Lúc này Mễ Na cũng nhìn thấy Trương Phong đang đứng trong phòng khách, thế là cô ấy nhanh chóng hét lớn lên: "Trương Phong, anh còn đứng đó làm gì? Mau tới giúp một tay đi."
"Giúp một tay?" Trương Phong nghe Mễ Na nói vậy thì không khỏi bật cười.
"Trương Phong, cho dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là bạn mà, coi như tôi cầu xin anh đấy, được không? Mau đến giúp Hoàng Phong một tay đi." Mễ Na hét về phía Trương Phong với biểu cảm vô cùng kích động.
Ngay lúc này, ngoài hai người Mễ Na và Hoàng Phong ra thì chỉ có Trương Phong là có thể giúp một tay, nên Mễ Na đã gửi gắm tất cả hy vọng trên người Trương Phong.
"Tôi có thể giúp thế nào được? Bên kia nhiều người như vậy, tôi cũng đâu thể đánh lại bọn họ chứ." Trương Phong giơ hai tay nhún nhún vai bất lực nói.
Những lời này của anh khiến Mễ Na hoàn toàn tuyệt vọng, nói thế nào cũng là do Hoàng Phong đã trộm tài khoản của Trương Phong, nên Trương Phong mới gán anh ta vào loại không tốt lành gì. Cho nên Trương Phong cảm thấy mình có thể mượn tay của đám anh Khôn để dạy cho Hoàng Phong một bài học nhớ đời.
Hơn nữa, lần này Trương Phong tới đây là để giúp đỡ Mễ Na, nhưng bây giờ Mễ Na không xảy ra chuyện gì nên tất nhiên Trương Phong cũng không vội ra tay.
Vừa rồi Trương Phong đã gọi điện cho Tạ Hoa Cường, hiện tại phỏng chừng người của Tạ Hoa Cường đã đến dưới lầu rồi, một khi Mễ Na gặp nguy hiểm thì Trương Phong sẽ trực tiếp gọi người của Tạ Hoa Cường lên.
Nhưng người gặp nạn lúc này lại Hoàng Phong, đương nhiên Trương Phong không cần phải vội rồi.
"Trương Phong, anh..."
Mễ Na chứng kiến ánh mắt xem thường của Trương Phong, biểu cảm trên mặt cũng biến sắc, dường như không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì trước giờ Mễ Na chưa từng nghĩ Trương Phong sẽ là người như vậy, cô bật thốt lên: "Trương Phong, anh đến đây không vì giúp đỡ, vậy còn đến để làm gì? Anh chỉ đến để xem náo nhiệt thôi đúng không?"
"Đúng." Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Không phải tên này là Ỷ Lan Thính Phong à? Chẳng phải bối cảnh của anh ta rất lớn sao? Tôi nghĩ với năng lực của anh ta chắc hẳn không cần tôi giúp mới đúng."
Những lời này của Trương Phong rõ ràng đang nhắc nhở Mễ Na, nếu Hoàng Phong thực sự là Ỷ Lan Thính Phong thì nhất định sẽ có cách giải quyết sự việc hôm nay.
Nhưng bây giờ Hoàng Phong đã bị đánh thành thế này, cũng không dám gọi người tới, vậy có nghĩa là cái tên Hoàng Phong này chắc chắn không phải Ỷ Lan Thính Phong thật sự.
Tuy nhiên Mễ Na lại không có cách nào hiểu được ý của Trương Phong, cô ấy cho rằng Trương Phong chỉ đang ghen tị với Hoàng Phong nên chọn cách thờ ơ đứng xem ở bên ngoài.
"Trương Phong, anh đúng là đê tiện quá rồi, Hoàng Phong đã bị đánh thành như vậy mà anh vẫn còn tâm trạng đứng ở đó châm chọc, tôi thật sự không ngờ anh lại là loại người như thế đấy." Mễ Na nhìn Trương Phong với vẻ mặt vô cùng thất vọng, sau đó hét lên.
"..."
Trương Phong thản nhiên nhìn về phía Mễ Na, chỉ trầm mặc không nói gì.
"Trương Phong, anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Vì thích tôi nên lúc nhìn thấy tôi với Hoàng Phong ở chung với nhau, anh mới nảy sinh lòng ghen tị với Hoàng Phong đúng không? Nhưng tôi nói cho anh biết, cho dù tất cả đàn ông trên thế giới đều chết hết thì Mễ Na tôi cũng sẽ không thích anh, trong mắt tôi, anh chỉ là một tên rác rưởi, từ đầu đến cuối không hề có chút giá trị gì." Mễ Na thấy Trương Phong không nói lời nào, bèn tiếp tục hét lớn.
Mà những lời này của Mễ Na giống như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim của Trương Phong.
Trong mắt Trương Phong lóe lên một tia tức giận, nhưng anh vẫn im lặng như trước, cũng không lựa chọn giúp đỡ một tay.
