Phan Diễm hơi chột dạ hỏi Tiết Vũ Nhu.
Dù gì công việc này cũng rất quan trọng đối với Phan Diễm, cô ta không muốn vì chuyện này mà mất việc làm.
“Chị họ, chị có thể không tin em, nhưng chị không thể không tin bạn gái cũ của Trương Phong, tối qua chính bạn gái cũ của Trương Phong đã đứng ra vạch trần anh ta, hơn nữa chính miệng Trương Phong cũng thừa nhận, anh ta là kẻ nghèo, bây giờ anh ta đang giả vờ làm phú nhị đại để lừa gạt người khác, có lẽ Lưu Thần Vy đã mắc lừa anh ta.”
Tiết Vũ Nhu tràn đầy tự tin nói, cô ta hoàn toàn không tin Trương Phong có thể có tiền mua lại căn biệt thự với giá một trăm năm mươi tỷ này.
“Nhưng nếu Trương Phong thật sự đang lừa người khác, vậy thì tại sao anh ta còn nán lại đây?” Phan Diễm cau mày hỏi.
“Anh ta chỉ muốn diễn thật hơn thôi.”
Tiết Vũ Nhu bĩu môi đáp, rồi nói tiếp: “Chị họ, em cảm thấy lát nữa chắc chắn người của ngân hàng mà Trương Phong đã nói sẽ không đến đâu, có lẽ anh ta sẽ tìm ai đó đến để phối hợp diễn xuất với anh ta, nhưng mặc kệ thế nào, Trương Phong cũng không thể có tiền mua lại căn biệt thự này, nên chị cứ việc yên tâm.”
“Vậy thì tốt...”
Phan Diễm nghe Tiết Vũ Nhu nói thế, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng.
Sau khi nghe Tiết Vũ Nhu nói thế, mấy nữ nhân viên trong phòng đều nhìn Trương Phong bằng ánh mắt khinh bỉ.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng tin lời của Tiết Vũ Nhu, cảm thấy Trương Phong hoàn toàn không thể có tiền mua lại căn biệt thự này.
Nháy mắt nửa tiếng đã trôi qua.
Dường như đám người Phan Diễm đã hơi mất kiên nhẫn, tiến lên một bước nói với Trương Phong: “Tên kia, rốt cuộc người của ngân hàng chừng nào tới? Anh đang đùa bỡn chúng tôi đúng không?”
“Đúng đó Trương Phong, anh định kéo dài thời gian đúng không? Ai mà không biết anh là tên nghèo đi giao đồ ăn, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua biệt thự cơ chứ? Có lẽ lát nữa anh sẽ nói cho chúng tôi biết, người của ngân hàng sẽ không đến đây đúng không?” Tiết Vũ Nhu cũng nhìn Trương Phong nói.
Trương Phong sờ mũi, chế giễu nhìn Tiết Vũ Nhu, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Đúng lúc này, cửa phòng kinh doanh bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đen, gần như chạy bước nhỏ đi vào phòng.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt sốt sắng hỏi: “Cho hỏi, trong số các vị ai là cậu Trương?”
Mọi người nghe người đàn ông trung niên hỏi thế thì đồng loạt hóa đá tại chỗ.
“Cậu Trương đang ở đây.”
Lưu Thần Vy vội vàng đứng dậy, vẫy tay với người đàn ông trung niên, rồi chỉ vào Trương Phong đang ngồi cạnh mình, kiêu ngạo nói.
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, gấp gáp chạy đến trước mặt Trương Phong, vẻ mặt cung kính nói với Trương Phong: “Chào cậu Trương, tôi là Tạ Minh – quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ thành phố Giang Thành.”
Sau khi nghe Tạ Minh nói thế, mấy nữ nhân viên trong phòng bất động sản nhất thời hít sâu một hơi, ngực liên tục phập phồng.
Bây giờ, bọn họ bắt đầu hơi dao động, chẳng lẽ Trương Phong thật sự là phú nhị đại?
Nhưng chỉ có vẻ mặt của Phan Diễm và Tiết Vũ Nhu là cực kỳ khinh bỉ.
“Không ngờ kỹ năng diễn xuất của diễn viên mà Trương Phong tìm đến này vẫn rất giỏi...” Tiết Vũ Nhu khinh bỉ nhìn Tạ Minh đang mặc đồ quản lý.
“Ha ha, Trương Phong thật sự tốn nhiều tâm tư, chẳng qua là muốn lừa Lưu Thần Vy lên giường, đâu cần phải làm thế chứ?” Phan Diễm cũng cười khẩy.
