Dẫu cho Lý Thiện Trúc từ chối nhiều lần nhưng Văn Vũ vẫn nhất quyết đưa hai người họ về nhà.
Vì sao? Ninh Ninh nhìn rất lâu sườn mặt của anh, là cho rằng cô bị bệnh cho nên không thể bỏ mặc cô, giống như lần đó trên sân thượng đúng không?
– Tới rồi. – Lý Thiện Trúc lấy chìa khóa ra.
Ninh Ninh quay mặt đi, cánh cửa ở trước mặt cô chậm rãi mở ra.
Cánh cửa này đã mở lần thứ 363 rồi.
Văn Vũ quay mặt sang một bên, thời điểm cửa mở, Ninh Ninh nắm lấy ống tay áo của anh, một loại phụ thuộc trong tiềm thức.
– Nếu đã đến đây rồi. – Văn Vũ đưa lưng về phía họ nói, – Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Anh ta đi vào trong bếp, tiếng bật bếp tiếng xắt rau, tiếp đó là mùi thơm của đầu cá.
Văn Vũ ngồi trên sô pha một lúc, tay phải đột nhiên bị người ta lật qua, lòng bàn tay hơi ngứa, anh cúi xuống xem, nhìn thấy Ninh Ninh đang dùng đầu ngón tay viết chữ lên lòng bàn tay anh.
Hai chữ.
– Đừng ăn.
Văn Vũ vừa định đọc hai chữ này ra, ngón tay vừa viết chữ của Ninh Ninh đã đưa lên môi, làm động tác suỵt với anh, sau đó đôi mắt nhìn về hướng nhà bếp.
– Vì sao? – Văn Vũ nhìn cô rất lâu, – Giọng chị bị làm sao vậy?
Ninh Ninh chỉ nhìn anh, không nói gì.
Không phải không muốn nói.
Mà là không thể nói.
Kề cận tử vong lần thứ 362, trước sau cô đã thất bại tổng cộng 362 lần, mỗi một lần thất bại cô đều sẽ trở lại mở đầu, sau đó tiếp nhận một sự trừng phạt tương đồng – giảm bớt lời thoại.
Cánh cửa nhà Lý Thiện Trúc giống như trở thành một điểm mấu chốt, lời thoại bắt đầu được tính toán từ lúc bắt đầu bước vào cửa, đừng thấy trước đó cô vừa nói vừa cười với Văn Vũ, hiện tại cô đừng nói là nói chuyện, chỉ cần cô nói một chữ thôi, thậm chí là phát ra một từ tượng thanh, cô đều sẽ ngay lập tức trở về mở đầu.
Một câu khái quát là từ giờ trở đi, con số lời thoại cô có thể nói là: 0
Toàn bộ suy nghĩ của cô đều chỉ có thể dùng cách thức là viết chữ, hoặc là dùng hành động để biểu đạt.
Muốn giải thích rõ điểm này với Văn Vũ thật sự là quá khó khăn, cho nên Ninh Ninh chỉ có thể chạm vào cổ họng của mình, lắc đầu với anh.
– Cổ họng khó chịu à? – Văn Vũ hỏi.
Ninh Ninh gật đầu.
– Đi mua thuốc cho chị uống nhé? – Văn Vũ hỏi tiếp.
Ninh Ninh lắc đầu.
Lúc này Lý Thiện Trúc bưng món đầu cá từ bếp đi ra, nhìn những quả ớt đỏ tươi nổi lên trên mặt canh, Văn Vũ nói với Lý Thiện Trúc:
– Cổ họng chị ấy khó chịu, có lẽ không ăn được món cay này.
– Thế anh ăn đi. – Lý Thiện Trúc cười với anh.
Văn Vũ là người rất lễ phép, cho dù là nguyên liệu tám chân bốn đầu do Bối gia cung cấp anh cũng sẽ nếm thử một chút nhằm thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhà, nhưng mà ngón tay xoa xoa lòng bàn tay, hai chữ “Đừng ăn” như còn mang theo độ ấm còn sót lại của ngón tay Ninh Ninh, anh do dự một chút rồi nói với Lý Thiện Trúc:
– Tôi xin lỗi, tôi cũng không thể ăn cay được.
