Thực ra hôm nay khi ăn tối với Mễ Na, Hoàng Phong đã tỏ tình với cô ấy một lần rồi.
Dù sao Hoàng Phong đã đánh cắp tài khoản của Trương Phong và tiêu tốn rất nhiều sức lực như vậy, mục đích là muốn đưa Mễ Na lên giường.
Còn Mễ Na lại nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên cô gặp Hoàng Phong, nếu đồng ý làm bạn gái anh ta thì không hợp lý cho lắm.
Ngoài ra, Mễ Na cảm thấy cô ấy không hiểu rõ về Hoàng Phong lắm, vì vậy cô ấy đã đề nghị hai người họ nên tìm hiểu nhau trước.
Nhưng sau những gì xảy ra đêm nay, Mễ Na đã hoàn toàn bị Hoàng Phong làm cho rung động, nên cô ấy đã bắt đầu dao động.
“Mễ Na, em có thể cho anh một cơ hội được không? Dù chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng anh thề là anh rất thích em, cả đời này anh sẽ chỉ đối xử tốt với một mình em thôi!”
Thấy Mễ Na còn hơi do dự, Hoàng Phong nói tiếp.
“Em… em suy nghĩ thêm được không?”
Mễ Na nhìn Hoàng Phong với vẻ mặt rất thẹn thùng.
“Còn suy nghĩ gì nữa chứ, chẳng lẽ em không cảm nhận được tấm lòng của anh đối với em hay sao?” Hoàng Phong kích động hỏi.
“Em biết anh rất tốt với em, nhưng em phải suy nghĩ đã, dù sao hai ta cũng mới quen biết nhau chưa đến một ngày, anh để em suy nghĩ kỹ được không?” Mễ Na lo lắng nói với Hoàng Phong.
“Được rồi, Mễ Na, em hãy suy nghĩ đi.”
Hoàng Phong đáp lại với vẻ mặt xúc động, anh ta biết Mễ Na có thể nói ra những điều như vậy, có nghĩa là trong lòng cô ấy đã sắp đồng ý.
Chẳng qua con gái vẫn thường hay rụt rè e ngại nên Hoàng Phong không ép cô ấy nữa.
Nhưng vẫn còn một việc rất qua trọng đang đợi Hoàng Phong làm, đó là còn chưa tới một tiếng nữa anh ta phải trả lại quần áo, Hoàng Phong cũng không có tâm trạng tiếp tục cùng Mễ Na ở đây.
“Ừm…”
Mễ Na nhìn Hoàng Phong, khẽ gật đầu.
Còn Hoàng Phong lợi dụng Mễ Na không để ý, đã vẫy tay chặn một chiếc taxi, xoay người chạy ra xe.
“Hoàng Phong, anh làm sao vậy…”
Mễ Na vốn định đưa Hoàng Phong đến bệnh viện, nhưng trong nháy mắt, anh ta đã lên xe.
Mễ Na nhìn tấm lưng của Hoàng Phong dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Mặc dù hôm nay anh Khôn dẫn người đến đánh Hoàng Phong, Mễ Na rất đau lòng, nhưng thông qua sự việc này, cô ấy cũng đã nhìn rõ lòng dạ của hai người.
Một người là Trương Phong, và người kia là Hoàng Phong.
Trước đó Mễ Na đã từ chối lời tỏ tình của người ta, một phần lớn nguyên nhân là vì Trương Phong.
Nhưng lúc này, Mễ Na cảm thấy mình đã nhìn thấu Trương Phong.
Biểu hiện của Trương Phong hôm nay thực sự khiến Mễ Na thất vọng, nhưng Hoàng Phong lại khiến Mễ Na cảm động đến điên cuồng.
Vốn dĩ Mễ Na định hỏi Trương Phong xem anh có đồng ý để cô ấy và Hoàng Phong ở bên nhau không, dù sao thì Trương Phong cũng là người bạn duy nhất của cô ấy ở Giang Thành, ấn tượng trước đây của cô ấy về Trương Phong cũng không tệ.
Nhưng sau sự việc tối nay, tình cảm tốt đẹp của Mễ Na dành cho Trương Phong đã biến mất, thay vào đó là sự chán ghét và ghê tởm.
Năm phút sau, Mễ Na trở lại căn nhà thuê một mình.
Bên kia, Hoàng Phong đang ngồi trên xe, tâm trạng cũng rất tốt.
Mặc dù hôm nay anh ta vô duyên vô cớ bị đánh, nhưng nếu Mễ Na thực sự đồng ý ở bên anh ta, thì trận đòn hôm nay cũng không uổng công vô ích.
“Nhóc con, có muốn tôi đưa đến bệnh viện không?”
Tài xế taxi thấy Hoàng Phong bị đánh chảy máu đầu thì lo lắng hỏi.
