Bất kể có bao nhiêu tin đồn hay bao nhiêu tai nạn xảy ra với đoàn phim, miễn là Đạo diễn Trần vẫn còn sống thì việc quay phim sẽ vẫn tiếp tục.
– A!
Cửa mở, một đôi màu đỏ giày cao gót đứng ở cửa.
Căn phòng trống trơn, những bức tranh và thư pháp nổi tiếng trên tường, đồ đạc kiểu châu Âu trên sàn, thậm chí cả lồg chim treo trên cửa sổ cũng bị bọn đòi nợ lấy đi, chỉ còn lại những tờ giấy trắng chất đống dưới đất giống như gò đất trắng.
Trần Song Hạc đang nằm trên gò đất đó, giày cao gót màu đỏ đi đến bên cạnh anh ta, anh ta mở mắt ra nhìn cô:
– Em cũng tới để cười nhạo anh phải không?
Ninh Ninh chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào khóe môi dính máu của anh ta, anh ta bị đau nhíu mày, cô thu tay về, nhìn máu dính trên đầu ngón tay, từ từ đưa lên miệng li3m.
Trần Song Hạc nuốt khan nước miếng, giọng trở nên hơi khàn:
– Ngon không?
Cô không trả lời mà chỉ cúi xuống hôn anh ta.
Anh ta ban đầu có chút kháng cự, dần dần hô hấp càng ngày càng dồn dập, bất chợt duỗi tay ôm lấy cô, hai người lăn xuống đất đổi thành cô nằm dưới đất, anh ta phủ trên người cô.
Anh ta cúi đầu hôn cô, khát khao như một lữ khách lạc vào sa mạc, mà môi cô là ốc đảo trên sa mạc, là cam tuyền trong ốc đảo, anh ta thành kính và cảm động cúi xuống hôn, dùng môi cô để giải khát.
Hôn dữ dội và mãnh liệt một lát, Trần Song Hạc bỗng nhiên một tay kéo cô dậy, kéo cô đi ra ngoài.
– Em đi đi. – Anh ta hất tay cô ra ngoài cửa, vừa muốn đóng cửa lại, đối phương lại dùng hai tay giữ lấy cánh cửa, trừ phi anh ta nhẫn tâm làm gãy đôi tay này, bằng không sẽ không đuổi cô đi.
– Cho em ở lại đi. – Ninh Ninh bám chặt cánh cửa nói. – Em ở lại, ba mới sẽ không tiếp tục đối phó anh nữa.
Trần Song Hạc thở dài:
– Nếu em là Juliet thật, vậy thì điều đó còn có thể.
Cả người Ninh Ninh cứng đờ.
– A Tú. – Trần Song Hạc dịu dàng gọi lên, A Tú, tên thật sự của cô, không phải là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính lớn, mà là con gái của một nhà nông trồng rau. – Tuy anh mang đến cho em nhiều phiền phức, nhưng cũng đã dạy cho em rất nhiều thứ. Em còn nhớ hợp đồng mà chúng ta đã ký không?
– Em nhớ. – Ninh Ninh ngập ngừng nói, – Em giúp anh đóng giả làm Juliet, còn anh trả tiền cho em, còn dạy cho em biết chữ, ít nhất muốn em vượt qua bài kiểm tra viết cho nữ nhân viên cửa hàng bách hóa…
– Bây giờ chắc chắn em sẽ vượt qua bài kiểm tra viết trong cửa hàng bách hóa, em cũng nhất định có thể gả cho anh Ngưu – người tình trong mộng của em…- Trần Song Hạc đột nhiên hừ một tiếng. – anh dạy em tốt như thế, tốt đến mức ngay cả anh cũng muốn cưới em. Không phải lúc này em vẫn còn muốn gả cho anh Ngưu hay anh Mã đấy chứ?
– Em thích anh. – Ninh Ninh nói.
Trần Song Hạc thất thần, một lúc lâu mới nói với cô:
– Anh thích Juliet.
