Trong phòng ngủ, cửa tủ quần áo đang mở.
Quần áo bên trong dài hay ngắn, trơn hay lộng lẫy, có rất nhiều loại, nhưng chỉ có một điểm chung – đắt tiền. Một tay vuốt v3 từ trái qua phải, dừng lại trên một chiếc áo sơ mi trắng kiểu dáng nghiêm trang, chần chừ một chút, lấy chiếc váy ở bên cạnh nó ra.
Bên ngoài cửa, Văn Vũ đang cúi nhìn đồng hồ, bỗng nhiên nghe thấy Ninh Ninh gọi:
– Văn Vũ, anh có thể vào đây chút được không?
– Có chuyện gì? – Văn Vũ hỏi.
– Giúp em một chút.
Ninh Ninh nói, sợ anh không chịu đi vào lại hạ thấp dáng vẻ, yếu ớt mềm mỏng nói thêm:
– Cầu xin anh đấy.
Văn Vũ do dự, quay lại nhìn cửa phòng sau lưng rồi đẩy cánh cửa ra một chút.
Cánh cửa kia khép hờ từ từ mở ra, sau đó anh liền thấy một cô gái đưa lưng về phía anh, đứng trước một chiếc gương toàn thân rất lớn, trên người mặc một chiếc váy dạ hội, khóa váy mắc ở giữa lưng không kéo lên được, cho nên toàn bộ tấm lưng bị lộ ra, váy là màu đen, làn da trắng muốt, không có màu sắc nào khác, cho nên càng toát lên sự tương phải giữa d*c vọng và sắc dục.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô từ từ quay vai phải của mình ra, nói với anh:
– Em không với tới khóa kéo sau lưng, anh có thể kéo giúp em được không?
Sập một tiếng, cửa phòng một lần nữa bị đóng lại.
Bả vai của Ninh Ninh ở trong gương hơi sụp xuống, thở hắt ra nhẹ nhõm.
Nhưng ngoài miệng vẫn hỏi:
– Làm sao vậy?
– Đổi cái khác đi. – Giọng của Văn Vũ cách cánh cửa truyền đến.
– Anh không thích cái em đang mặc trên người à? – Ninh Ninh nói, – Vậy anh thích cái nào?
Văn Vũ:
– …Nào cũng được.
– Nào cũng được phạm vi lớn lắm.
Xoẹt một tiếng, váy rơi xuống đất, đôi chân thon dài trắng như tuyết đứng trong chiếc váy, hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương:
– Hay là, anh vào chọn giúp em được không?
Bên ngoài không có động tĩnh gì.
Ninh Ninh ở trong gương cười tươi rói, ngoài miệng lại buồn bã trách:
– Từ trước đến nay em chưa từng hại anh, cớ sao anh lại sợ em vậy chứ?
– Tôi sợ nhìn thấy những chuyện ngoài ý muốn. – Văn Vũ lạnh nhạt nói, trong giọng nói mang theo tia cảnh giác, – Tôi không muốn lúc mình giúp chị kéo khóa lên thì váy lại đột nhiên tuột xuống, hoặc là lúc tôi đẩy cửa đi vào vừa lúc bắt gặp chị cởi hết quần áo…Đủ loại ngoài ý muốn còn thiếu hay sao?
Ha ha! Ninh Ninh suýt nữa bật cười, vì thể duy trì thiết lập nhân vật, cô đành phải căng cứng mặt không nói lời nào.
Cô có thể nghĩ ra được cách quyến rũ người khác, Trương Tâm Ái làm sao mà không nghĩ ra được, cô có thể sử dụng thủ đoạn quyến rũ người khác, Trương Tâm Ái làm sao mà vô dụng được.
Trước kia Văn Vũ không cắn câu, sau khi biết rõ bộ mặt thật của chị ta, anh còn có thể sẽ cắn câu nữa hay không?
Băn khoăn trong lòng giảm đi không ít, biểu hiện của Văn Vũ giống như một chiếc chìa khóa, tháo cởi xiềng xích vô hình trên người cô, làm cô không còn bó tay bó chân nữa, ngay cả bộ quần áo đều phải lựa chọn nửa ngày. Cửa phòng được đẩy ra từ bên trong, cô mặc chiếc váy dài Bohemian đứng ở cửa, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng, lẳng lơ quyến rũ cười với anh:
– Em xong rồi.
Vài phút sau, trong phòng khách.
Văn Vũ ngồi trên sô pha, nhìn cô gái đi tới đi lui trước mặt, cầm một chai rượu vang đỏ cùng với một cái ly có chân dài đặt trên bàn.
– Chị với Bùi Huyền rất thân quen à? – Anh nhìn cô hỏi.
