Kết cục là gì?
Trương Tâm Ái lặng thinh một lát rồi đột nhiên chạy xông ra ngoài cửa.
Chạy được một nửa giày rơi, nhìn kỹ, không phải giày mà là đùi phải rụng xuống, mặt cắt hoàn chỉnh, không có máu chảy, chỉ có băng cuộn màu đen từ mặt cắt tuôn ra, chị ta kéo cái chân gãy thất khập khiễng mà đi, đột nhiên ngã lăn xuống đất, bởi vì một chân khác cũng bị đứt, cũng có băng cuộn màu đen từ mặt cắt tuôn ra.
– A…cứu tôi với…
Băng cuộn kéo dài phía sau, Trương Tâm Ái dùng cả hai tay bò dưới đất, bò qua một đám người mang mặt nạ, cuối cùng một bàn tay đã vươn ra khỏi cửa Rạp chiếu phim, khóc kêu lên:
– Thiện Thủy…
Lời còn chưa dứt, mặt nạ từ trên mặt chị ta rơi xuống.
Một đôi giày vải màu đen chậm rãi đi tới, Khúc lão đại cúi người nhặt mặt nạ hồ ly lên.
Trên mặt đất đã không có Trương Tâm Ái, chỉ có cuộn phim đen đầy đất, giống như con rắn quấn quanh dưới đất, giãy giụa vặn vẹo vài cái rồi hóa thành một nắm tro tàn, những mảng màu đen tan biến trong không khí.
Khúc lão đại xách theo mặt nạ đi về hướng phòng chiếu phim, những người mang mặt nạ vốn dĩ đang chiến đấu với ông một cách khó khăn thế mà lại buông ghế dựa xuống đi theo sau ông.
Giống như một đội ngũ đưa ma.
Trong lòng Ninh Ninh hãy còn nghi vấn, do dự một lát cũng đi theo sau bọn họ.
Cửa phòng phim mở ra, cô không nhìn thấy băng ghi hình bên trong, trong phòng chiếu cũ kỹ ấy không biết trải qua bao nhiêu năm tháng chỉ có vô số mặt nạ, có chất thành đống lộn xộn dưới đất, có treo xiên xẹo trên tường, có nam có nữ, có già có trẻ, có khóc có cười, có oán có hận.
– Trong tay mỗi người mang mặt nạ đều có một tấm vé vai chính thuộc về chính mình.
Khúc lão đại thong thả đi vào phòng chiếu phim, đưa lưng về phía Ninh Ninh nói.
– Nếu dùng hết, vậy thì bộ phim thuộc về người đó sẽ bị gỡ xuống trước, bị niêm phong lại, chờ đợi lần sau sẽ phát hành lại nếu có chỗ trống. Nhưng mà mỗi năm có rất nhiều người mang mặt nạ tiến vào, câu chuyện chờ chiếu nhiều như thế, khi nào mới đến lượt người đó?
Ông treo mặt nạ hồ ly lên trên tường, quay đầu lại nói với Ninh Ninh:
– Con không phải muốn biến thành một trong số họ đó chứ?
Ninh Ninh đứng giữa một đống người mang mặt nạ, bấy giờ cô mới phát hiện ra những người mang mặt nạ đó đang dùng cùng một loại ánh mắt nhìn phòng chiếu phim trước mặt.
Đó là ánh mắt nhìn vào mộ địa.
– Đúng rồi, bọn họ còn sống.
Khúc lão đại gõ vào mặt nạ hồ ly, mặt nạ phát ra âm thanh giòn vang, cười lạnh nói:
– Có thể nghe thấy, có thể nhìn thấy, có thể suy nghĩ, có thể cảm nhận được sự biến hóa của thời gian, nhưng mà không thể nói chuyện, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi…Chờ đợi đến ngày nào đó một lần nữa biến thành người mang mặt nạ.
Bị những chiếc mặt nạ che trời lấp đất nhìn chăm chú, bị từng đôi mắt còn sống nhìn chăm chú, Ninh Ninh như có thể nghe thấy tiếng kêu gào không có âm thanh của họ:
– A, cứu tôi với….
Một làn sóng lạnh buốt đến chóng mặt ập đến, Ninh Ninh không kìm được che miệng, xoay người bỏ chạy, ở phía sau cô, ánh mắt lạnh như băng của Khúc lão đại trở nên biến thành dịu dàng, như là đang nói với cô:
– Đi đi con, hãy sợ nơi này, hãy sợ ba, đừng bao giờ quay lại đây nữa.