Ngọn lửa tình yêu say đắm trong mắt Ninh Ninh tiêu tan, nét mặt cô ảm đạm cúi đầu xuống, lại nghe người đối diện nói:
– …Nhưng anh rất yêu em.
Ninh Ninh ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
– Juliet là mối tình đầu của anh, anh đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, dẫu cho bây giờ cô ấy đã chết, anh vẫn không quên được cô ấy. Mà em…- Trần Song Hạc dịu dàng nói. – Là người anh yêu hiện tại.
Hai người say đắm nhìn nhau.
– Cho nên em cần phải đi. – Trần Song Hạc nói. – Anh đã hại chết Juliet, anh không muốn hại chết em. Ông ấy đã biết em là giả, cho nên không đối phó anh giống như đối phó em, là bởi vì còn không biết hai chúng ta yêu nhau. Nếu bị ông ta phát hiện…
Anh ta dừng một chút, khàn giọng nói:
– Vậy thì so với hận anh, ông ta càng hận em hơn.
– Cut! – Trần đạo hô. – Rất tốt. Cảnh này qua!
Trong đoàn phim chỉ có giọng nói của ông, không có giọng nói nào khác, các diễn viên khác, nhiếp ảnh gia chuyên viên trang điểm cũng thế, tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn chăm chú vào Trần Song Hạc, anh ta đi đến đâu, ánh mắt họ cùng với những tiếng thì thầm khe khẽ đuổi theo đến đó.
Cứ để mãi như thế không thể được.
– Trần đạo. – Ninh Ninh lại lén đi tìm Trần đạo. – Về những tin đồn gần đây từ đoàn phim lan truyền ra…
– Chú biết rồi. – Trần đạo xua xua tay, – Những lời đồn này chính là cơ hội tốt cho Song Hạc.
– Hả? – Ninh Ninh trợn mắt, ông ta đang nói gì vậy, không phải đầu óc ông ta có vấn đề rồi đó chứ?
– Diễn viên mà chú ngưỡng mộ nhất là Ninh Ngọc Nhân, cô ấy có một đặc điểm bất kể là diễn nhân vật gì cô ấy đều có thể nhập vai, coi bản thân như chính con người cô ấy đang diễn, và cảm xúc của những người trong phim chính là cảm xúc của cô ấy. – Vẻ mặt Trần đạo lộ rõ khát khao. – Có rất ít diễn viên làm được điều này, Song Hạc vừa lúc gặp phải cơ hội này.
Ninh Ninh đã hiểu được ý ông ấy, nhưng vẫn không thể nào tin được, bởi vì, không có một bậc cha mẹ nào trên đời này sẽ làm vậy với con cái của mình.
– Ý của chú nói là…tình cảnh hiện tại của Trần Song Hạc ở trong đoàn phim rất giống tình cảnh của Romeo ở trong phim, cho nên chú mặc kệ những người khác công kích anh ấy thế nào, hãm hại anh ấy thế nào, tổn thương anh ấy thế nào, đúng không ạ? – Ninh Ninh càng nói giọng càng lớn, như là rất phẫn nộ.
Trần đạo ngược lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ:
– Cháu tức giận cái gì? Cháu thích nó?
Ninh Ninh lặng thinh một lúc mới buồn bực nói:
– Anh ấy là con trai của chú.
– Trên phim trường không có cha con, ở đây, nó là diễn viên, chú là đạo diễn. – Trần đạo nói.
Ninh Ninh lại yên lặng một lát, hỏi:
– Đối với chú, phim ảnh thật sự quan trọng hơn cả người nhà ạ?
Trần đạo như là bị lời nói ấu trĩ của cô chọc cười, ông bật cười thành tiếng:
– Vợ chết có thể tìm người mới, con chết có thể đẻ đứa khác, trăm năm sau người theo chú vào trong quan tài không phải vợ chú, cũng không phải con chú, mà là phim của chú! Là nhân vật trong phim mà chú sáng tạo ra! Chúng ta sẽ bất tử vì nhau!!
