Khúc lão đại nhìn theo ánh mắt cô ấy.
Vừa rồi ông chỉ mải đuổi theo Trần Song Hạc, cho đến khi tầm mắt từ trên người Trần Song Hạc dời đi mới phát hiện gần cửa lớn có nhiều người như vậy, nhiều bậc cha mẹ như vậy.
Có người ở trước cửa không ngừng gọi tên con của mình, có người vặn chai nước trong tay tưới từ đầu đến chân sau đó không màng sự ngăn cản của người khác mà xông vào bên trong.
– Ninh Ninh ơi! – Ninh Ngọc Nhân giãy giụa trong ngực Trần đạo. – Buông tôi ra, tôi phải đi cứu Ninh Ninh!
– Đội phòng cháy sắp tới rồi! – Trần đạo nhất quyết không chịu buông tay, – Em chính là diễn viên cấp quốc bảo, em không thể mạo hiểm được.! Em cần phải ở lại đây!
Ninh Ngọc Nhân tránh không thoát, quay đầu lại hét vào mặt ông ta:
– Anh không sốt ruột lo lắng chút nào hay sao? Con trai anh cũng đang ở bên trong đó!
Trần đạo ngây ra, sau đó nhún nhún vai nở nụ cười hờ hững, như là đang nói: Anh là đạo diễn cấp quốc bảo, làm sao sẽ mạo hiểm vì thằng nhóc Trần Song Hạc chứ!
– Vì sao ta lại phải mạo hiểm? – Khúc lão đại lẩm bẩm. – Đều là con cái của nhà người ta, sống chết của họ liên quan gì đến ta, trong đó… cũng chẳng có con gái của ta…
Ông tiếp tục đuổi theo Trần Song Hạc, nhưng vừa đuổi theo hai bước đột ngột quay phắt người lại xông vào bên trong.
Sóng nhiệt ập vào mặt làm ông lui về sau vài bước, hầu hết mọi người đều đã chạy đi, còn lại ở bên trong chỉ có số ít người, tiếng ho, tiếng khóc, tiếng cầu cứu hỗn loạn, Khúc lão đại tìm được một tiếng khóc của một cô gái nhỏ ở trong những âm thanh đó, sau đó nhấc cô bé đó lên, mặt cô bé bị khói hun đen, Khúc lão đại lấy tay lau mặt cô bé nhưng không thể sạch được, vì thể sốt sắng hỏi:
– Con là Ninh Ninh phải không?
Cô bé bị tình huống trước mắt làm cho hoảng sợ, đối diện căn bản không có ai cả, có gì đó nhấc cô bé từ dưới đất lên, còn dùng tay lau mặt cô bé.
– Òa….- Cô bé mếu máo rồi khóc òa lên. – Mẹ ơi!
Khúc lão đại chửi nhỏ một tiếng, để cô bé lại rồi chạy đi tiếp, rồi lại quay lại nhấc cô bé lên chạy ra ngoài cửa, ném cô bé ra ngooài cửa.
Cô bé ngã nhào xuống đất, người phụ nữ mập đằng trước vẫn luôn túm chặt lấy Trần Song Hạc chợt lao đến, ôm lấy cô bé khóc lên nói:
– Tiểu Lâm, Tiểu Lâm của mẹ…Ôi!
Lại một cô bé bị người ta ném ra ngoài, đúng lúc rơi trúng vào người chị ta.
Lúc sau liên tiếp có người bị ném ra, nhưng không một ai nhìn thấy rõ người cứu mình là ai, thậm chí không hề nhìn thấy một chút cặn đen còn lại trên mặt đất, là tàn tích của cuộn phim bị cháy còn sót lại.
– Khụ khụ.
Khúc lão đại ho lên, ông đã quên mất đấy là lần thứ mấy mình vào trong rồi, chết tiệt, Ninh Ninh hiện giờ đang ở đâu? Ông choàng tay ôm một bé gái, tay còn lại lấy khăn ướt che mặt cho cô bé, bước đến chỗ ngồi cách đó không xa, dưới gầm ghế vang lên một tiếng ho đứt quãng, thanh âm non nớt, tám phần là trẻ con.
Không đợi ông đi đến, một bàn tay đã kéo người ở dưới gầm ghế ra trước ông, ôm vào trong ngực.
Là Thạch Trung Đường, anh cũng đang cứu người.
Khúc lão đại nhìn chằm chằm cô bé trong ngực anh, hỏi:
– Có phải là Ninh Ninh không?
Cô bé đã gần như ngất xỉu, Thạch Trung Đường bẻ mặt cô bé lại nhìn nhìn, tiếp tục để cô bé nằm trong ngực mình, quay sang đáp lời Khúc lão đại:
– Không phải ạ.