– Dạ? – Ninh Ninh trả lời rất mập mờ, mở chai rượu vang đỏ ra, rót rượu vào ly có đế dài.
– Tôi vừa gọi điện thoại, Bùi Huyền ba ngày trước ra tù rồi. – Văn Vũ nói, – Vì sao anh ta ra tù không tìm ai mà lại đi tìm chị đầu tiên?
– Anh muốn biết vì sao à? – Ninh Ninh cười hỏi anh.
– Ừ. – Văn Vũ nói.
– Em có điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Anh biết em muốn cái gì mà.
Trong phòng khách có hai người, trên bàn lại chỉ có một cái ly đế dài. Ninh Ninh giơ ly lên uống một ngụm, rượu vang đỏ nhuộm đỏ môi cô, môi cô cũng nhuộm hồng vành ly, li3m môi một chút, cô đưa cái ly qua.
Văn Vũ nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới đưa tay nhận ly rượu, ở mép kia của ly uống một ngụm.
– Bùi Huyền để chỗ em 500 vạn. – Ninh Ninh hài lòng trả lời.
– Số tiền này hiện đang ở đâu? – Văn Vũ hỏi ngay.
Ninh Ninh lại cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó đưa ly cho anh.
Văn Vũ nhận ly rượu, vừa chuẩn bị uống thì ngón tay có móng sơn đỏ tươi lại đưa tới, linh hoạt xoay cái ly, chuyển vành ly có dấu môi tới trước mặt anh.
Rượu đỏ tươi, dấu son môi đỏ tươi.
Văn Vũ nhíu nhíu mày, khi lần nữa nhìn Ninh Ninh, trong ánh mắt không che giấu nổi sự căm ghét.
Ninh Ninh lại dùng một đầu ngón tay nhẹ nhàng nhúng một chút vào mặt rượu, sau đó ngậm vào miệng mình, chậc một tiếng, cô nở nụ cười với anh, vừa yêu kiều vừa lẳng lơ, thậm chí còn mang theo tia ác độc nho nhỏ, đây mới là Trương Tâm Ái, Trương Tâm Ái chân chính, cô đã giả làm cô gái làm nũng ngoan hiền ở trước mặt Văn Vũ rồi, đáng tiếc bị bại lộ, anh biết bản chất của cô là gì rồi, cho nên cô không cần phải giấu giếm nữa.
Dùng [email protected] thịt đẹp nhất thế gian, dùng sự gợi cảm gần như đã thành công trong việc quyến rũ tất cả mọi người, dùng thủ đoạn gần như ma quỷ để dụ dỗ một thiên sứ sa đọa.
– Đến đây đi cưng, cưng còn chờ gì nữa? – Cô thúc giục, – Anh không muốn biết số tiền đó hiện đang trong tay ai à? Không muốn biết sau khi người này có được số tiền này thì sẽ làm chuyện gì à?
Văn Vũ vẫn luôn do dự, cuối cùng cầm ly rượu lên, gần như ngay khi môi vừa chạm vào vành cốc anh đặt nó xuống ngay, nhưng dù vậy trên môi anh vẫn dính một chút son đỏ, anh tháo một găng tay màu trắng xuống làm khăn giấy, lau miệng.
Ninh Ninh thở dài, đây là thở dài phẫn nộ thuộc về Trương Tâm Ái, cũng là cái thở dài nhẹ nhõm thuộc về chính cô.
– Số tiền này đã bị em tiêu hết rồi.
Cô lạnh lùng trả lời, giây tiếp theo lại cười như hoa.
– Một mao tiền cũng không để lại cho anh ta. Thế nào, anh có thấy vui không? Biết hai anh có thù oán, em làm sao để anh ta dễ chịu được chứ?
– Chị cho rằng chị tiêu hết tiền của anh ta, anh ta cũng sẽ không làm gì chị.
Văn Vũ quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, như là sợ phá hỏng hiện trường, cho nên vòi nước vẫn mở như cũ, tiếng nước vẫn xôn xao, người chết vẫn nằm ở trong bồn tắm.
– Tiếc là Bùi Huyền không phải những tình nhân đó của chị. – Văn Vũ quay đầu trở lại, – Chị không làm gì được anh ta, chị cùng lắm chỉ xử lý được người trong bồn tắm kia thôi.
– Anh đang nói quỷ gì vậy? – Ninh Ninh không hiểu nhìn anh, – Hai người họ rõ ràng bởi vì ăn chia không đều cho nên mới nội chiến, không phải à?
– Chị đã nói 500 vạn kia chị đã tiêu hết rồi.- Văn Vũ lắc đầu, – Tiền không còn thì từ đâu mà ăn chia không đều….Từ đã.