Có lẽ vậy.
Có lẽ trên lịch sử điện ảnh ở trăm năm sau, thật sự sẽ xuất hiện tên của Trần đạo cùng với những bộ phim của ông, mọi người sẽ sùng bái ông ca ngợi ông, bao dung cho những khuyết điểm của ông, nhưng bây giờ, Ninh Ninh lại cảm thấy khiếp sợ trước sự điên rồ và tàn nhẫn của ông.
Cô mang theo tâm sự nặng trĩu về khách sạn, cứ nghĩ rằng có Thạch Trung Đường ở cùng, Trần Song Hạc hẳn sẽ không có chuyện gì, kết quả gõ cửa nửa buổi, khi cửa được mở ra, Thạch Trung Đường đứng ở cửa nói:
– Em tới đúng lúc lắm…
Anh quay đầu lại nhìn, Ninh Ninh cũng nhìn theo mắt anh, sau đó cả người lạnh đi.
Trần Song Hạc đang nằm bò trên bàn, cúi gập người moi cổ họng, phát ra một tràng ho khan, khóe miệng chảy ra một tia chất lỏng màu đỏ nhạt, đây không phải phim trường, đây cũng không phải đang đóng phim!
Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là – Khúc lão đại vẫn ra tay với anh ấy ư?
– Chờ em! – Ninh Ninh chạy ra ngoài. – Em đi gọi người ngay đây!
Kết quả mới vừa đi một bước đã bị Thạch Trung Đường từ ngoài cửa kéo vào.
Nhìn Trần Song Hạc, anh ta vẫn đang nôn khan không ngừng, biểu cảm đau đớn, Ninh Ninh sốt ruột nói với Thạch Trung Đường:
– Còn gì muốn nói với em thì anh nói mau đi, em thấy anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi!
Thạch Trung Đường không nói gì, chỉ cười nhìn cô.
Ninh Ninh giãy ra nhưng không thể thoát được tay anh, cô vừa kinh ngạc vừa không hiểu:
– Thạch Trung Đường…
Ngay khi cô cảm thấy Thạch Trung Đường vào lúc này rất kỳ lạ, có hơi chút đáng sợ thì Trần Song Hạc cuối cùng đã ngừng nôn mửa, lau mồ hôi, yếu ớt quay đầu:
– Anh không sao, chỉ là quá cay thôi.
- …- Ninh Ninh, – Gì cơ?
– Đây này. – Trần Song Hạc lấy ra một hộp cơm hộp ăn chưa hết. – Cơm của đoàn phim hôm nay, anh mang về ăn, đầu bếp như bị điên, cho rất nhiều sa tế vào cơm…
– Nhưng từ trước đến nay cơm của đoàn phim không phải như thế. – Ninh Ninh nói xong, nhìn Thạch Trung Đường.
Thạch Trung Đường giơ tay đầu hàng, vẻ mặt vô tội:
– Anh không quen nhìn món ăn quá chay mới cho thêm chút hương liệu vào để ngon miệng hơn.
Trần Song Hạc:
– Cái anh gọi một chút là một lọ sa tế hay là hai lọ vậy?
Thạch Trung Đường:
– À, ba lọ.
Kẻ thù bên ngoài vẫn còn, nội bộ bắt đầu xung đột, Trần Song Hạc muốn đánh Thạch Trung Đường một trận, đáng tiếc không đánh thắng, buồn bực ngồi trên sô pha, nhận khăn ướt mà Ninh Ninh đưa, đắp lên chỗ sưng ở ngoài miệng nói:
– Cảnh hôn ngày mai phải làm sao đây?
Ninh Ninh cũng không biết phải làm thế nào, nếu ngày mai vết sưng tấy không biến mất thì sẽ không phải là “Sau cái chết của Juliet” mà là “Trần Song Hạc trên đầu lưỡi”, khán giả sẽ cho rằng cô đang gặm xúc xích đấy.
