“Nữ sinh đại học Giang Thành chúng ta sẽ không hẹn hò với Trương Phong, nhưng không có nghĩa là các bạn nữ sinh trường khác sẽ không hẹn hò với cậu ta.”
Đúng vào lúc này, Dương Uy đột nhiên lạnh giọng lên tiếng.
Mọi người nghe thấy câu này của Dương Uy, ai nấy đều sửng sốt sau đó lập tức phản ứng lại.
“Tên Trương Phong này nhất định là đã thông đồng với các nữ sinh trường khác, ở đây giả bộ làm con nhà giàu để đi tán gái rồi.” Trần Bác vội vàng nói.
“Ha ha…”.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Dương Uy không khỏi cười khẩy một tiếng, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn tìm mọi cách trả thù Trương Phong nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.
Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đã tới, sao Dương Uy có thể tha cho Trương Phong được chứ?
“Cậu Dương, bây giờ có cần tôi đi vạch trần bộ mặt thật của Trương Phong không?” Trần Bác hơi kích động, hỏi Dương Uy.
“Đừng có vội, chúng ta chờ thêm chút nữa đã, tôi muốn khi Trương Phong sắp thành công mới xuất hiện trước mặt anh ta, sau đó vạch trần bộ mặt thật của anh ta, như vậy mới thú vị chứ.’”
Vẻ mặt Dương Uy rất âm hiểm, cười cười nói.
Trong lòng mọi người cũng hiểu rõ mà không cần nói ra, ai cũng biết được ý tứ trong lời nói của Dương Uy.
Mà bên kia, trên băng ghế dài.
Tiết Vũ Nhu sau khi trao đổi ngắn gọn với Trương Phong, phát hiện thật ra tính cách của Trương Phong cũng không đến nỗi nào, hơn nữa bộ dạng trông cũng khá ổn.
Chủ yếu là Tiết Vũ Nhu cảm thấy Trương Phong không có quá nhiều mục đích giống như những nam sinh khác, phần lớn các nam sinh nhìn thấy Tiết Vũ Nhu đều muốn làm thế nào để đưa cô ta lên giường hoặc là có chút quan hệ với cô ta, còn Trương Phong có vẻ như không có chút xíu suy nghĩ nào về phương diện đó cả.
Điều này cũng khiến cho Tiết Vũ Nhu cảm thấy con người Trương Phong rất chính nhân quân tử, thế nên ấn tượng trong lòng đối với Trương Phong tự nhiên cũng sẽ tốt thêm vài phần.
Tuy rằng Tiết Vũ Nhu không có khả năng vì điều này mà thích Trương Phong, nhưng mà ít nhất bây giờ trong lòng cô ta đã không còn thấy e ngại khi tiếp xúc với Trương Phong nữa.
Khi hai người nói chuyện với nhau, trên khuôn mặt Tiết Vũ Nhu vẫn luôn mang ý cười nhẹ nhàng.
Mà lúc này ấn tượng của Trương Phong với Tiết Vũ Nhu cũng rất tốt, nhưng anh không rõ nếu như sau khi Tiết Vũ Nhu biết được mình là một tên nghèo hèn khố rách áo ôm thì liệu có thay đổi thái độ nói chuyện với mình hay không.
Vương Hùng thấy Trương Phong và Tiết Vũ Nhu ở bên nhau cũng không tệ lắm, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng mà Tô Hiểu Huyên thì lại không vui nổi.
Cô ta có thế nào cũng không ngờ được, vậy mà Tiết Vũ Nhu lại nói chuyện hợp cạ với Trương Phong như thế, hàn huyên lâu như vậy rồi mà vẫn không lộ ra vẻ ghét bỏ Trương Phong.
Trong lòng Tô Hiểu Huyên vẫn đang do dự, sau khi trở về phòng có cần thiết nói cho Tiết Vũ Nhu về thân phận thực sự của Trương Phong hay không.
Tuy rằng Tô Hiểu Huyên không muốn để bạn cùng phòng biết được chuyện bản thân có một người bạn thấp kém như Trương Phong, nhưng cô ta cũng không đành lòng nhìn thấy cô bạn thân nhất của mình bị tên hèn kém như Trương Phong kia lừa gạt.
“Vũ Nhu, tôi nghe nói cậu vẫn chưa có bạn trai đúng không?”
Đúng vào lúc này, Vương Hùng đột nhiên bật cười ha ha hỏi Tiết Vũ Nhu.
Tiết Vũ Nhu nghe thấy câu này của Vương Hùng, không khỏi hơi sửng sốt.
Sau đó nhẹ giọng nói: “Ừ, vẫn chưa gặp được người phù hợp nên vẫn đang độc thân…”
“Xinh đẹp như cậu chắc là có rất nhiều bạn nam theo đuổi nhỉ?”
Vương Hùng mỉm cười toe toét, sau đó nhìn Tiết Vũ Nhu, tiếp tục nói: “Ờm cái gì nhỉ, Trương Phong thì cũng là anh em tốt của tôi, nhân phẩm của cậu ấy tôi cũng biết rất rõ, gần đây vừa hay cậu ấy cũng mới khôi phục sự độc thân, hay là hai người cứ thử xem sao?”