– Phù phù phù…
Chạy ngang qua một đám người mang mặt nạ, cùng là màu đen, vội vã chạy qua thảm đỏ, bước chân Ninh Ninh đột nhiên khựng lại, nhìn người đang dựa vào bức tường ở đối diện.
Ngay bên cạnh cánh cửa, cánh cửa mở ra một khe hở, một đường ánh sáng xuyên qua khe hở đó chiếu sáng lên mặt nạ ngọc thạch của Thạch Trung Đường, trên mặt nạ tỏa ra một tầng ánh sáng yếu ớt mà êm dịu nhẹ nhàng.
Anh không đi vào phòng chiếu phim mà chỉ lẳng lặng dựa vào bức tường chờ đợi cô đi ra.
– Rạp chiếu phim Nhân Sinh cho bọn anh cơ hội thay đổi quá khứ, nhưng cái giá phải trả là cái này.
Thạch Trung Đường cười ấn vào ngực mình.
– Thân thể bọn anh bị Rạp chiếu phim cầm đi.
Ninh Ninh nhìn anh, anh đi tới, ôm lấy cô vào lòng.
– Bây giờ đang ôm em là thân máu thịt hay là một cuộn băng, một tổ số liệu hay là quang ảnh cho máy chiếu phim chiếu ra, thực ra chính bản thân anh cũng không rõ ràng lắm.
Thạch Trung Đường ấn đầu cô vào ngực mình, tuy rằng là cười, nhưng tiếng cười lại rất yếu ớt.
– Em nghe đi, trái tim anh có đập không? Nói cho anh biết đi, anh còn sống hay không?
Ninh Ninh ra sức áp tai vào lồg ngực anh.
Rạp chiếu phim yên tĩnh không tiếng động, nơi lồg ngực anh yên tĩnh không tiếng động.
– Có…- Ninh Ninh ôm chặt anh, nghẹn ngào nói: – Anh còn sống.
– A, đúng vậy, anh còn sống.
Thạch Trung Đường như là tin lời cô nói, vui vẻ cười lên, vuốt mái tóc cô, rũ mắt xuống nói:
– Anh…muốn sống.
Gió thổi áp phích ngoài cửa.
Bộ phim: “Người phụ nữ của anh trai”.
Diễn viên chính: Trương Tâm Ái, Ninh Ninh
Bộ phim điện ảnh này kết thúc, tấm áp phích ban đầu là như nào thì hiện tại vẫn là như thế, không có một chút biến hóa nào. Có mấy người đi đường đi ngang qua nói nói cười cười, không một ai chú ý đến tấm áp phích cổ xưa kia, không một ai chú ý tới nữ diễn viên đã từng một thời rất nổi tiếng kia, một người trong đó ném chai bia rỗng vừa uống xong ra phía sau, vỏ lon bia cắt một đường parabol trên không trung, lăn xuống dưới tấm áp phích.
Lon bia bị vứt bỏ, nữ diễn viên bị vứt bỏ, tất cả đều sẽ bị mai một trong dòng chảy của thời gian, bị mọi người lãng quên.
Từ Rạp chiếu phim Nhân Sinh trở về, Ninh Ninh gần như thoát lực ngã vật ra giường, cô quá mệt mỏi, không phải mệt mỏi trên thân thể mà là mệt mỏi trên tinh thần, 363 lần diễn đi diễn lại mà trong khoảng thời gian đó không có thời gian nghỉ ngơi, đến cuối cùng không phải diễn kịch nữa mà là khổ hình…
Một giấc ngủ này mê mệt, chờ khi cô mở mắt ra thì đã hai ngày trôi qua.
Có lẽ là cô bị đói mà tỉnh, ôm dạ dày đang co rút đau đớn, cô mở tủ lạnh ra, lấy một quả cà chua trong đó cắn mấy miệng, nuốt thịt quả lạnh băng vào bụng, cô run lập cập đi rửa mấy quả cà chua để nhiệt độ trở lại bình thường, rồi gặm từng quả một.
Lúc đang ăn cà chua, cô tiện thể khởi động lại di động vừa sạc pin, cô đã sớm đoán được di động của mình sẽ bị ngập trong cuộc gọi nhỡ, nhưng không dự đoán được là người gọi cho cô nhiều cuộc nhất lại không phải là người đại diện Lý Bác Nguyệt mà là Trần Song Hạc. Lạ thật, anh ta tìm cô làm gì? Lẽ nào còn vẫn mong muốn được đi thuê phòng đọc kịch bản?
Khi cô đang miên man suy nghĩ thì di động vang lên.
Là điện thoại của Trần đạo.