– À, anh xin lỗi. Là lỗi của anh. – Thạch Trung Đường nhận lỗi, – Anh cũng không đoán được chú em lại không thể ăn cay…Như này đi, cảnh diễn ngày mai anh sẽ diễn giúp chú em.
Ninh Ninh cùng Trần Song Hạc không rõ nội tình nhìn anh, ánh mắt như đang hỏi: Anh? Diễn gì mà diễn? Anh là một người mang mặt nạ không khác gì một người vô hình, có diễn cái gì cũng không ai nhìn thấy nha.
– Tiếp tục như vậy nữa, chú em sẽ xong đời. – Thạch Trung Đường nói với Trần Song Hạc. – Ngay cả bộ phim quay xong và cuối cùng cũng nổi tiếng thì cũng không phải chuyện của chú em. Thanh danh của chú em bị người ta bôi nhọ, nếu tất cả mọi người đều cho rằng chú em là hung thủ, chú em đã giấu hung khí đi, chú em ỷ vào mình có một người bố giỏi mà ức hiếp bạn trong nghề…Vậy thì chú em không phải cũng sẽ phải.
Sau đó anh nở nụ cười:
– Cho nên ba chúng ta cần phải diễn một vở kịch cho họ xem.
Mấy ngày sau, trên mạng xuất hiện một vài đoạn video.
Nội dung video đều giống nhau, chỉ khác cái tên mà thôi.
“Sốc toàn tập! Ban ngày ban mặt, thành viên đoàn phim dám công khai…”
“Sốc toàn tập! Đoàn phim phát sinh rất nhiều sự cố gây thương tích cho thành viên đoàn phim, hung thủ đứng sau là…”
“Sốc toàn tập! Khoảnh khắc rùng rợn, tôi đã bị choáng trong một phút ba mươi giây!
Tại thời điểm này, cách nói bộ sốc UC chưa tồn tại và những tiêu đề như vậy chưa được phổ biến, một sinh viên tên Lục Nhân đã bị tiêu đề như vậy đánh lừa, khi bấm vào thì chất lượng ảnh rất kém, hình ảnh bị rung, nhìn sơ qua đã biết đó quay lén.
Cho đến khi gương mặt Ninh Ninh cùng Trần Song Hạc lộ ra, anh ta hưng phấn, đặt tay xoa chân xuống, click mở toàn màn hình:
– Mẹ nó, vị đại tiên nào trà trộn vào hiện trường quay lén thế?
Nội dung trong video khá tẻ nhạt, Ninh Ninh cùng Trần Song Hạc chỉ diễn một lát đã bị Trần đạo hô ngừng, sau đó là một đống những câu dạy dỗ khiển trách.
Nhưng dù vậy, Lục Nhân vẫn không tua nhanh mà vô cùng kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nội dung đang xem tuy rằng buồn tẻ, nhưng bởi vì có tiêu đề ở đó, cho nên càng gần đến một phút ba mươi giây anh ta càng trở nên hồi hộp. Khi thấy đã sắp đến một phút 30 giây, anh ta giống như đang xem phim ma, ngả người về sau một chút để mình cách xa màn hình.
– A!
Một tiếng thét vang lên, màn hình bỗng nhiên tối om.
– Làm cái gì thế? – Lục Nhân quăng con chuột đi, cảm thấy mình bị lừa, ngay khi anh ta đang chuẩn bị tắt video, màn hình lại đột nhiên sáng lên, như là vừa rồi chỉ bị mất điện đột ngột.
– Làm cái quỷ gì thế, động cái là cúp điện.
– Có điện rồi, có điện rồi, tiếp tục quay nào.
– Mọi người vào vị trí đi.
– Chờ chút, giày tôi đâu rồi, ai đá giày tôi đâu mất rồi?