– Loại ớt này không cay đâu, không tin anh nếm thử xem.
Lý Thiện Trúc múc một bát canh thịt cá và một đôi đũa bằng gỗ gụ đặt ngay ngắn trên chiếc bát gỗ màu đen cho anh.
Thịnh tình không thể chối từ, đang lúc Văn Vũ muốn đưa tay ra nhận thì một bàn tay đã giành trước với ra, cầm lấy bát canh và đôi đũa kia.
– Chị Tiểu Ái. – Lý Thiện Trúc gọi, – Cổ họng chị đỡ chưa? Có thể ăn cay được không ạ?
Ninh Ninh gắp một miếng thịt cá trắng mịn, chiếc đũa khựng ở không trung một chút rồi đưa qua cho anh ta.
Thời gian như ngừng lại vào giờ phút này, ngừng ở miếng thịt cá nóng hổi kia, hơi nóng dần dần tan đi, một giọt nước canh từ miếng thịt cá lăn xuống dưới, rơi xuống sàn nhà, để lại một vết dầu mỡ khó có thể rửa sạch.
Lý Thiện Trúc hơi nở nụ cười, hé miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cầm lấy tay Ninh Ninh, cắn miếng thịt cá trên chiếc đũa.
Ninh Ninh giật mình tay run lên, một chiếc đũa rơi xuống đất, bị Lý Thiện Trúc cúi xuống nhặt lên.
– Chị Tiểu Ái có đôi khi giống như đứa trẻ, đũa thôi cũng không cầm vững.
Anh ta trở lại nhà bếp, cầm đôi đũa mới quay trở lại:
– Chị cầm đi, đừng để rơi nữa.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm anh ta, nghi ngờ anh ta vừa rồi vào bếp cũng không phải lấy đũa mà là tìm cơ hội nhả miếng thịt cá ra.
Mà bị cô nhìn chằm chằm rất lâu, Lý Thiện Trúc có vẻ ngượng ngùng, lại lần nữa nở nụ cười ngượng ngịu, đổi lấy tiếng cười lạnh trong lòng Ninh Ninh, cô nghĩ bụng:
– Cậu còn cười, cười có đẹp đến mấy cùng là nụ cười giấu ngàn đao, chị đây sẽ không cắn câu đâu, Văn Vũ cũng…Này này anh đang làm gì đấy?
Ninh Ninh suýt chút nữa thì hét lên, bởi vì Văn Vũ đã nhận đũa từ Lý Thiện Trúc, gắp một miếng thịt cá nhai nuốt xuống, cổ họng anh lăn một cái, thịt cá xuống bụng, bỗng nhiên che miệng ho khan vài tiếng.
Sắc mặt Ninh Ninh tái mét, ngay khi cô chuẩn bị hô tô một câu “Năm 2017 Trump lên làm Tổng thống” thì Văn Vũ buông tay nói với cô:
– Cũng ngon lắm, nhưng mà hơi cay, khụ hụ, chị không sợ cay thì có thể nếm thử đi.
Ninh Ninh: – …
Trước sau tổng cộng 363 lần, trước mắt là lần thứ hai cô đưa đũa về phía đầu cá, bình tĩnh mà xem xét, mùi vị khá ngon, tay nghề của Lý Thiện Trúc có thể không được tính vào khách sạn cấp sao, nhưng làm một đầu bếp trong nhà hàng đặc sắc bản địa thì không có vấn đề.
Nhưng vì sao? Mấy trăm lần trước anh ta đều hạ độc, vì sao duy nhất lần này không hạ độc? Là hạ độc ở những món ăn khác hay sao?
– Vì sao chỉ ăn mỗi món này thôi? – Lý Thiện Trúc ở ngay trước mặt cô nếm thử tất cả các món, sau đó cười, – Xem đi, các món đều không có độc.