Khúc lão đại cực kỳ thất vọng, đưa người trong tay đi rồi, ông nhìn xuống bàn tay phải của mình, thiếu mất ba ngón tay, chỉ còn lại phần băng dính chưa bung ở lòng bàn tay, và nó rơi ra từng mảnh.
– Ta rốt cuộc đã làm những gì? – Ông lẩm bẩm. – Tay của ta, rõ ràng không phải dùng để làm những việc này…
– Ninh Ninh!
Khúc lão đại quay đầu, thấy Ninh Ngọc Nhân xông tới bên ông, nâng cô gái nhỏ mà ông vừa cứu ra, sau đó khóc lên:
– Không phải, không phải Ninh Ninh…
Cô ấy hoảng loạn nhìn chung quanh, có rất nhiều người đã được cứu ra, nhưng bên trong đó không có Ninh Ninh.
Ninh Ngọc Nhân dùng mu bàn tay lau nước mặt trên mặt, từ từ đứng lên đi vào bên trong, đi được một nửa thì đã bị Trần đạo ôm lấy.
– Buông ra! – Ninh Ngọc Nhân hét lên. – Đừng có nói quốc bảo điện ảnh gì với tôi, tôi chỉ cần con gái tôi thôi! Tôi thà chết cùng con gái ở trong đó.
Trần đạo biết mình không thể nào thuyết phục được cô ấy, bởi vậy không nói gì cả chỉ ôm chặt cô ấy không chịu buông.
– Tôi hận anh. – Ninh Ngọc Nhân không giãy thoát được, quay đầu lại, ánh mắt đầy hận thù nhìn ông ta. – Nếu Ninh Ninh chết, tôi vĩnh viễn sẽ không đóng phim của anh, nơi nào có anh thì không có tôi, những chuyện trái lương tâm anh làm tôi sẽ không che giấu giúp anh. Tôi hận anh, đời đời kiếp kiếp hận anh!
Đời đời kiếp kiếp hận anh!
Hận này đến chết không thôi!
– Không, tôi không hận anh. – Ninh Ngọc Nhân bỗng lẩm bẩm, cúi đầu nức nở nói, – Nếu tôi không mang con bé đến đây xem kịch thì tốt, nếu tôi không buông tay con gái thì tốt…Á! Tôi đáng hận! Vì sao, vì sao tôi không thể bảo vệ được con gái của mình!
Khúc lão đại nhìn chằm chằm Ninh Ngọc Nhân một lát, bỗng nhiên nghĩ thông suốt gì đó, cười thê lương, xoay người đi vào bên trong.
– Ba đi đâu đấy? – Thạch Trung Đường ở phía sau gọi, – Đội phòng cháy sắp tới rồi.
Anh gọi đã chậm, bóng dáng của Khúc lão đại đã biến mất ở biển lửa, Thạch Trung Đường bất đắc dĩ thở dài, đang muốn đi theo vào thì phía sau chợt có tiếng khóc của một cô bé vang lên:
– Mẹ ơi!
Anh quay phắt đầu lại, trông thấy Ninh Ninh thời thiếu nữ lao vào trong ngực Ninh Ngọc Nhân.
– Ninh Ninh! – Ninh Ngọc Nhân quỳ dưới đất vừa khóc vừa ôm lấy cô, qua rất lâu mới ngẩng lên nhìn người đàn ông trung niên đang đứng, – Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Tôi chỉ có một đứa con gái này, nó chính là mạng của tôi!
– Không cần cảm ơn đâu. – Người đàn ông trung niên vội xua tay, người phụ nữ mập đứng bên cạnh ông ta đang ôm cô bé tên Tiểu Lâm, cười nói với Ninh Ngọc Nhân, – Thiên tai vô tình người có tình, con gái tôi cũng được người khác cứu ra, trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt…A, đội phòng cháy tới rồi!
Mọi người vội vàng tránh ra, nhóm nhân viên phòng cháy xông vào đám cháy.
Ngay sau đó, hơn chục người được ở bên trong cũng được cứu ra, ngoài một người đã tử vong tại chỗ, ba người còn lại bị thương nặng thương nhẹ được đưa vào bệnh viện cấp cứu, người thân của họ đi theo cùng, Thạch Trung Đường đi vào bên trong, bởi vì anh biết, có một người không có cách nào cứu ra được.
Rạp phiếu phim lúc trước tráng lệ rực rỡ thì hiện giờ chỉ còn lại một màu đen sì và một đống đổ nát.
Thạch Trung Đường tìm được một cuộn phim đầy đất ở bên trong đống đổ nát.
Cuộn phim đã sắp cháy hết, trong tro tàn màu đen là một chiếc mặt nạ trắng như tuyết lặng lẽ nằm ở đó, trên mặt nạ bị thiêu nứt ra mấy kẽ hở.
– Ba không tìm được Ninh Ninh. – Sau mặt nạ bỗng vang lên giọng nói của Khúc lão đại, rất suy yếu.