Ánh mắt anh kỳ lạ nhìn Ninh Ninh, ánh mắt sắc nhọn như dao giải phẫu:
– Có phải chị đã nói với họ, 500 vạn đã bị chị tiêu hết, đúng không?
Ninh Ninh chỉ cười không nói gì.
Cô từ từ đứng lên, đi vòng qua sau cái bàn, cơ thể như không xương dựa vào Văn Vũ, như là muốn ngồi trên đùi anh, kết quả là Văn Vũ đứng bật dậy làm cô ngồi vào khoảng không.
– Anh trốn gì chứ?
Cô thở dài hối tiếc, với tay cầm ly rượu lên, làm một hơi uống hết số rượu còn lại, bởi vì uống quá nhanh mà một vệt rượu chảy dọc theo khóe môi của cô xuống, chảy xuống đến cổ rồi uốn lượn đến áo ngực của cô.
Ực một tiếng, nuốt rượu xuống, cô dùng ngón tay chạm vào môi mình:
– Lần này uống rượu ở đây thì em sẽ nói hết mọi chuyện cho anh, cũng nói hết cho cảnh sát.
Nói xong, lại rơi xuống hai hàng nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Việc này nói ra em chẳng còn gì nữa, sự nghiệp thì mất, vị hôn phu trở lại cũng muốn chia tay với em. Em mất hết tất cả, chỉ cầu xin anh một nụ hôn thôi, vậy mà anh không thể đáp ứng nguyện vọng của em hay sao?
Nói xong, Ninh Ninh căng thẳng nhìn vào mắt đối phương.
Không phải sợ anh không đáp ứng…Mà là sợ anh đáp ứng!
– Tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nguyện vọng của chị.
Văn Vũ lạnh lùng nói.
– Trong đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng gần như có thể đoán được. Đơn giản chính là “bệnh cũ” tái phát như chị đã nói, đã quyến rũ Bùi Huyền, lại quyến rũ đàn em anh ta, sau đó xúi giục họ nội chiến vì tiền, vì chị…
– Em không có!
Ninh Ninh nhảy dựng lên, nước mắt ròng ròng giống như bị uất ức lớn:
– Anh vu oan cho em!
– Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, còn sự thật thế nào thì chờ cảnh sát đến điều tra là được.
Nói xong, Văn Vũ không nói hai lời lấy di động ra.
Ninh Ninh giật mình, lúc bừng tỉnh lại thì nhào qua giật di động từ tay anh, miệng thì lẩm bẩm:
– Anh không thể đối xử với em như vậy.
Nhưng Văn Vũ đã tránh được cô, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói:
– A lô, ở chỗ tôi có xảy ra vụ án giết người…
Ninh Ninh ngồi phịch dưới đất bụm mặt khóc lên, nội tâm thì lại không nhịn được muốn cười.
Trương Tâm Ái ơi là Trương Tâm Ái, chị đúng là tự vác đá đập vào chân mình rồi, nói những câu mà chị sẽ nói, làm những chuyện mà chị sẽ làm, kết quả là sao đây? Chỉ là lặp đi lặp lại thất bại của chị mà thôi.
Cho đến khi cảnh sát đi vào nhà, Ninh Ninh vẫn luôn không trở lại mở đầu, trải qua niềm vui sướng ban đầu, Ninh Ninh dần dần bình tĩnh lại, cảm giác có gì đó không thích hợp.
– Thiết lập riêng cho mình một tiền đề như vậy, mục đích của chị ta thật sự là muốn mình lặp lại thất bại của chị ta hay sao? – Ninh Ninh nghĩ thầm.
Trương Tâm Ái lại không phải ngu ngốc, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Thân là một người mang mặt nạ, mục đích đưa vé cho người ta nhất định là để thay đổi vận mệnh của mình, nhưng chị ta rốt cuộc muốn thay đổi một phần nào, hay nói chính xác hơn là vận mệnh một ngày nào?
Hôm nay là thứ năm, lấy khẩu cung xong đi ra ngoài thì sắc trời đã tối, qua đêm nay, cách thời điểm bộ phim điện ảnh này kết thúc cũng chỉ còn có hai ngày nữa.
– Hai ngày nữa là tốt rồi. – Ninh Ninh tự nói với mình, – Cố gắng đến cuối tuần là tốt rồi.
Vốn dĩ cô muốn tự gọi xe về nhà, nhưng ra ngoài rồi thì phát hiện có một người đang đi đi lại lại bên ngoài, nôn nóng chờ cô.
– Chị Tiểu Ái.
