Một lúc sau, người đẹp đứng trước quầy lễ tân bước ra cùng một người phụ nữ toàn thân đều toát lên hơi thở quyến rũ khí chất.
“Uầy, tôi còn tưởng là ai muốn tìm tôi cơ đấy, hóa ra là Thần Vy!”
Sau khi thấy Lưu Thần Vy, Phan Diễm nhiệt tình chào hỏi.
“Phan Diễm, khách hàng tôi có một số việc muốn hỏi cô!”
Hôm nay Lưu Thần Vy không có tâm trạng ba hoa với Phan Diễm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề bằng một câu nói.
“Khách hàng của cô?”
Sau khi nghe thấy lời này, Phan Diễm hơi sửng sốt, rồi lại hờ hững hỏi lại một câu: “Khách hàng của cô ở đâu?”
“Anh Trương đang chờ ở bên kia!”
Lưu Thần Vy vừa nói chuyện vừa đi tới vị trí của Trương Phong.
Mặc dù Phan Diễm chưa từng hòa hợp với Lưu Thần Vy, nhưng cô ta lại hiểu rất rõ năng lực của Lưu Thần Vy.
Cô ta biết nếu là những khách hàng bình thường, Lưu Thần Vy tuyệt đối sẽ không đích thân tiếp đón, có thể khiến Lưu Thần Vy tự mình tiếp đãi thế này chắc chắn là khách hàng có thể mua được biệt thự.
Một lát sau, Lưu Thần Vy đã đi tới bên cạnh Trương Phong, sau đó nhìn Trương Phong tất cung tất kinh nói: “Anh Trương, tôi đã tìm người tiếp đón bạn của anh trước đó tới đây rồi, có chuyện gì anh có thể hỏi thẳng với cô ta!”
Sau khi Phan Diễm thấy Lưu Thần Vy nói chuyện cung kính với Trương Phong như vậy, cô ta ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ biểu cảm như không thể tin được.
Bởi vì cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới khách hàng trong miệng Lưu Thần Vy, hóa ra lại là một kẻ có vẻ ngoài tầm thường và ăn mặc theo kiểu nghèo hèn thế này.
Nếu không phải vì vừa rồi Lưu Thần Vy chủ động nói chuyện với Trương Phong, Phan Diễm căn bản sẽ không thèm liếc mắt nhìn Trương Phong, càng sẽ không nghĩ Trương Phong có đủ năng lực để mua biệt thự ở đây.
“Lưu Thần Vy, khách hàng mà cô nói chính là người này sao?”
Phan Diễm tiến lên một bước, nhìn Lưu Thần Vy hỏi với nét mặt khó hiểu.
“Đúng vậy, người này chính là anh Trương, cô có vấn đề gì sao?” Lưu Thần Vy hờ hững hỏi.
“Lưu Thần Vy, có phải cô đã bị anh ta lừa rồi không? Một người ăn mặc toàn đồ rẻ tiền như vậy, sao có tiền mua biệt thự ở chỗ này chứ?” Phan Diễm nói với giọng điệu khinh thường.
“Trước đây anh Trương đã từng mua một căn biệt thự ở phòng bất động sản này qua sự tiếp đón của tôi, sau đó lại đem tặng cho người khác, cô cảm thấy người giàu có như anh ấy sẽ không mua nổi biệt thự ở đây sao?”
Lưu Thần Vy đáp lại với thái độ vô cùng kiêu kỳ, như thể căn biệt thự mà Trương Phong mua trước đó là để tặng cho cô ta vậy.
Mà những nhân viên trong phòng bất động sản vốn vẫn đang hướng ánh mắt lạnh nhạt coi thường về phía Trương Phong, sau khi nghe được những lời này của Lưu Thần Vy thì hai mắt nhìn Trương Phong sáng lên, như thể có thể ăn tươi nuốt sống Trương Phong vậy.
Phan Diễm cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Trương Phong đánh giá lại lần nữa, trong lòng cảm thán nói: “Thật không ngờ người giàu tài giỏi bây giờ lại khiêm tốn như vậy, có thể ăn mặc như thế này ra khỏi cửa?”
“Trước đó có một nữ sinh mặc váy bó sát mông đã tới chỗ các cô xem nhà, cô còn nhớ cô ấy đã xem căn biệt thự nào không?” Trương Phong không có tâm trạng để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, anh tiến lên một bước nhìn Phan Diễm hỏi.
“Nhớ chứ, biệt thự cô ấy xem chính là biệt thự số tám!” Phan Diễm hơi sửng sốt, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời.
“Tôi mua căn biệt thự này.”
Trương Phong không hỏi căn biệt thự này giá bao nhiêu tiền, hay diện tích căn biệt thự là bao nhiêu, nói thẳng nghe có phần tùy ý, giống như là vào chợ mua đồ ăn vậy.
Mà sau khi Phan Diễm nghe thấy những lời này của Trương Phong, trong khoảnh khắc đó, cô ta ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Những nhân viên trong phòng bất động sản thì thi nhau há to miệng, một câu cũng không nói nên lời.
Mặc dù người có thể tới nơi này mua biệt thự, hầu như đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Thành, mà những nhân viên bất động sản ở đây cũng có rất nhiều kiến thức về kẻ có tiền.
Nhưng họ chưa từng gặp một kẻ có tiền nào thoải mái như Trương Phong, thậm chí còn không thèm hỏi căn biệt thự này có giá bao nhiêu, hay mua nó thì có ưu đãi gì hay không.