– Ninh Ninh không sao ạ. – Thạch Trung Đường hơi cúi người xuống, – Có người đã cứu em ấy rồi ba ơi.
Khúc lão đại thở phào nhẹ nhõm, cười hà hà:
– Làm sao không ai cứu Ninh Ninh được cơ chứ? Quả đúng là ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác đúng không con?
Thạch Trung Đường yên lặng, không biết phải trả lời ông như thế nào mới phải.
– Thạch Trung Đường. – Khúc lão đại cũng yên lặng một lát, sau đó nói, – Chúc mừng con, ba sẽ chết, nguyện vọng của con có thể thực hiện rồi.
Thạch Trung Đường hơi ngẩn người, cười khổ nói:
– Con chỉ muốn ba thua chứ không muốn ba chết.
– Không sao cả. – Khúc lão đại nói, – Ba ngay bây giờ lập di chúc, ba giao Ninh Ninh cho con, con phải đối xử tốt với Ninh Ninh, nói với con bé…Thôi, không cần phải nói gì cả…
– Đã lúc này rồi. – Thạch Trung Đường khuyên nhủ, – Ba muốn con chuyển lời gì với em ấy ạ?
Sau mặt nạ hồi lâu không có tiếng đáp lại, ngay lúc Thạch Trung Đường cho rằng ông đã chết thì ông lại chậm rãi nói:
– …Đối diện Rạp chiếu phim có một cửa hàng bán mặt nạ, con đi mua một cái sau đó nói cho con bé…
Giọng ông càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, Thạch Trung Đường chống tay xuống đất dán sát tai vào mới có thể nghe rõ.
– Được rồi. – Khúc lão đại nói, – Con đi đi, ba không muốn con cũng phải chết chung ở đây với ba.
Thạch Trung Đường cười khổ đứng dậy, mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng:
– Từ đã.
Anh quay đầu lại, nhìn mặt nạ dưới đất.
Trên mặt nạ bốc khói, giọng của Khúc lão đại vừa nhẹ vừa xa, ông nói:
– Nếu cho ba lựa chọn lần nữa, ba sẽ không lựa chọn làm người trông cửa, như vậy Ninh Ninh có thể được cứu…Con cũng phải cẩn thận. Ba không biết nguyên nhân, nhưng Rạp chiếu phim Nhân Sinh đôi khi cố tình đánh lừa chúng ta đi vào một con đường… ngược lại với những gì chúng ta thực sự muốn…
Bên trong Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Ninh Ninh đang tranh luận với người đàn ông, hay nói chính xác hơn, cô đang tranh luận một mình, nhưng người đàn ông ấy mặc kệ, Ninh Ninh nói đến mức miệng khô khốc, ngay khi cô sắp từ bỏ thì người đàn ông bỗng nhiên nói:
– Chúc mừng em gái, em gái đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên.
Ninh Ninh ngẩn người:
– Em vừa làm gì à? Ý anh nói vậy là sao ạ? Sao em lại thông qua được khảo nghiệm rồi.
– Là khảo nghiệm đầu tiên. – Người đàn ông sửa lại, – Em gái đã đáp ứng được tiền đề đầu tiên để trở thành Lâu chủ – em gái phải là người sống.
Ninh Ninh nhíu nhíu mày, không hiểu ý anh ta là gì:
– Em vẫn luôn là người sống mà.
Người đàn ông chỉ cười mà không hề giải thích gì, nói tiếp:
– Khảo nghiệp thứ hai tiếp theo, cũng là khảo nghiệm quan trọng nhất – tôi muốn một người trông cửa mới.
Một người trông cửa mới.
– Vậy…người trông cửa cũ đâu? – Ninh Ninh hỏi.
Người đàn ông cười hỏi lại:
– Em gái nói xem.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm màn hình trong bóng đêm một lúc lâu, bỗng nhiên lấy di động ra vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nghe.
– Sao bên kia ồn ào thế anh? – Ninh Ninh cau mày, – Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Tiếng người, tiếng xe cảnh sát, tiếng còi xe cứu thương, giọng nói của Trần Song Hạc trong những âm thanh hỗn loạn đó cất lên rất khó nghe rõ, anh ta nói:
– Rạp hát vừa mới bị hỏa hoạn xong.
– Hỏa hoạn á? Thế anh có bị sao không? – Ninh Ninh vội vàng hỏi, – Có ai bị thương không?
Trần Song Hạc do dự một chút:
– Hầu hết mọi người không sao, chỉ có một số ít người bị thương…
Bước chân Ninh Ninh khựng lại, nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh tà dương như máu, Thạch Trung Đường từ con phố đối diện chậm rãi đi tới, đứng yên ở trước mặt cô một lúc lâu mới lấy một chiếc mặt nạ giấu sau lưng đưa cho cô.