“Vương Hùng, cậu nói linh tinh gì thế? Vũ Nhu với Trương Phong mới quen biết nhau chưa đến hai tiếng đồng hồ, cậu bảo bọn họ thử cái gì hả?”
Tô Hiểu Huyên nghe thấy lời này của Vương Hùng, giọng điệu có chút khó chịu.
Mà Vương Hùng thì quay sang nhìn Tô Hiểu Huyên, trên mặt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, bởi vì anh ta không ngờ rằng Tô Hiểu Huyên lại phá đám đúng vào lúc này.
“Tôi cũng cảm thấy mình mới quen biết Trương Phong, có thể bắt đầu từ việc làm bạn bè với nhau trước đã...”
Tiết Vũ Nhu do dự một chút, nhẹ giọng nói.
“Cũng phải, hai người hôm nay mới gặp nhau lần đầu, vẫn nên làm bạn với nhau trước thì tốt hơn.”
Vương Hùng mỉm cười, sau đó giơ tay đẩy Trương Phong một cái, nhẹ giọng nói: “Trương Phong, cậu còn ngây người ra đó làm gì? Mau thêm Wechat của Vũ Nhu đi, sau này hai người các cậu có chuyện gì thì có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn…”
Tiết Vũ Nhu nghe thấy lời Vương Hùng nói, cũng không từ chối mà ưu nhã lấy di động của mình từ trong chiếc túi Gucci ra, mở Wechat lên.
Trương Phong nhìn thấy động tác này của Tiết Vũ Nhu, không khỏi cảm thấy hơi do dự, cũng theo đó lấy điện thoại của mình ra.
Thật ra lúc này ấn tượng của Trương Phong về cô gái Tiết Vũ Nhu này vẫn khá tốt đẹp, dẫu sao Tiết Vũ Nhu bất kể là dáng người hay nhan sắc đều xinh đẹp hơn Trần Văn Văn lúc trước rất nhiều.
Tuy rằng không thể so sánh được với kiểu phụ nữ tựa tiên trên trời như Lâm Phỉ Nhi được, nhưng mà có vẻ Lâm Phỉ Nhi người ta chẳng có chút hứng thú nào với Trương Phong cả, Trương Phong cũng không cần cố đấm ăn xôi làm gì, thế nên anh bèn rút di động để thêm Wechat của Tiết Vũ Nhu.
Trương Phong định khi thêm Wechat của Tiết Vũ Nhu xong xuôi thì anh sẽ nói chuyện mình là một tên nghèo hèn cho Tiết Vũ Nhu nghe, hơn nữa cũng là để thăm dò phản ứng của Tiết Vũ Nhu.
Nếu như Tiết Vũ Nhu vẫn muốn kết giao với mình như trước, vậy thì Trương Phong cũng không ngại qua lại với Tiết Vũ Nhu thử xem sao.
Nhưng nếu Tiết Vũ Nhu trực tiếp trở mặt không nhận người, thế thì Trương Phong cũng sẽ không lãng phí thời gian cho người phụ nữ như vậy.
“Ai yo, tôi còn tưởng là ai cơ? Đây không phải là đại vương ship hàng Trương Phong của trường ta hay sao?”
Đúng lúc Trương Phong sắp thêm Wechat của Tiết Vũ Nhu thì có một nữ sinh đột nhiên đi đến trước mặt Trương Phong, kêu lên một tiếng chẳng tốt đẹp gì.
Nghe thấy giọng điệu chế giễu này, Trương Phong tức khắc hơi sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn đằng sau lưng mình.
Anh phát hiện ra chẳng phải là ai lạ mặt, chính là Trần Văn Văn cô bạn gái cũ của mình, mà đằng sau Trần Văn Văn là đám người Dương Uy, Diệp Mị, Tôn Lị đi theo.
“Trần Văn Văn, cô tới nơi này làm gì?”
Sau khi Vương Hùng nhìn thấy Trần Văn Văn xuất hiện, nháy mắt đã phát hiện chuyện này không ổn chút nào, vội vàng tiến lên một bước, cao giọng nói.
“Vương Hùng, lời này của anh là có ý gì? Quán bar Dạ Sắc đâu phải là nhà anh mở, các anh có thể đến đây chơi còn chúng tôi thì không được đến hay sao?”
Trần Văn Văn bĩu một khinh thường đáp lại một câu.
“Quán bar Dạ Sắc không phải là do nhà tôi mở, nhưng băng ghế này là chúng tôi ngồi trước, bây giờ chúng tôi không chào đón các cô, phiền các cô mau đi đi.”
Vương Hùng biết Trần Văn Văn xuất hiện vào lúc này chắc chắn là muốn gây sự, vì vậy anh ta muốn mau chóng đuổi cổ Trần Văn Văn đi.
“Vương Hùng, mọi người đều là bạn học, cậu không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ!”
Đúng vào ngay lúc này, Dương Uy đứng dậy cười ha ha nói.
“Đúng vậy, cậu vội vàng muốn đuổi chúng tôi đi như vậy có phải là đang chột dạ không thế?”
Tôn Lị cũng đứng ra góp lời.
Ba người Tiết Vũ Nhu, Tô Hiểu Huyên, Dương Đồng Đồng thấy đám người Trần Văn Văn đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Bởi vì lúc này các cô vẫn chưa biết quan hệ của đám người này với Trương Phong.