Thấy cô đi ra, Lý Thiện Trúc mừng rỡ như điên chạy tới, ánh mắt ướt át như con chó nhỏ.
– Sao em lại ở đây? – Ninh Ninh đẩy kính râm trên mặt mình.
Lý Thiện Trúc xấu hổ:
– Hôm nay em đến nhà chị tìm chị, phát hiện chị không có nhà, ngoài cửa còn có dây phong tỏa, em hỏi cảnh sát ở cửa thì họ nói nhà chị xảy ra án mạng. Em rất hoảng sợ lo lắng…còn may không phải là chị.
Còn may không phải là chị…
Ninh Ninh dở khóc dở cười:
– Người chết không phải chị mà là một người khác…Thôi, chúng ta về trước rồi nói sau, ở cửa có phóng viên không?
Có câu tình trường đắc ý chức trường thất ý, tuy rằng Trương Tâm Ái có rất nhiền thần tử dưới váy, nhưng ở trong giới nghệ sĩ lại phát triển chẳng ra gì. Anh Hải cho chị ta đóng vài vai nữ chính, nhưng toàn bộ đều là phim hot mà diễn viên chẳng hot, đúng như một vị đạo diễn nào đó đã nói:
– Toàn bộ tinh lực của cô ta đã tiêu hao hết trên các mối quan hệ cá nhân rồi, không đặt ở trên diễn xuất đóng phim.
Nhưng dù là đóng nhiều phim, chị ta hoặc ít hoặc nhiều cũng trở thành một gương mặt quen thuộc, lớn hay bé thì cũng có thể được coi như là một minh tinh, hơn nữa chuyện xảy ra lại chẳng phải chuyện nhỏ, là chuyện lớn chết người, một số phóng viên ở các tờ báo lá cải nhận được tin đã ùn ùn kéo đến, canh giữ bên ngoài cửa.
Ninh Ninh vừa đi ra ngoài, súng dài và súng ngắn xúm lại:
– Cô Trương, xin hỏi người chết có quan hệ với cô vậy?
– Vì sao đối phương lại chết [email protected] truồng trong nhà cô?
– Cô Trương, nói một câu đi cô Trương…
Dưới sự bảo vệ của Lý Thiện Trúc, Ninh Ninh khó khăn chen lên taxi, có phóng viên lao tới chặn trước taxi, tài xế không dám lái đi, người bên cạnh lại duỗi chân tới nhẫm chân ga cho anh ta.
Chiếc taxi chồm lên, phóng viên hoảng sợ tránh ra, cũng làm cho tài xế hoảng sợ.
– Còn chần chờ gì nữa?
Lý Thiện Trúc thu chân lại, nở nụ cười hiền lành tốt bụng:
– Lái đi.
Chiếc taxi phóng đi, sau khi đưa họ đến địa chỉ nơi đến thì vội vàng đi ngay, một khắc cũng không dám dừng lại, giống như mình vừa chở không phải là người mà là một con rắn độc đói bụng.
Lấy chìa khóa mở cửa ra, hai người một trước một sau đi vào nhà.
– Chị Tiểu Ái, mấy hôm nay chị ở đây đi. – Lý Thiện Trúc nói.- Đây là nhà cũ mà lúc trước em và anh em vẫn thường ở, từ sau khi anh em mua nhà mới thì vẫn chỉ có một mình em ở.
– Vậy em sẽ ở đâu? – Ninh Ninh hỏi.
– Em ở ký túc xá của trường ạ. – Lý Thiện Trúc lại ngượng ngùng cúi đầu, lén nhìn cô, – Nhưng mà nếu chị sợ thì em có thể ở lại với chị.
Còn ngại chuyện chưa đủ nhiều hay sao? Ninh Ninh lắc lắc đầu:
– Không cần đâu.
Cô đi về trước vài bước, đánh giá căn nhà trước mặt, bỗng nhiên bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Lý Thiện Trúc đang lẳng lặng đứng đó, đầu rũ thấp xuống, tóc hơi dài che lấp gương mặt anh ta, vẻ mặt anh ta.
– Thiện Trúc? – Ninh Ninh gọi, – Em làm sao vậy?
– Nếu là em, em tuyệt đối không đối xử với chị như anh ta đã đối với chị.
Anh ta cúi đầu nói.
– Anh ta? –Ninh Ninh không hiểu. – Em đang nói ai?
– Văn Vũ.
Lý Thiện Trúc ngẩng đầu lên, gương mặt hiền lành vô hại lộ ra nụ cười ngượng ngùng:
– Nếu không phải chị gọi cho anh ta mà là gọi cho em…Em sẽ không báo cảnh sát, em sẽ xử lý thi thể trong phòng tắm giúp chị.
Hết chương 117