Ninh Ninh nhìn chiếc mặt nạ kia.
Đó là một chiếc mặt nạ rẻ tiền chỉ mười đồng một chiếc, một chiếc mặt nạ không kết cấu trắng như tuyết.
– Chúng ta thắng rồi. – Thạch Trung Đường nói, – Làm người trừng phạt, ba đã biến thành như này.
Ninh Ninh cắt đứt điện thoại, từ từ đưa tay nhận lấy mặt nạ.
– Ba rất tức giận. – Thạch Trung Đường tiếp tục thuật lại lời nói của Khúc lão đại, – Nói lần sau biến trở lại người mang mặt nạ thì sẽ không bao giờ nương tay nữa. Nếu hai chúng ta tiếp tục ngăn cản ông, ông sẽ giết hai chúng ta.
Ninh Ninh ngẩn người:
– Ba nói vậy thật ạ anh?
– Đúng vậy. – Thạch Trung Đường nói xong, không kìm được bổ sung thêm một câu, – Có lẽ là chỉ nói cho có mà thôi…
Hai người đều yên lặng một lát, cuối cùng vẫn là Thạch Trung Đường mở miệng nói trước.
– Đi thôi, chúng ta vào phòng chiếu phim…cùng treo ông lên.
Anh dắt tay Ninh Ninh đang đờ đẫn kéo cô đi vào phòng chiếu phim, tìm một vị trí ở trên bức tường treo đầy mặt nạ, để Ninh Ninh tự tay treo mặt nạ lên.
Ninh Ninh đưa lưng về phía Thạch Trung Đường, vào lúc này Thạch Trung Đường không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
– Ba còn sống, đúng không anh? – Ninh Ninh hỏi.
– Đúng vậy. – Thạch Trung Đường nói dối, – Ba có thể nhìn thấy em, nghe thấy em nói chuyện, chỉ là ba không nói được mà thôi.
– Vậy sau này em có thể thường xuyên đến đây nói chuyện với ba được không anh? – Ninh Ninh hỏi xong, bả vai sụp xuống. – Hức, em quên mất, em không có vé…Anh có thể nói chuyện nhiều hơn với ba được không ạ?
– Được. – Thạch Trung Đường từ phía sau ôm lấy cô, – Anh sẽ thường xuyên vào đây trò chuyện với ba, cho đến khi ba phát chán chê phiền thì thôi.
Hai người ôm nhau rúc vào nhau cho đến khi cơ thể Ninh Ninh dần dần phát sinh biến hóa, từ Triệu Ngọc Phân dần dần biến trở về thân thể nguyên bản của mình.
– Em đỡ hơn nhiều rồi. – Ninh Ninh sụt sịt mũi, nói, – Chúng ta đi xuống đi.
Hai người đi ra khỏi phòng chiếu phim, Ninh Ninh nhìn quang cảnh trước mắt, thất thần.
Trong khán phòng trống rỗng, hộp bỏng ngô, những que pháo hoa thành phẩm đều bị vứt bỏ, trên không trung còn có một vài quả bóng bay đủ màu sắc bay lên, cái gì cũng có, nhưng thiếu một thứ…
– Những người mang mặt nạ đâu hết rồi? – Ninh Ninh quay đầu hỏi Thạch Trung Đường.
– Đều đi hết rồi. – Thạch Trung Đường nói, – Dẫu sao thì đã không còn người trông cửa nữa.
Ninh Ninh kinh hãi, cô vội chạy ra ngoài cửa rạp chiếu phim, bên ngoài mưa đã tạnh, trên đường có một người đi đường, như là vừa đi ăn khuya về, đoàn người vừa đi vừa nói vừa cười đi qua trước mặt Ninh Ninh, trong đó có một người quay đầu nhìn Ninh Ninh, trên mặt mang một chiếc mặt nạ khóc.
Ninh Ninh hoảng sợ lui về phía sau một bước, đụng phải một lồg ngực cứng rắn.
Cô ngẩng lên, là Thạch Trung Đường cũng mang mặt nạ, anh cúi nhìn cô cười, nói:
– Từ bây giờ sẽ không có ai có thể ngăn cản hai chúng ta rồi.
Người mang mặt nạ khóc đằng trước liếc về hai người sau đó nhanh chóng quay đầu đi theo nhóm người đi xa kia, Ninh Ninh nhìn theo bóng lưng bọn họ, bọn họ sợ là không hề biết đi bên cạnh mình có thêm một người.
Ánh trăng, nhóm người cười cười nói nói, bóng người đong đưa dưới mặt đất…cùng với bóng dáng đi theo phía sau đều đang minh chứng một sự kiện.
Giữa Rạp chiếu phim Nhân Sinh cùng với hiện thực – đã mất đi giới hạn cuối cùng.
Hết chương 141