Bầu không khí như đọng lại, trên bàn cơm yên tĩnh đến đáng sợ.
– Em xin lỗi.
Lý Thiện Trúc quay sang Văn Vũ, thở dài:
– Bởi vì dạo gần đây xảy ra chút chuyện làm cho chị Tiểu Ái luôn cảm thấy có người hại chị, trên y học gọi đó là gì nhỉ? Chứng vọng tưởng bị hại đúng không ạ?
Không phải! Ninh Ninh muốn giải thích, nhưng mà cô không thể nói chuyện, chỉ đành phải liên tục lắc đầu với Văn Vũ.
– Như bây giờ vậy.
Ánh mắt Lý Thiện Trúc chuyển sang cô, mang theo sự ấm ức và tự giễu:
– Chị cho rằng món ăn có độc đúng không ạ? Cho rằng em hại chị đúng không ạ? Em làm sao mà làm chuyện đó được?
Ninh Ninh bị anh ta làm cho tức giận đến run rẩy cả người, anh ta thế mà trả đũa, rõ ràng anh ta đã mưu sát cô 362 lần, lúc này cũng không ngoại lệ, chỉ là không chọn phương pháp hạ độc mà thôi.
Quan trọng là Văn Vũ nghĩ như thế nào? Cô trộm quan sát anh, thấy sự chú ý của anh không đặt trên người cô, cũng không đặt ở trên người Lý Thiện Trúc, anh đang nhìn góc tường, ở góc tường có cái gì vậy?
Ninh Ninh nhìn theo ánh mắt của anh, trông thấy một chiếc tủ nhỏ đứng trong góc, có một chậu cây với tán lá tươi tốt, và một khung ảnh đứng bên cạnh chậu cây, trong khung ảnh có ba người…Không phải, khuôn mặt một người bị tô xóa đi, chỉ còn lại có hai người.
Cạch một tiếng, khung ảnh đã bị một bàn tay lật úp xuống.
Ninh Ninh thậm chí không nhìn thấy rõ người bị xóa mặt là ai.
Người úp khung ảnh xuống là Lý Thiện Trúc, sắc mặt của anh ta khá âm trầm, sau khi cất khung ảnh đi thì lại cười ngượng ngùng.
– Chắc là trẻ con hàng xóm làm. – Anh ta rũ mắt xuống, – Trẻ con hàng xóm cứ thích tô vẽ lung tung, anh trai em lại thích trẻ con, nhìn thấy cũng sẽ không mắng bọn chúng.
– Anh trai cậu? – Văn Vũ hỏi.
– Em chưa nói phải không? – Lý Thiện Trúc cười nói, – Chị Tiểu Ái là hôn thê của anh trai em, trước khi anh em đi có dặn dò em phải chăm sóc tốt cho chị ấy.
– Anh cậu đi đâu?
– Anh ấy bị tai nạn máy bay…
– Tôi xin lỗi…
Di động của Lý Thiện Trúc bỗng nhiên vang lên, anh ta vội vàng tránh đi hai người ra ngoài nghe điện thoại, trong thời gian anh ta rời đi, Văn Vũ đột nhiên hỏi Ninh Ninh:
– Anh trai cậu ta thật sự gặp tai nạn à?
Ninh Ninh sửng sốt, không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.
– Thật à? – Văn Vũ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, lại hỏi tiếp một câu, – Nơi này là nhà của anh trai cậu ta hay là nhà của cậu ta?
Ninh Ninh không thể nói chuyện, đành phải kéo tay anh viết lên lòng bàn tay anh:
– Hai người.
– Nhà nhà của hai anh em họ? – Văn Vũ hỏi.
Ninh Ninh gật đầu.
– Hai người đang làm gì đó?
Giọng nói của Lý Thiện Trúc đột nhiên vang lên, hai người quay đầu lại, thấy ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía này, nhìn chằm chằm vào bàn tay của hai người, một người làm giấy và người kia làm bút.
