“Giám đốc Tôn, không phải nhà hàng Tân Thế Kỷ đang triển khi chế độ hội viên hay sao?”
“Nếu như anh bảo anh ta lấy thẻ hội viên ra xem không phải biết ngay anh ta có phải khách của nhà hàng anh hay không sao?”
Dương Uy tiếp tục nói.
“Đúng vậy!”
Sau khi nghe Dương Uy nói vậy thì giám đốc Tôn Lịền tỉnh ngộ ra.
Anh ta nhanh chóng bước về phía trước, mặt không cảm xúc nói với Trương Phong: “Chào anh, mời anh trình thẻ hội viên của nhà hàng chúng tôi ra!”
Trương Phong nhìn giám đốc Tôn rồi lắc lắc đầu, anh bình tĩnh nói: “Tôi không có thẻ hội viên!”
Khi nghe vậy thì tất cả mọi người lại rộ lên bàn tán!
Câu nói này của Trương Phong cũng coi như thừa nhận anh không phải đến để ăn cơm rồi.
Nếu như anh không phải đến đây để ăn cơm, vậy Trương Phong đến đây làm gì vừa nghĩ là biết.
Lúc này ánh nhìn khinh bỉ của Trần Văn Văn đang nhìn qua chỗ của Trương Phong, vẻ mặt cô ta rất đắc ý.
“Trương Phong à Trương Phong, anh nghĩ mình trúng xổ số rồi thì có thể thay đổi hiện thực nghèo khó của mình hay sao? Loại người như anh cũng đến nhà hàng Tân Thế Kỷ được hả?”
Trần Văn Văn không nhịn được cười nhạo trong lòng.
Lúc này Dương Uy lại cười lớn hơn, lạnh lùng nhìn Trương Phong.
Thứ anh ta muốn chính là kết quả này, bản thân anh ta nói đại mấy câu là có thể giẫm lên Trương Phong rồi.
Kẻ nghèo nát vĩnh viễn cũng chỉ là kẻ nghèo nát, chuyện biến thành con nhà giàu là chuyện không thể nào xảy ra.
Dĩ nhiên người vui nhất lúc này chính là cô gái đẹp trẻ tuổi, dù sao khi nãy lúc giám đốc Tôn bảo cô ấy lấy chứng cứ ra, cô ấy cũng có chút muốn bỏ cuộc rồi.
Nhưng không biết một nam một nữ này từ đâu ra đã giúp đỡ cho cô ấy một lần.
Cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội chuyện Trương Phong lợi dụng mình rồi.
Còn khi cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp nhìn thấy mọi người bao vây Trương Phong thì trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy có chút đáng thương.
Cô ấy cảm thấy em gái mình và hai người Trần Văn Văn Dương Uy làm vậy có hơi quá đáng rồi, cứ cho Trương Phong không phải đến đây để ăn cơm, nhưng họ cũng không nên sỉ nhục Trương Phong như vậy.
Chuyện này đối với một người đàn ông mà nói chính là chà đạp tôn nghiêm của người ra.
“Thằng ranh con, nếu như anh không phải đến nhà hàng chúng tôi để ăn cơm vậy anh đến đây để làm gì?”
Lúc này giám đốc Tôn lạnh lùng hỏi Trương Phong.
“Không có thẻ hội viên thì không thể đến nhà hàng các anh để ăn cơm hay sao?” Trương Phong bình tĩnh nói.
“Nói nhảm! Cả Giang Thành đều biết nhà hàng Tân Thế Kỷ chúng tôi thi hành chính sách hội viên, nếu như không có thẻ hội viên thì không thể đến đây để ăn cơm!” giám đốc Tôn hét nói.
“Tôi được người ta mời đến đây ăn cơm!”
Trương Phong bình tĩnh nói.
“Người ta mời anh đến đây ăn cơm sao?”
Giám đốc Tôn nghe Trương Phong nói vậy thì ngây người một hồi.
“Ừm!”
Trương Phong gật gật đầu.
“Ai lại mời tên nghèo khó như anh đến đây ăn cơm chứ? Trương Phong à đã đến lúc nào rồi mà anh còn nói dối nữa, anh không giả vờ thì sẽ chết hay sao?”
Trần Văn Văn lạnh lùng nói.
“Các người còn ngây ra đó làm gì, bây giờ tôi nghi ngờ thằng ranh con này đến nhà hàng chúng ta để trộm đồ đó, các người mau bắt lấy anh ta cho tôi!”
