩn rồi..."
Diệp Tiểu Long nuốt nước bọt, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Hổ lúc này anh ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Diệp Thiên Hổ.
Nhưng trong lòng Diệp Thiên Hổ biết rất rõ Tạ Hoa Cường lai ai. Có thể khiến ông ta đối xử cung kính như vậy chứng tỏ lai lịch của Trương Phong chắc chắn rất đáng sợ.
"Cậu chủ Trương nói giày của cậu ấy bẩn rồi, mày không nghe thấy sao?" Tạ Hoa Cường lạnh giọng quát.
"Nghe... Nghe được!"
Diệp Tiểu Long sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng ngồi xổm xuống, muốn liếm giày của Trương Phong.
Nhưng khi anh ta vừa ngồi xổm xuống dưới chân Trương Phong, định thè lưỡi liếm giày cho anh, thì đột nhiên Trương Phong dời chân đi.
Trong mắt Diệp Tiểu Long lóe lên tia nghi hoặc sau đó quay đầu lại.
Nhưng Trương Phong vẫn dời chân ra chỗ khác.
"Trương... cậu chủ Trương, cậu có ý gì vậy?" Diệp Tiểu Long ngẩng đầu nhìn Trương Phong, hơi khó hiểu hỏi.
"Không có ý gì, tôi chê anh miệng bẩn!"
Trương Phong thờ ơ nói.
Diệp Tiểu Long nghe vậy, lập tức ngớ người, vẻ mặt xấu hổ, bất đắc dĩ nói với Trương Phong: "Đúng, đúng, miệng của tôi bẩn, quả thật không xứng liếm giày cho cậu chủ Trương..."
"Anh không cần liếm giày nữa, bắt chước mười tiếng chó sủa đi!"
Trương Phong nhìn Diệp Tiểu Long khẽ nói.
"Được được!"
"Gâu gâu gâu gâu..."
Lúc này, Diệp Tiểu Long đã bị Tạ Hoa Cường dọa sợ vỡ mật, không dám làm trái ý của Trương Phong.
Trương Phong vừa nói xong, anh ta liền nằm trên mặt đất, bắt chước tiếng chó sủa.
Cảnh tượng này khiến mọi người thi nhau cười không ngớt.
Sau khi bắt chước tiếng chó sủa xong, Trương Phong nhìn Tạ Hoa Cường nói: "Tiểu Cường, chúng ta về thôi!"
Diệp Thiên Hổ nghe Trương Phong nói với Tạ Hoa Cường như vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Ai có thể ngờ rằng đại ca Tạ Hoa Cường hô mưa gọi gió trong giới hắc đạo ở Giang Thành này bây giờ lại bị Trương Phong gọi là Tiểu Cường. Điều này khiến Diệp Thiên Hổ càng tò mò với thân phận của Trương Phong hơn.
"Được rồi, cậu chủ Trương!"
Tạ Hoa Cường cung kính đáp lời, sau đó đi theo sau lưng Trương Phong ra khỏi phòng Vip.
Diệp Thiên Hổ thoáng sững sờ, sau đó cầm lấy ba trăm triệu trên bàn, chạy nhanh tới chỗ Trương Phong, cười nói: "Cậu chủ Trương, hôm nay tôi thực xin lỗi, chúng tôi không có ý xúc phạm cậu. Số tiền này cậu hãy cầm về đi! "
"Tiền này anh cứ cầm đi, tôi không thiếu chút tiền này!"
Trương Phong dửng dưng đáp, sau đó không thèm nhìn Diệp Thiên Hổ, xoay người rời khỏi phòng Vip.
Diệp Thiên Hổ cầm ba trăm triệu lúng túng đứng ở đó, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nếu Trương Phong thực sự chỉ là một anh chàng nghèo khổ kiếm sống bằng việc giao thức ăn như Diệp Tiểu Long nói thì làm sao anh có thể quen biết một người như Tạ Hoa Cường? Hơn nữa lại còn coi ba trăm triệu như rác?
Mà lúc này Diệp Tiểu Long vẫn còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng oan ức.