Sau một trận rối loạn, đoàn phim lại tiếp tục quay phim, cùng lúc đó một nhân viên công tác trong đoàn phim dường như phát hiện người quay trộm, anh ta bước nhanh tới chỗ ống kính, vừa duỗi tay ra, màn hình lại tối đen.
– Cứ như vậy à? – Lục Nhân ngẩn người trước màn hình. – Cứ kết thúc như thế à?
Lần này anh ta không chút do dự kéo video về đến một phút 25 giây, vài giây sau, một tiếng thét chói tai vang lên, màn hình lại lần nữa bị tối đen, lúc ánh đèn lại lần nữa sáng lên vừa lúc là một phút 30 giây, lần này thì Lục Nhân dán mặt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trên lưng anh ta túa mồ hôi lạnh.
Lần này anh ta đã nhìn thấy rõ ràng.
Tốt hơn hết là đừng nhìn rõ, đã nửa đêm rồi, lát nữa anh ta làm thế nào mà đi WC được đây?
“Bộp”! Một bàn tay vỗ lên vai anh ta.
– Á! – Lục Nhân giật mình nhảy dựng lên.
Anh ta bị dọa làm cho nhảy dựng lên, người sau lưng anh ta cũng bị giật mình hoảng sợ, ôm ngực nói:
– Cậu làm gì thế? Làm tôi sợ muốn chết, đang xem phim ma à?
Nói xong còn thò mặt vào nhìn máy tính của Lục Nhân:
– Ơ, không phải phim ma.
– Phim ma cái gì, giả đấy, nào nào nào, cho cậu xem chút k1ch thích.
Lục Nhân không ngại bạn cùng phòng vừa dọa cuộc sống ngắn ngủi hai năm của mình, anh ta hưng phấn cầm máy tính, một lần nữa mở video ra cho bạn cùng phòng xem, lúc xem còn chỉ vào màn hình.
– Để ý chỗ này, để ý chỗ này.
Bạn cùng phòng đang mất kiên nhẫn, một đoạn video mờ tịt có gì hay ho mà xem.
Một phút 30 giây.
– A!!! – Bạn cùng phòng cũng hét toáng lên.
Anh ta gan nhỏ hơn Lục Nhân, thị lực lại tốt hơn Lục Nhân, chỉ một lần là thấy rất rõ, lúc đèn sáng, có một cây chủy thủ treo ở sau lưng Trần Song Hạc, ban đầu anh ta còn tưởng là dây thép gì đó treo ở phía sau, nhưng con dao bỗng nhiên rơi xuống, sau khi lui về sau hai bước thì đột nhiên biến mất.
Từ lúc xuất hiện cho đến lúc lui về phía sau biến mất, tổng cộng ba giây.
Hầu hết cả đoàn phim đều đứng đối diện với Trần Song Hạc, chỉ có người quay phim bí mật đứng sau lưng anh ta, cho nên Lục Nhân không biết người của đoàn phim có nhìn thấy cảnh này không, nhưng người quay lén chắc chắn là thấy, bằng không màn hình cũng không đến mức đột nhiên rung lên kịch liệt như vậy.
– Thế nào? – Lục Nhân quay sang hỏi bạn cùng phòng.
– Tôi…- Bạn cùng phòng muốn nói lại thôi nửa ngày, cuối cùng sợ sệt nói. – Tôi thấy hơi sợ, tối nay đi WC cùng tôi được không?
Lục Nhân đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hóa ra mình không phải là người duy nhất sợ hãi.
– Nhưng mà đây là ai mà thiếu đạo đức vậy chứ, nửa đêm nửa hôm phát video đáng sợ như vậy. Nhất định phải truyền cho những người bạn khác xem. – Bạn cùng phòng nở nụ cười xấu xa. – Tôi không dám đi WC, ai cũng đừng mong đi WC.
Đến nửa đêm, ba video tiết lộ sự thật về đoàn phim “Sau cái chết của Juliet” bắt đầu như virus lan truyền nhanh chóng trên mạng.
Hết chương 136