Mặc dù hai người đều biết là đang giao tiếp với nhau, nhưng trong mắt người ngoài, cách giao tiếp này quá mập mờ, nhất là khi một trong số họ là Trương Tâm Ái, người đã phác thảo lòng bàn tay của chàng trai trẻ bằng ngón tay sơn móng tay màu hồng, hình ảnh đó nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.
Sắc mặt Lý Thiện Trúc càng u tối hơn, anh ta lạnh lùng nói:
– Nơi này chính là nhà của anh trai em, anh ấy đang nhìn hai người đó.
– Anh trai cậu…- Văn Vũ trầm ngâm, – Nói không chừng thật sự đang nhìn chúng ta.
Ninh Ninh kinh ngạc nhìn anh, anh nói vậy là có ý gì?
Một bóng đen đổ xuống khuôn mặt cô, là hình dáng con dao nhỏ, ánh mắt Ninh Ninh đảo qua, thứ phản chiếu trong mắt cô chính là con dao mà Lý Thiện Trúc giơ cao, con dao đã đâm cô ít nhất năm mươi lần.
Đã chiến đấu với anh ta không dưới một trăm lần, Ninh Ninh dù cho không phải là một chiến sĩ đủ tiêu chuẩn thì cũng là một người đào vong đủ tư cách, cô lập tức ném những thứ trên tay về phía anh ta, sau đó vừa ném vừa chạy, cho đến khi chạy đến gần cửa cô mới phát hiện đối phương không hề đuổi theo mình. Ninh Ninh quay đầu lại nhìn, kinh hoảng phát hiện Văn Vũ đang giơ ghế dựa làm tấm chắn, đang giằng co cùng với anh ta.
Một dao Lý Thiện Trúc đâm xuống bị kẹt trong ghế dựa, Văn Vũ một chân ngáng anh ta ngã xuống đất, sau đó….sau đó Lý Thiện Trúc không còn cơ hội bò dậy nữa.
Văn Vũ dùng hai tay bắt chéo hai tay của anh ta sau lưng, đầu gối đè lên eo anh ta, ngẩng lên hét với Ninh Ninh:
– Báo cảnh sát.
Ninh Ninh: – …
Thấy cô vẫn không thể nói chuyện, Văn Vũ thở dài, nói:
– Lại đây giúp tôi một chút, di động của tôi ở trong túi áo.
Bấy giờ Ninh Ninh mới đi qua đưa tay tìm kiếm trong túi áo anh một lút, lấy được di động và gọi báo cảnh sát xong rồi, cô đặt điện thoại bên tai anh, điện thoại vừa chuyển được, Văn Vũ báo lại tình huống hiện tại cho cảnh sát, chẳng mấy chốc cảnh sát tới, đưa hết những người bên trong đi.
Lúc đi ra khỏi nhà, Ninh Ninh có chút hoảng hốt, cô không kìm được dừng lại, quay đầu lại nhìn cánh cửa kia, buột miệng thốt lên:
– Em ra được rồi á?
– Bằng không thì sao?
Văn Vũ chỉ cảm thấy lồg ngực nặng trịch, lảo đảo lui mấy bước, cúi đầu nhìn, là Ninh Ninh chôn mặt vào ngực anh, bả vai run rẩy không ngừng, hai tay vòng lấy eo anh không chịu buông.
Cảnh sát phía trước quay đầu lại nhìn, giơ ngón cái lên:
– Chàng trai khá lắm, anh hùng cứu mỹ nhân, ắt có báo đáp nha.
– Tôi không muốn báo đáp gì cả…
Văn Vũ vội vàng giải thích, trước công chúng anh rất ngượng ngùng, lại hạ thấp giọng nói với Ninh Ninh:
– Mau buông tay.
Anh không hiểu vì sao Ninh Ninh lại kích động như vậy, chỉ có bản thân Ninh Ninh là biết vì sao.
Cô ra được rồi.
Cô đã ra khỏi chu kỳ luân hồi không bao giờ kết thúc.