– Alo. – Ninh Ninh nghe điện thoại, – Trần đạo, cháu đây ạ.
– Cháu chuẩn bị đến đâu rồi? – Trần đạo đi thẳng vào vấn đề.
Nuốt nốt miếng cà chua vào bụng, Ninh Ninh trả lời:
– Cũng ổn rồi ạ.
– Vậy đến đây đi. – Trần đạo nói, – Chú chờ cháu ở chỗ cũ.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Ninh lại mở tủ lạnh lấy hai quả cà chua bỏ vào chậu rửa, rửa sạch xong cô cắn từng miếng cà chua, sau khi hai ba miếng ăn xong cô chậm rãi thở ra một hơi, đưa hai tay về phía vòi nước, vốc nước rửa mặt, sau đó nhìn thẳng vào mình trong gương:
– Lại gặp nhau rồi, Trương Tâm Ái.
Chỗ cũ, nhà của Trần đạo.
Người cũng là những người lần trước, Trần đạo, Lý Thiện Trúc, còn có Trần Song Hạc.
So với lần trước, lần này ánh mắt Trần Song Hạc nhìn Ninh Ninh lạnh nhạt hơn, cũng không biết là bởi vì mấy chục cuộc gọi nhỡ không ai nghe hay là khúc mắc đi thuê phòng đọc kịch bản…
– Hai đứa đã diễn cảnh Trương Tâm Ái quyến rũ em trai ở phòng vẽ tranh rồi, lần này thay đổi một chút, diễn Tiểu Ái quyến rũ anh trai ở phòng vẽ tranh đi.
Trần đạo quay sang Lý Thiện Trúc:
– Cháu thấy sao?
– Thêm thời gian đi. – Lý Thiện Trúc xoa đôi tay, từ sau cặp kính nhìn hai người. – Thời gian sau khi anh trai phát hiện Tiểu Ái quyến rũ em trai của mình đi.
– Vậy thì nó không được gọi là quyến rũ. – Trần đạo bật cười, nói với hai người. – Action!
Chợt như gió xuân một đêm tới, băng tuyết trên mặt Trần Song Hạc tan rã, cười dịu dàng với Ninh Ninh:
– Em đã đến rồi, ngồi đi.
Anh ta bảo Ninh Ninh ngồi xuống, sau đó đưa lưng về phía cô, bắt đầu pha trà.
Rót trà vào ly, ánh mắt anh ta rất lạnh, một bàn tay cho vào trong túi lấy ra một thứ không biết là gì, mà khi anh ta lộ ra kh0ái cảm hận thù đổ thứ kia vào trong ly thì ai nấy đều thấy được, thứ anh ta cầm chính là thuốc độc.
Thu lại thù hận trên mặt đi, anh ta quay người lại, cười cười đưa ly cho Ninh Ninh.
Ninh Ninh như không phát hiện ra mà uống ly trà, Trần Song Hạc bấy giờ mới lạnh lùng nói:
– Đau không?
Ninh Ninh sững sờ, kịp phản ứng vừa rồi anh ta đưa lưng về phía cô chính là hạ độc vào trong ly trà, cô nhăn mày lại, ôm bụng ngã xuống sô pha.
Trần Song Hạc chỉ cười gằn nhìn cô, bỗng nhiên mày nhướng lên, thấy cô nhìn chung quanh, sau đó bò về phía chiếc bàn, một tay ôm bụng bò đi, một tay khác khó khăn với lên, sờ s0ạng ở trên bàn túm bút và một tờ giấy xuống, trải giấy dưới đất, cô nằm nhoài hẳn ra, chịu đựng sự đau đớn nhanh chóng viết gì đó.
– Có tác dụng không?
Trần Song Hạc đi tới gần cô.
– Dù là em có viết tên anh lên giấy thì cảnh sát cũng sẽ không thấy…
Anh ta chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn nội dung trên tờ giấy.
Di thư.
Hàng chữ đầu tiên trên đó chính là:
Em xin lỗi, em quá mệt mỏi rồi, hẹn gặp anh kiếp sau.
Bên trong đó chẳng những không có tên anh ta mà ngược lại đã biến một trận mưu sát thành một vụ tự sát.
Bả vai Trần Song Hạc phập phồng, khàn giọng hét:
– Đừng tưởng anh không nhìn ra đây là khổ nhục của em.
Bàn tay đang cầm bút của Ninh Ninh run rẩy không ngừng, chữ viết xuống càng lúc càng không rõ ràng, cô từ từ quay lại nhìn anh ta, cười mà như khóc:
– Em là tự sát, cảnh sát sẽ không làm gì đến anh.
