"Cũng không biết Ỷ Lan Thính Phong bao nhiêu tuổi, có đẹp trai hay không..."
Lúc này Mễ Na căn bản không biết rốt cuộc trong lòng Trương Phong đang nghĩ gì, mà lẩm bẩm bằng vẻ mặt đầy mơ ước, trên mặt viết đầy chữ "mong đợi".
"Nếu ngày mai cô qua đó, phát hiện người ta là một ông chú đầu hói, bụng bia thì sao?" Trương Phong vội vàng hỏi.
"Nếu như là một ông chú, tôi trả tiền lại cho ông ấy là được rồi. Dù sao ông ấy cũng tặng tôi nhiều quà như vậy, tôi không thể nhận không thế được!" Mễ Na chậm rãi nói.
Nghe Mễ Na nói như vậy, vẻ mặt Trương Phong càng khó xử hơn.
Ý Mễ Na rất đơn giản, nếu tuổi tác của đối phương tương đương với cô ấy, ngoại hình cũng ổn, thì cô ấy sẽ hẹn hò với người đó.
Còn nếu đối phương đã lớn tuổi, là một ông chú trung niên bụng bia, thì Mễ Na sẽ trả lại tiền cho ông ấy.
Câu nói của Mễ Na nghe qua không có gì sai.
Nhưng mà nghĩ lại lại có gì đó không đúng lắm, bởi vì tất cả số tiền đó đều là của Trương Phong!
Mặc dù Trương Phong không quan tâm đến chút tiền đó, nhưng bỗng dưng vô cớ đưa cho một người ngoài, còn là một tên trộm account, trong lòng anh ấy vẫn thấy không thoải mái.
"Hít..."
Trương Phong hít sâu một hơi, rồi khẽ nói với Mễ Na: "Mễ Na, thật ra có một việc tôi vẫn luôn giấu cô!"
"Chuyện gì thế?"
Nhìn thấy Trương Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, Mễ Na chớp mắt tò mò hỏi.
"Thật ra tôi mới là Ỷ Lan Thính Phong, đống quà kia đều do tôi tặng cô!"
Trương Phong lật bài, nói thẳng thân phận thật của mình.
Sau khi nghe Trương Phong nói câu đó, Mễ Na ngẩn ra, dùng ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn anh.
"Trương Phong, anh mới nói gì cơ?"
Mễ Na hơi do dự, cô ấy tưởng vừa rồi mình nghe nhầm nên cau mày hỏi lại lần nữa.
"Thật ra tôi mới là Ỷ Lan Thính Phong, tên hôm nay nhắn tin cho cô là giả mạo!"
Để Mễ Na không bị lừa tình, Trương Phong chỉ có thể nói thật.
"..."
Mễ Na nhìn Trương Phong, sửng sốt chừng nửa phút. Sau đó, cô ấy mở to đôi mắt lấp lánh, phì cười.
Thấy Mễ Na cười như vậy, Trương Phong càng không biết phải nói gì.
Vì anh đã đoán trước được, nếu mình lật bài với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ có phản ứng như vậy.
"Cô cười gì chứ?"
Trương Phong bất lực hỏi Mễ Na.
"Trương Phong, anh thú vị thật đấy. Dù anh có muốn chọc tôi vui vẻ thì cũng không cần đùa thế đâu..."
Mễ Na cười run người nói với Trương Phong.
"Chị à, em không có nói đùa chị đâu, em nói thật đấy!" Trương Phong khẽ giải thích.
"Anh nói thật á?"
Mễ Na mỉm cười nhìn Trương Phong rồi nói: "Thôi đi, tôi biết anh nhất định đang đùa tôi thôi, sao anh có thể là Ỷ Lan Thính Phong được chứ? Nhất định là do anh thấy tâm trạng tôi không tốt nên muốn chọc cho tôi vui đúng không?"
Nghe Mễ Na nói vậy, Trương Phong hoàn toàn cạn lời.
Anh đang lo lắng Mễ Na bị lừa tình, mà cô ấy lại cho rằng anh đang đùa với cô ấy.
Nếu đối phương cũng đã ăn cắp account của Trương Phong một cách trắng trợn thì nhất định là muốn làm gì đó với Mễ Na.
"Mễ Na, tôi không đùa cô đâu, tôi nghiêm túc đấy. Tôi mới là Ỷ Lan Thính Phong, quà tặng thưởng cho cô trước kia đều là của tôi, nhưng account của tôi mới bị hack, người đó chuẩn bị gạt cô, cô có hiểu ý tôi không?"
Trương Phong nghiêm túc nhìn Mễ Na mà nói.