Bây giờ là hai giờ chiều, cô chỉ cần chống đỡ thêm mấy tiếng nữa thôi là cô có thể rời khỏi bộ phim điện ảnh này, trở về an toàn, bình thản, trở về một thế giới luôn tuân theo những quy tắc nhưng ít nhất là không bao giờ lặp lại.
– Cảm ơn anh. – Ninh Ninh nức nở, – Cảm ơn anh, Văn Vũ.
– Không cần cám ơn đâu.
Văn Vũ bẻ tay cô ra:
– Bất kể là ai gặp phải trường hợp này tôi đều ra giúp.
Sự nhiệt tình của cô khiến anh hơi sợ hãi, sau khi thoát khỏi vòng tay của cô, Văn Vũ lập tức giữ khoảng cách nhất định, cho đến khi Ninh Ninh lấy lời khai xong, giữa hai người không có thêm lời nào nữa.
Nhìn hoàng hôn dần dần chìm xuống, Ninh Ninh cảm thấy thư thái, vừa định lấy điện thoại di động ra gọi cho Văn Vũ mời anh đi ăn bữa cơm, nhưng sờ tìm di động lại không thấy đâu.
– Di động mình đâu rồi?
Ninh Ninh trở về đồn công an một chuyến, di động không ở nơi đó, một cảnh sát nhắc nhở cô:
– Lúc chị tới, tôi cũng không thấy chị cầm theo di động, có phải để rơi trong nhà rồi không?
Ninh Ninh sững người, trong nhà, trong nhà Lý Thiện Trúc?
Cô không thể làm mất điện thoại di động của mình được, đó là liên hệ của cô với thế giới bên ngoài, còn là thứ mà thế giới bên ngoài liên hệ với cô, quan trọng nhất chính là, điện thoại di động của cô ở trong túi, tiền của cô, thẻ của cô và chìa khóa nhà của cô cũng ở trong túi. Không có túi, tối nay cô sẽ không có nơi nào để đi.
Ninh Ninh đành phải quay lại đó một chuyến, cửa nhà đã bị khóa, may mà lúc cảnh sát tới bắt người có chủ nhà ở đây, cũng đã thấy cô, nghe cô nói mình có đồ quan trọng rơi ở bên trong nhà thì tốt bụng mở cửa cho cô, để cô vào trong tìm.
Bởi vì trước đó đánh nhau cho nên phòng khách khá hỗn độn, nồi đầu cá và mấy cái đ ĩa trên bàn rơi xuống đất, cách một khoảng thời gian dài, nước canh đã đọng lại dưới nền nhà tỏa ra thứ mùi khó ngửi, còn có mấy con ruồi đang đảo quanh trên đó, phát ra thanh âm vo ve.
Ninh Ninh nhíu mày, cố gắng tránh chỗ cơm canh bị đổ tìm tìm kiếm kiếm trong phòng khách, di động còn chưa tìm được mà lại tìm được một cái khung ảnh.
Là khung ảnh mà trước đó đã bị Lý Thiện Trúc úp xuống không thương xót.
Bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến trước đó, khung ảnh rơi khỏi tủ, Ninh Ninh nhặt nó lên, lật lên xem mới phát hiện mặt kính vỡ ra một khe hở, nhưng mà ảnh chụp bên trong vẫn nhìn thấy rõ ràng….bao gồm cả người bị tô đen kia cũng thấy rõ ràng.
– Sao lại là mình? – Ninh Ninh kinh ngạc mở to hai mắt.
Trên khung hình là ba người, Lý Thiện Trúc, một người đàn ông có hình thức rất giống anh ta, còn có Trương Tâm Ái.
Ba người họ có vẻ rất tình cảm, kề sát với nhau, hai anh em đứng hai bên, Trương Tâm Ái đứng ở giữa với mái tóc dài xoăn dài mang tính biểu tượng của chị ta xõa xuống, chị ta đang mặc chiếc váy Bohemian giống như cái đang mặc trên người của Ninh Ninh. Chỉ là khuôn mặt bị bôi đen, từng vòng từng vòng trong màu đen, lại bôi từ trên xuống dưới từ trái sang phải, nét bút cứng cáp, nó xuyên qua mặt sau của tờ giấy, một cảm xúc ớn lạnh từ nét chữ thấm ra.