Mở miệng là nói thẳng tôi mua căn biệt thự này, vô cùng khí phách.
Trong số rất nhiều mỹ nữ có mặt ở đây, chỉ có mình Lưu Thần Vy là vẫn giữ nét mặt bình thường, bởi dẫu sao thì chỉ có mình cô ta biết Trương Phong là sự tồn tại như thế nào.
“Này… Vị này, anh chắc chắn là muốn mua căn biệt thự số tám của chúng tôi chứ? Anh có muốn suy xét lại một chút không?”
Lúc này, đến Phan Diễm cũng bị khí phách của Trương Phong làm cho chấn động, chỉ biết lắp bắp nhìn Trương Phong hỏi.
Có thể tiếp đãi được một khách hàng dễ chịu thẳng thắn như vậy, chính là giấc mơ ảo tưởng mỗi buổi tối của nhân viên bất động sản.
Nhưng lúc này, khách hàng như thế đã thật sự xuất hiện đứng trước mặt cô ta vô cùng chân thật, nhất thời, Phan Diễm lại cảm thấy cô ta khó có thể chấp nhận nổi.
“Chẳng phải chỉ là một căn biệt thự thôi sao? Có cái gì phải suy xét kỹ chứ?”
Trương Phong hờ hững liếc mắt nhìn Phan Diễm một cái, nói với giọng điệu bình tĩnh, khiến người ta có cảm giác không được chân thật.
“Không phải thưa anh, ý tôi là anh đã biết giá của căn biệt thự này chưa? Hay là anh muốn đưa ra quyết định ngay bây giờ…”
Phan Diễm nhìn Trương Phong nói, giọng điệu vô cùng khẩn trương.
“Phan Diễm, lời này của cô là ý gì chứ, chẳng lẽ cô còn sợ anh Trương không đủ tiền mua được căn biệt thự này sao?”
Lưu Thần Vy nhìn Phan Diễm, nói với giọng điệu bình thường.
Sau đó lại tiếp tục nói: “Mấy hôm trước anh Trương cũng đã mua một căn biệt thự trong phòng bất động sản của tôi, lúc đó anh ấy cũng không hỏi giá cả cụ thể, anh ấy không phải một người có tiền bình thường, chút tiền ấy trong mắt anh Trương không tính là gì hết…”
“Nhưng mà…”
Phan Diễm vẫn muốn nói chuyện tiếp, vì cô ta vẫn cảm thấy Trương Phong mua căn biệt thự này dễ dàng như vậy, có chút không chân thật.
“Có cái gì mà nhưng, anh Trương đã nói muốn mua căn biệt thự này, vậy chắc chắn là anh ấy muốn mua, cô còn sững sờ ở đây làm gì nữa? Còn không mau đi chuẩn bị hợp đồng cho anh Trương đi?”
Lúc này Lưu Thần Vy hãnh diện vô cùng, trừng đôi mắt to tròn nhìn Phan Diễm cao giọng hô.
Nếu Trương Phong thật sự mua căn biệt thự này, Lưu Thần Vy có thể nhận phần trăm hoa hồng khá cao.
Nhưng Phan Diễm là giám đốc phòng bất động sản, cô ta đương nhiên cũng sẽ được lợi rất nhiều, cho nên hiện tại cũng chẳng dám chậm trễ, cô ta nhìn Trương Phong nói với nét mặt vô cùng kích động: “Anh Trương, phiền anh đợi tôi một lát ạ, tôi… Tôi đi chuẩn bị hợp đồng ngay đây!”
“Ừm.”
Trương Phong còn không thèm liếc mắt nhìn Phan Diễm lấy một cái, chỉ khẽ gật đầu.
Mà lúc này, đôi mắt Lưu Thần Vy nhìn Trương Phong sáng như sao, nếu không phải vì sự xuất hiện của Trương Phong ngày hôm nay, thì sao Lưu Thần Vy có thể nhìn Phan Diễm bị dọa thành thế này chứ.
Cho nên lúc này, trong lòng Lưu Thần Vy đã bắt đầu lên kế hoạch về chuyện buổi tối hôm nay.
Phải vất vả lắm mới có thể gặp được một người siêu cấp giàu như Trương Phong, dù thế nào Lưu Thần Vy cũng nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Phan Diễm nói xong lời này với Trương Phong, cô ta vội vàng chạy vào trong văn phòng bắt đầu chuẩn bị hợp đồng.
Thực tế mà nói, phần lớn người mua biệt thự ở phòng bất động sản đều thanh toán một phần tiền cọc trước, sau đó chờ đến khi được giao nhà xong xuôi mới trả nốt phần còn lại.
Nhưng lần này Phan Diễm cảm thấy Trương Phong giống như không hề có ý định trả tiền cọc trước, chắc chắn là sẽ thanh toán tiền luôn trong một lần, vậy nên Phan Diễm và các nhân viên trong phòng bất động sản ai nấy cũng khí thế ngất trời, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt ngàn năm có một này.
Mà mấy nhân viên trong phòng bất động sản còn lại lúc này cũng thi nhau thay đổi thái độ với Trương Phong, bắt đầu chủ động bưng trà rót nước cho Trương Phong, đồng thời không ngừng nháy mắt với anh.
Nhưng bọn họ cũng biết, Trương Phong này đã lọt vào tầm ngắm của Lưu Thần Vy, cho nên cũng không dám tiếp xúc quá mức với anh, thà tìm mối mới còn hơn.