Trần Song Hạc hơi sững người, nắm chặt nắm tay, đè nén nói:
– Em cho rằng em làm vậy anh sẽ tha thứ cho em hay sao?
Ninh Ninh nhắm mắt lại, lặng lẽ rơi lệ.
Bả vai Trần Song Hạc run lên, anh ta quay mặt qua chỗ khác, nôn nóng đi đi lại lại trong phòng, từ đầu đến cuối không dám nhìn cô, chỉ sợ mình nhìn cô một cái thôi sẽ thì bị hối hận.
– Hôn lễ…không hủy bỏ. – Giọng của Ninh Ninh chợt vang lên.
– Anh sẽ không kết hôn với em. – Trần Song Hạc dừng lại, đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói. – Cho dù bây giờ em sắp chết, cho dù em còn sống, anh cũng sẽ không cưới loại đàn bà lẳng lơ đê tiện như em, loại đàn bà ngay cả em trai ruột của chồng mình cũng không không buông tha.
– Em không giống anh. – Ninh Ninh bật cười sau lưng anh ta. – Dù anh đã chết, em cũng sẽ một mình đi Hawaii cử hành hôn lễ…Một hôn lễ không có chú rể.
Trần Song Hạc sững người một lúc, anh ta cầm lòng không đậu quay đầu lại, thấy Ninh Ninh nằm nghiêng trên mặt đất tựa đầu vào di thư đã viết, như đang ngủ mê man, nhìn anh ta, dùng sức lực cuối cùng mà cười với anh ta.
Đây thực sự là một người phụ nữ ích kỷ và xảo quyệt, cô biết mình chết chắc rồi cho nên gắng sức muốn giữ mãi hình bóng của mình trong trái tim anh – với thân phận là người yêu.
– Đủ rồi!
Trần Song Hạc nhào qua, móc một thứ trong túi ra, làm động tác vặn nắp, sau đó đổ vào miệng cô.
– Để em cứ thế mà chết là hời cho em quá rồi! Uống đi…
Ninh Ninh ngoan ngoãn uống một ngụm, sau đó quay đầu đi phun ra những gì vừa mới uống.
– Em…
Trần Song Hạc chau mày tức giận.
– Anh không chịu dùng miệng bón cho em uống. – Cô yếu ớt nằm trong ngực anh ta, cười chua xót: – Anh sẽ chẳng chịu hôn em nữa, có đúng không?
Cả người Trần Song Hạc cứng đờ.
– Vậy thì em sống cũng không có ý nghĩa.
Ninh Ninh ở trong ngực anh ta khẽ liếc một cái, là liếc về phía Lý Thiện Trúc, ánh mắt vừa biếng nhác vừa quyến rũ, cực kỳ giống người nào đó trong trí nhớ:
– Em vì anh mà đến, vì anh mà thay đổi, cuối cùng vì anh mà chết…Từ đầu đến cuối, em đều là người phụ nữ của anh.
Lý Thiện Trúc bỗng nhiên từ sô pha bật đứng lên.
Sau một lát, anh ta mới đờ đẫn ngồi xuống, Trần đạo ngồi bên cạnh hỏi:
– Cháu làm sao vậy?
– Không có gì ạ.
Lý Thiện Trúc tháo kính xuống dùng hai tay che mắt mình lại.
Trần đạo nhìn anh ta, rồi quay sang nói với Trần Song Hạc:
– Hôm nay đến đây thôi, Song Hạc, con đưa Ninh Ninh về nhà đi.
– Vâng ạ. – Trần Song Hạc không có biểu cảm gì trả lời.
Hai người vừa đi, Trần đạo mới lắc ly có đế dài, nói với Lý Thiện Trúc:
– Làm cháu nhớ người nào đó, có đúng không?
Lý Thiện Trúc cong lưng xuống, một tay bụm mặt không trả lời.
– Diễn xuất con người trong kịch bản và diễn xuất con người trong ký ức của một người. – Trần đạo uống một ngụm rượu, – Đợi lâu như thế, cuối cùng cũng đã đợi được.
Lý Thiện Trúc buông tay, nghiêng đầu nhìn ông ấy:
– Ý chú là…
– Con bé cách Bóng Ma của chú chỉ một chút xíu nữa thôi. – Hai mắt Trần đạo sáng rực lên, – Chỉ thiếu…dùng sinh mệnh của nó, dùng linh hồn của nó, dùng toàn bộ tình yêu mãnh liệt của mình để yêu một người đàn ông!
Hết chương 125