Điều này Ninh Ninh hơi bất ngờ, cô cho rằng với tình trạng bệnh hoạn của Lý Thiện Trúc, anh ta muốn là để anh trai mình biến mất chứ không phải là cô.
“Reng reng reng”
Tiếng chuông di động bỗng vang lên làm cho Ninh Ninh giật nảy mình, khung ảnh tuột khỏi tay lại lần nữa rơi xuống đất, cô vội vàng nhặt nó lên, sau đó tìm theo hướng di động vang lên.
– A lô.
Cô tìm được di động của mình, sau đó nghe điện thoại.
– Chị lại quay lại à? – Giọng của Văn Vũ từ bên kia vang lên.
– Đúng vậy, di động cùng tiền của em đều rơi ở đây. – Ninh Ninh đáp, – Đúng rồi, buổi tối có rảnh không, anh giúp em chuyện lớn, em muốn mời anh bữa cơm được không?
– Ăn cơm thì thôi không cần, chị mau rời khỏi nơi đó đi. – Văn Vũ nói, trong lời nói mang theo sự thúc giục. – Nơi đó không chỉ có một mình Lý Thiện Trúc ở thôi đâu.
– Anh nói vậy là sao? – Ninh Ninh hỏi.
– Nơi đó không phải nhà một người đàn ông độc thân. – Văn Vũ nói, – Trong nhà ít nhất có hai người đàn ông.
Ninh Ninh sững sờ cả người.
Giọng nói của Văn Vũ vẫn không ngừng vang bên tai cô, cô đơn độc đứng một mình trong phòng khách, bên cạnh là thùng rác, Lý Thiện Trúc không hút thuốc lá, nhưng trong thùng rác lại có rất nhiều đầu mẩu thuốc lá, trong đó một cái rất mới, như là vừa hút xong ném vào đó, thoáng có thể nhìn thấy lửa chưa tắt hết.
“Cọc cọc cọc”
Tủ lạnh bị ai đó mở ra nhưng lại không đóng lại, có quá nhiều thức ăn khẩn cấp đến nỗi một người không thể ăn hết, cộng thêm hộp mỳ gói chất dưới đất đủ đảm bảo để một người ở trong này trong một thời gian dài không cần phải ra ngoài.
“Cọc cọc cọc”
Trên ban công phơi quần áo, thật kỳ lạ, không ngờ lại có hai loại quần áo có hai số đo, là Lý Thiện Trúc mua sai kích cỡ rồi à?
“Cọc cọc cọc”
Ngay từ đầu, tiếng bước chân của ai đó vang lên sau lưng cô, càng ngày càng gần cô.
Ninh Ninh từ từ quay đầu.
Một người đàn ông xa lạ đứng ở sau lưng cô.
Không, cũng không hề xa lạ.
Ninh Ninh liếc nhìn khung ảnh trong tay, anh ta cùng người bên trong giống nhau như đúc.
– Alo, alo? Chị còn ở đó không? – Văn Vũ sốt ruột hỏi.
Anh đứng ở cửa đồn công an, sắc trời đã tối, gần đây không có ai, nhưng có tiếng chó sủa không ngừng, có lẽ là cảnh khuyển ngửi thấy hơi thở của người sống.
Nửa ngày không có ai trả lời, Văn Vũ nhìn chằm chằm di động, vào lúc anh đang nghi ngờ điện thoại của mình có vấn đề thì bên kia truyền đến tiếng nói của Ninh Ninh.
– Văn Vũ, anh nói đúng. – Cô lẩm bẩm, – Anh trai cậu ta….thật sự đang nhìn chúng ta.
Cạch một tiếng, điện thoại bị cúp.
Hết chương 123