Thấy Trương Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, Mễ Na vô cùng sửng sốt.
Sau đó, cô ấy khẽ mím đôi môi đỏ, nhẹ nhàng hỏi: "Trương Phong, anh thật sự không đùa tôi sao?"
"Không!"
Trương Phong lắc đầu.
"Sao có thể chứ?"
Vẻ mặt Mễ Na cũng trở nên nghiêm túc, cô ấy nhẹ giọng nói: "Anh có biết mấy ngày nay Ỷ Lan Thính Phong thưởng cho tôi bao nhiêu quà không?"
Nghe Mễ Na hỏi vậy, Trương Phong ngơ ra. Đúng là mấy ngày nay anh thường xuyên tặng thưởng lúc Mễ Na livestream, nhưng anh căn bản không quan tâm đến khoản tiền đó, nên cũng không biết rốt cuộc mình đã tặng bao nhiêu.
"Mấy ngày qua, Ỷ Lan Thính Phong đã tặng cho tôi tổng cộng gần ba triệu, sao anh có thể có nhiều tiền như vậy chứ?"
"Nếu anh thực sự là Ỷ Lan Thính Phong, vậy sao anh không mang số tiền tặng thưởng cho tôi đi cải thiện cuộc sống cơ chứ? Sao anh không đổi sang ở một ngôi nhà tốt hơn?"
Mễ Na nhìn Trương Phong, hỏi tiếp.
Trương Phong nghe Mễ Na hỏi như vậy, lại càng thêm bất lực.
Bởi vì anh căn bản không biết mình nên giải thích chuyện này với Mễ Na thế nào.
Anh cũng không thể trực tiếp nói thẳng, nói cho cô ấy biết vì anh được thừa kế di sản ba mươi triệu tỷ, nên mới đột nhiên giàu lên.
Lúc này Trương Phong nói với Mễ Na rằng mình là Ỷ Lan Thính Phong, Mễ Na đã không tin được rồi, nếu anh nói mình thừa kế di sản ba mươi triệu tỷ, e là cô ấy càng không tin.
"Trương Phong, nếu anh nói anh là Ỷ Lan Thính Phong, anh có chứng cứ gì không?"
Đúng lúc này, đột nhiên Mễ Na hỏi Trương Phong.
"Có chứng cứ gì không?"
Trương Phong sửng sốt.
"Đúng rồi, nếu anh thực sự là Ỷ Lan Thính Phong thì chắc chắn anh có chứng cứ chứng minh thân phận của anh đúng không?" Mễ Na khẽ gật đầu.
Lần này, Trương Phong còn bất lực hơn.
Chứng cứ duy nhất mà anh có thể mang ra chính là tài khoản Đấu Sa của mình.
Nhưng bây giờ tài khoản của anh đã bị hack, anh căn bản không đăng nhập vào được.
Thấy Trương Phong ngẩn người ở đó không nói lời nào, Mễ Na cười nhạt, nói: "Thôi đi, Trương Phong, anh đừng đóng kịch nữa. Tôi biết, nhất định anh đang đùa thôi, sao anh có thể là Ỷ Lan Thính Phong được chứ? Ỷ Lan Thính Phong chính là account nổi tiếng giàu nhất Đấu Sa, tùy tiện vung tay đã hơn cả triệu người khác."
Bây giờ, ở trong mắt Mễ Na, Trương Phong chỉ đơn giản là một shipper nghèo mà thôi khoảng cách giữa hai người họ, có bắn đại bác cũng không tới!
"Được rồi, nếu cô không tin, tôi cũng không còn cách nào cả..."
Trương Phong bất đắc dĩ trả lời.
"Cũng không còn sớm nữa, tôi về đây!"
Mễ Na cảm thấy Trương Phong không được bình thường, cũng không tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cô ấy xoay người rời khỏi nhà anh.
"Chờ đã!"
Lúc Mễ Na sắp rời đi, đột nhiên Trương Phong đưa tay ra kéo cô ấy lại, hô lên.
"Anh còn chuyện gì nữa sao?"
Mễ Na nghiêng đầu nhìn Trương Phong, khó hiểu hỏi.
"Tôi có một chứng cứ, có thể chứng minh tôi chính là Ỷ Lan Thính Phong!"
"Chứng cứ gì?"
"Chính là trong bốn chữ Ỷ Lan Thính Phong, chữ Phong ở cuối cùng giống với tên tôi, là Phong trong cây phong, cũng là nguyên nhân vì sao tôi đặt tên Ỷ Lan Thính Phong!"
Trương Phong nhìn Mễ Na, tự tin nói.