Giám đốc Tôn tức giận hét lớn, anh ta quay đầu nhìn lại đám bảo vệ ở phía sau.
“Đợi đã!”
Khi đám bảo vệ chuẩn bị ra tay thì cô gái đẹp nhỏ tuổi nhanh chóng hét lên.
Giám đốc Tôn không kìm được nhìn sang chỗ của cô gái đẹp nhỏ tuổi, ánh mắt anh ta có chút khó hiểu.
Cô gái đẹp trẻ tuổi đi trên đôi giày cao gót rồi dừng ở trước mặt Trương Phong, cô ấy khẽ nói: “Trương Phong, khi nãy tôi đã nói với anh rồi, chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ cầu xin cho anh, bảo giám đốc bỏ qua cho anh!”
“Tôi dựa vào đây phải xin lỗi cô chứ?”
Trương Phong lạnh lùng nhìn cô gái đẹp nhỏ tuổi một cái rồi khinh thường hỏi ngược lại.
“Hứ, vậy thì anh chờ chết đi!”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi hứ một tiếng, ánh mắt cô ấy không thoải mái.
“Cộp cộp cộp!”
Sau khi thấy cô gái đẹp nhỏ tuổi rời đi, bảy tám người bảo vệ liền xông đến chỗ Trương Phong.
Khi nhìn thấy cảnh này, Trần Văn Văn và Dương Uy liền nở nụ cười nham hiểm.
Cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp cau chặt mày, cô ấy muốn nói giúp Trương Phong, nhưng cũng bất lực vì tính tình em gái họ mình quá ương ngạnh, bởi vậy sau khi do dự hồi lâu thì cô ấy cũng không nói gì.
Cô ấy chuẩn bị sau khi giám đốc Tôn dẫn Trương Phong rời đi thì sẽ gọi điện thoại dặn dò giám đốc Tôn bảo bọn họ đừng làm khó Trương Phong.
“Reng reng reng!”
Chính lúc mọi người đang đợi để cười nhạo Trương Phong, điện thoại của anh lại đột nhiên reo lên.
Trương Phong lấy điện thoại ra nhìn, là do Phương Chí Hoa gọi đến.
“Alo?”
Trương Phong nhanh chóng bắt máy.
Sau khi tất cả mọi người ở đó thấy Trương Phong nghe điện thoại thì liền thấy cạn lời.
Giờ đã là lúc nào rồi?
Anh không mau giải thích với giám đốc Tôn mà còn có tâm trạng nghe điện thoại nữa?
Mọi người không hiểu nổi thật ra trong lòng Trương Phong đang nghĩ gì!
“Cậu trương à cậu đã đến nhà hàng Tân Thế Kỷ hay chưa?” Phương Chí Hoa cười ha ha nói.
“Tôi đến rồi, nhưng mà giám đốc của nhà hàng này muốn đuổi tôi đi, tôi có giải thích với anh ta anh ta cũng không nghe…” Trương Phong bất lực nói.
“Lại có chuyện như vậy hả? Cậu Trương à, thật xin lỗi quá, chuyện này chắc là do tôi chưa dặn dò kỹ càng, anh đưa điện thoại cho giám đốc Tôn đi, để tôi nói với anh ta!” Phương Chí Hoa có hơi tức giận nói.
“Được rồi!”Trương Phong khẽ gật gật đầu, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt giám đốc Tôn rồi bình tĩnh nói: “Có người muốn nói chuyện với anh!”
“Ai vậy?”
Giám đốc Tôn hoang mang nhận lấy điện thoại của Trương Phong, sau đó anh ta khẽ hỏi: “Xin chào, ai vậy ạ?”
“Tôn Cường, anh nói cho tôi biết xem? Rốt cuộc anh đang làm có gì vậy hả?” Phương Chí Hoa vô cùng tức giận hét.
“Phương… Phương tổng?”
Sau khi giám đốc Tôn nghe giọng của Phương Chí Hoa xong thì sợ đến mức giọng nói cũng run run theo.
“Tôn Cường, bây giờ anh lập tức đi tìm một nơi không có ai nói chuyện với tôi!”
Phương Chí Hoa thấp giọng hét.
“Dạ dạ…”
Tôn Cường nhanh chóng đồng ý sau đó quay người đi ra chỗ xa.
Phương Chí Hoa biết bây giờ Trương Phong vẫn chưa được tiết lộ thân phận nên cố tình bảo Tôn Cường rời đi.