“Không cần, chút vết thương nhỏ này cần gì đến bệnh viện, anh đưa tôi đến chỗ cho thuê quần áo Hằng Nguyên đi.”
Hoàng Phong lau máu trên mặt rồi đĩnh đạc trả lời.
“Chảy máu nhiều thế mà còn không chịu đến bệnh viện, cậu thanh niên này…”
Tài xế taxi bất lực thở dài, sau đó lái xe đến chỗ mà Hoàng Phong nói.
Còn Hoàng Phong ngồi ở hàng ghế sau lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm vào thanh đăng của trường đại học Giang Thành, đăng một bài có tiêu đề “Tối nay tỏ tình thành công với nữ chính, chỉ còn một bước nữa là đặt phòng được rồi, đến lúc đó sẽ phát trực tiếp cho mọi người.”
Sau khi chỉnh sửa, Hoàng Phong đã nhanh chóng gửi bài đăng, sau đó đính kèm bức ảnh chụp đùi của Mễ Na khi đi ăn với cô ấy hôm nay.
Dù đã gần mười một giờ tối nhưng bài đăng của Hoàng Phong vừa được gửi đi, chỉ trong vòng một phút đã có hàng nghìn người thích và bình luận.
Hoàng Phong nhìn vào những dòng bình luận với một nụ cười hèn hạ.
Chín giờ sáng hôm sau.
Trương Phong đến giảng đường của trường đại học Giang Thành.
Khi Trương Phong bước vào, sinh viên trong lớp đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, tràn đầy khinh thường và chán ghét.
Trương Phong không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hẳn là do tối hôm qua Dương Uy và Trần Văn Văn đã vạch trần anh ở trong quán bar, giả làm thế hệ thứ hai giàu có để lừa gạt các cô gái, cho nên đám sinh viên mới nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường như thế.
“Ồ, đây không phải là Trương Phong à? Sao lại đến muộn vậy? Bình thường không phải đến rất sớm sao?”
Sau khi Tôn Lị nhìn thấy Trương Phong vào lớp, cô ta mỉa mai.
“Tôi đến trường khi nào có liên quan đến cô à?”
Trương Phong vô cảm đáp lại.
“Đều là bạn học, mọi người quan tâm hỏi han thôi mà…” Tôn Lị õng ẹo.
“Tôi không cần cô quan tâm!”
Nói xong, Trương Phong đi thẳng đến chỗ ngồi.
“Trương Phong, tối hôm qua chúng tôi đã vạch trần chân tướng của cậu, không lừa được người đẹp của trường khác được, có phải ngủ không ngon không?”
Diệp Mị cũng chế nhạo.
Có lẽ bởi vì chuyện ngày hôm qua, Diệp Mị cảm thấy mình đã có thể phản đòn, cho nên lúc này cô ta mới dám chủ động khiêu khích Trương Phong.
“Chuyện này có liên quan gì đến cô không?”
Trương Phong liếc nhìn Diệp Mị từ trên xuống dưới và bình tĩnh hỏi.
“Không liên quan gì cả, tôi chỉ muốn biết khi bị vạch trần giả bộ làm thế hệ giàu có thứ hai thì cảm giác như thế nào mà thôi.” Diệp Mị cười nói với Trương Phong.
“Không có cảm giác gì cả.”
Trương Phong thản nhiên đáp, sau đó tiếp tục đi về phía hàng sau cùng.
“Đừng đi chứ Trương Phong, cùng tôi tâm sự chuyện đêm qua được không?”
“Tôi vẫn luôn tò mò, làm thế nào mà cậu lại thuyết phục được người đẹp kia tin cậu là một thế hệ giàu có thứ hai vậy?”
Nhìn thấy Trương Phong đang rời đi, Diệp Mị nghĩ rằng anh đã bị đánh trúng điểm đau, vì vậy cô ta tiếp tục thuận thế không ngừng chế nhạo Trương Phong.
Vốn dĩ Trương Phong không muốn nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua với Diệp Mị và Trần Văn Văn, nhưng bây giờ ngay cả Diệp Mị cũng dám bước ra và chế giễu anh, hơn nữa những gì đã xảy ra với Hoàng Phong đêm qua khiến Trương Phong rất khó chịu.
Vì vậy Trương Phong lập tức dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Mị.
“Trương Phong, sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Sau khi bị chúng tôi vạch trần, cậu khó chịu à? Còn định đánh tôi à?”
Diệp Mị bị ánh mắt lạnh lùng của Trương Phong làm cho giật mình, cô ta không khỏi lùi lại hai bước, khẽ nói với Trương Phong.
“Diệp Mị, có phải cô đã quên mất lúc trước ai là người đã cởi hết quần áo ở khách sạn, cầu xin tôi lên giường với cô ta rồi không?”
Trương Phong hỏi Diệp Mị bằng một giọng điệu rất xa xăm.