“Chào ông!”
Trương Phong nhìn Tạ Minh khẽ nói.
“Cậu Trương, thật ngại quá, đã để cậu đợi lâu rồi, tôi không quen đường ở đây cho lắm... nên tới hơi trễ, mong cậu Trương lượng thứ.”
Sau khi người đàn ông trung niên gấp gáp chạy tới, liếc nhìn một vòng, rồi dừng trên người Trương Phong, cung kính nói.
“Không sao, ông có mang tiền đến không?”
Trương Phong bình tĩnh nhìn Tạ Minh hỏi.
“Tôi có mang đến đây...”
Tạ Minh vội vàng gật đầu, lấy một tấm chi phiếu trong cặp công văn ra, khẽ nói: “Cậu Trương, lúc nãy tổng giám đốc Phương đã căn dặn rồi, cậu cứ tùy ý điền con số vào tấm chi phiếu này, ngân hàng Hoa Hạ chúng tôi luôn hợp tác với tổng giám đốc Phương, sau khi cậu điền xong thì nó sẽ có hiệu lực ngay.”
“Trương Phong, anh định diễn kịch đến chừng nào?”
Đúng lúc này, Tiết Vũ Nhu bỗng lên tiếng hỏi Trương Phong.
Trương Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiết Vũ Nhu, nhưng không nói gì.
Anh nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Tạ Minh, rồi đưa cho Lưu Thần Vy, mặt không cảm xúc nói: “Cô hãy điền giá mua căn biệt thự vào đi.”
“Được... được.”
Lưu Thần Vy cực kỳ kích động gật đầu, cầm lấy cây bút viết mức giá mua biệt thự vào tấm chi phiếu.
“Bây giờ tấm chi phiếu này đã có hiệu lực rồi đúng không?”
Trương Phong quay đầu nhìn Tạ Minh hỏi.
“Đúng vậy. Tấm chi phiếu này đã có hiệu lực.”
Tạ Minh vội gật đầu đáp.
Trương Phong nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Lưu Thần Vy, rồi đi thẳng đến trước mặt Phan Diễm, mặt không cảm xúc nói: “Bây giờ tôi đã mua lại căn biệt thự này.”
“Ha ha...”
Phan Diễm nghe Trương Phong nói thế, không những không lộ vẻ mặt vui mừng, ngược lại còn cười khinh bỉ.
“Phan Diễm, anh Trương đang nói chuyện với cô đấy, cô bị điếc rồi à? Anh Trương đã mua lại căn biệt thự này.” Lưu Thần Vy nói với Phan Diễm.
Phan Diễm nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Trương Phong, rất khinh thường liếc nhìn, rồi nói: “Không ngờ mấy người rất giỏi diễn kịch, tấm chi phiếu này cũng giống y như thật.”
“Cô này, ý cô là sao?”
Tạ Minh hơi nghi ngờ hỏi Phan Diễm.
“Đã đến nước này rồi, ông còn muốn diễn kịch với tôi à?”
“Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ ông là diễn viên được Trương Phong mời đến đúng không? Chắc tấm chi phiếu này cũng là hàng giả. Nếu bây giờ tôi bán căn biệt thự cho Trương Phong, chẳng phải tôi sẽ biến thành con ngốc à?”
Phan Diễm cầm tấm chi phiếu nở nụ cười khinh bỉ, bởi vì cô ta cảm thấy mình sớm đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Chi phiếu giả ư?”
Tạ Minh nghe xong thì nhất thời cạn lời, không biết cô gái trước mặt đang làm cái quái gì.
Nhưng ông ta vẫn nghiêm túc nói: “Cô gái, tôi cảm thấy cô đã hiểu lầm tôi rồi thì phải? Tôi là quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ, làm sao có thể cầm chi phiếu giả ra ngoài?”
“Vậy ông có chứng cứ gì chứng minh ông là quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ không?”
Phan Diễm nhìn Tạ Minh hỏi.
“Tôi...”
Tạ Minh nghe xong thì sửng sốt, vội vàng mở cặp công văn của mình ra, nhưng lại phát hiện vì ông ta đi quá gấp gáp nên đã quên mang theo thẻ nhân viên.
“Chẳng phải ông nói mình là quản lý khách hàng của ngân hàng Hoa Hạ à? Nào, bây giờ ông hãy chứng minh cho tôi xem đi.”
Tiết Vũ Nhu tiến lên một bước, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tạ Minh.