"Được rồi, dừng lại hết đi." Lúc này, anh Khôn đứng phía sau đột nhiên hét lên.
Đám đàn em của anh Khôn nghe vậy cũng đồng loạt dừng động tác trên tay.
"Hoàng Phong, anh không sao chứ? Anh nói gì đó đi."
Mễ Na nhanh chóng chạy đến trước mặt Hoàng Phong, vừa đau lòng khóc sướt mướt vừa hỏi Hoàng Phong.
Trương Phong chứng kiến cảnh Mễ Na quan tâm Hoàng Phong như thế, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó có thể nói thành lời.
"Mễ Na, em đừng lo lắng, tôi... tôi không sao."
Hoàng Phong lau vết máu trên mặt mình, yếu ớt trả lời một câu.
"Anh đã bị đánh thành thế này thì sao có thể không sao được chứ? Tôi... bây giờ tôi sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện..."
Mễ Na vừa nói vừa đỡ Hoàng Phong đứng lên, sau đó định dìu anh ta bước ra phòng nghỉ ở bên ngoài.
"Đợi một chút."
Đúng lúc này, đột nhiên anh Khôn quát lên một tiếng.
"Mấy người đã đánh người ta ra nông nổi này rồi mà còn muốn thế nào nữa?"
Mễ Na nhìn thẳng vào mặt anh Khôn rồi hét lên với biểu cảm vô cùng kích động.
"Trước khi rời khỏi đây, tôi có vài lời muốn nói với các cô..." Sắc mặt anh Khôn không chút thay đổi nhìn về phía Mễ Na và nói.
Mễ Na hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Các anh là ai? Rốt cuộc các anh muốn làm gì?"
"Chúng tôi là đàn em của cậu Diệp ở Giang Thành. Hôm nay chúng tôi đến đây chủ yếu là vì cậu Diệp muốn chúng tôi nói với cô vài lời, trong vòng ba ngày cô phải ký hợp đồng với cậu Diệp, nếu ba ngày sau cô vẫn không chịu ký hợp đồng với cậu Diệp thì chúng tôi sẽ tới tìm cô nữa đấy. Để chúng tôi đến tìm cô lần nữa thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như ngày hôm nay đâu, cô hiểu ý tôi chứ?" Anh Khôn thờ ơ nói với Mễ Na một câu.
"..."
Mễ Na nhìn anh Khôn ở trước mặt, trong mắt chợt lóe lên một tia khác thường, nhưng cô ấy không nói gì.
"Những lời tôi vừa nói cô đã nghe rõ chưa?"
Anh Khôn thấy Mễ Na không lên tiếng chợt quát tiếp.
"Tôi... tôi đã nghe rõ rồi."
Hiện tại trong lòng Mễ Na chỉ nghĩ đến việc đưa Hoàng Phong đến bệnh viện càng sớm càng tốt, cô ấy cũng không có tâm trạng đứng đây nói mấy lời vô nghĩa với anh Khôn.
"Được, cô nghe rõ là được, lời tôi muốn truyền đạt cũng đã hoàn thành."
Anh Khôn cười khẩy một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Phong rồi lạnh lùng nói với anh ta một câu: "Nhóc con, sau này đừng để tao gặp lại mày, nếu không chỉ cần tao nhìn thấy mày lần nào sẽ đánh mày lần đó, có nghe không?"
Hoàng Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn anh Khôn, trong lòng như muốn sụp đổ.
Ban đầu anh ta đánh cắp tài khoản của Trương Phong vì muốn lợi dụng tài khoản này để lừa các bình luận viên nữ, dẫn họ đi thuê phòng, nhưng anh ta làm sao anh có thể ngờ mình phải gánh họa lớn cũng vì tài khoản này.
"Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy đúng không?"
Anh Khôn thấy Hoàng Phong không lên tiếng bèn nổi giận quát lớn.
"Nghe... đã nghe rồi." Hoàng Phong sợ tới mức run rẩy cả người, vội gật đầu.
Anh Khôn nhìn bộ dạng khúm núm của Hoàng Phong thì bật cười vô cùng khinh thường, sau đó dẫn theo đám đàn em của mình xoay người rời đi.
Chỉ trong phút chốc, anh Khôn và đám đàn em đã rời khỏi phòng của Mễ Na.
"Hoàng Phong, đi thôi, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ. Tôi thực sự rất xin lỗi về chuyện hôm nay, đều tại tôi đã làm liên luỵ đến anh..." Trong lòng Mễ Na vô cùng áy náy nói với Hoàng Phong.
Nhưng đúng lúc này, Trương Phong đột nhiên vươn tay ngăn Mễ Na, sau đó thản nhiên nói: "Một mình anh ta có thể tự đi bệnh viện được, cô không cần đi theo đâu."