– Anh trai!!! – Một âm thanh giận giữ bỗng nhiên vang lên, như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua màn sương trắng.
Ninh Ninh quay đầu lại, là Văn Vũ.
Văn Vũ xông đến, hai anh em mấy chục năm không gặp, gặp mặt chính là một quyền vung vào mặt.
– Anh đã đồng ý với em cái gì? – Văn Vũ phẫn nộ, – Anh đã nói sẽ không phụ lòng cô ấy!
– Em biết cái gì? – Thạch Trung Đường suýt nữa thì bị Văn Vũ đánh trúng quay đầu lại, đưa tay chộp một cái bắt lấy cổ áo em trai, kéo đến trước mặt mình giận giữ nói, – Nhìn anh! Nhìn cho rõ đi! Bớt ở đó nói châm chọc đi, nếu em biến thành như này giống anh thì em còn không bằng anh đâu.
Trong màn sương trắng mông lung, nhìn từ xa chỉ thấy một bóng dáng. Nhưng khi đến gần mới nhìn rõ mặt nạ trên mặt anh và cả sương trắng hai bên thái dương của anh nữa.
Văn Vũ sững sờ cả người:
– Anh…tại sao tóc của anh lại như thế?
Thạch Trung Đường một tay đẩy anh ra, một tay bắt lấy tay Ninh Ninh kéo cô chạy nhanh về phía rạp chiếu phim.
– Anh Trung Đường, anh…tại sao lại già đi?
Bước chân của Thạch Trung Đường đột nhiên dừng lại.
Anh không kìm được đưa tay túm lấy tóc của mình, vẫn là một nửa đen một nửa trắng, chờ chút….Anh lật mặt tay phải lên, dần dần mắt mở to, trông thấy trên mu bàn tay của mình đã dần dần xuất hiện nếp nhăn, giống như những chiếc vòng tuổi của một cây cổ thụ lớn dần theo năm tháng.
– A a a!!! – Thạch Trung Đường cúi đầu kêu gào, kêu gào thê lương dần dần biến thành tiếng cười, anh bật cười thành tiếng quay sang Ninh Ninh nói, – Phải, anh đã già, vậy thì làm sao?
Anh dắt Ninh Ninh đi vào sâu trong sương mù, vừa đi vừa cười:
– Không cần phải lo lắng, mặt nạ trên mặt anh sẽ không rơi xuống, em cũng sẽ không nhìn thấy khuôn mặt xấu xí già nua với hàm răng lung lay của anh đâu.
Ninh Ninh lảo đảo bước đi theo anh, vừa mù mịt vừa khó có thể tin nổi nhìn bóng lưng của anh.
Nôn nóng, tự ti, phẫn nộ, không cam lòng…Từ trước tới nay cô chưa từng thấy Thạch Trung Đường có dáng vẻ như vậy.
– Anh…tại sao lại già đi? – Cô thì thào hỏi, – Chẳng phải người đeo mặt nạ sẽ không già đi đó ư…
– Em rất thất vọng đúng không? – Thạch Trung Đường cũng không quay đầu lại, nói, – Thất vọng cũng vô dụng, em có thể sống một trăm năm thì ở bên anh một trăm năm, em có thể sống một trăm ngày thì ở bên anh một trăm ngày, và em chỉ có thể sống một ngày thì ở bên anh một ngày, sớm sống chiều chết…Đây là lời hứa của em với anh!
Mỗi lời nói đều trở thành xiềng xích, bàn tay của Thạch Trung Đường trở thành một đầu của sợi xiềng xích vừa lạnh lẽo như băng vừa nặng trĩu chụp lên trên cổ tay Ninh Ninh, kéo lấy cô mà đi về phía trước.
– Anh ơi! – Văn Vũ tiếp tục đuổi theo.
Thạch Trung Đường chửi nhỏ một tiếng kéo Ninh Ninh ra sau lưng mình, mặt quay về phía Văn Vũ nói.
– Em còn muốn làm gì nữa?
Văn Vũ nhìn anh, thở dài:
– Em xin lỗi.
Thạch Trung Đường nhíu mày.
– Trước đó em đã không chú đến tình trạng cơ thể của anh mà nói rất nhiều lời làm tổn thương đến anh, em xin lỗi. – Văn Vũ tiến lên một bước, lo lắng nhìn anh, – Cơ thể anh đã xảy ra vấn đề gì ạ? Em có thể giúp gì được anh không?
Thạch Trung Đường lại lui lại một bước, cười mỉa mai:
– Hà, em lại đang mong đợi điều gì? Mọng đợi anh không phải là người đeo mặt nạ?
Văn Vũ đang bước lên liền dừng lại.
– Cơ thể anh còn chưa già nhưng trái tim đã già, câu nói này em nói đúng một nửa, trên thực tế trái tim anh đã già, cơ thể cũng đã già, nếu như không mau chóng quay trở lại rạp chiếu phim thì sẽ càng ngày càng già, cuối cùng sẽ biến trở về đúng tình trạng tuổi tác thật sự của anh. – Thạch Trung Đường mỉa mai, – Ngoài điều này ra, những cái khác em đều đúng cả, em nói hoàn toàn đúng.
Văn Vũ lặng thinh không nói gì chỉ nhìn anh.
– Anh chính là loại người như em nói. – Thạch Trung Đường từng bước một lùi sâu vào trong màn sương mù dày đặc, cười lên, – Anh không vượt qua được cuộc sống như nước tù đọng, anh phải tìm việc gì đó để làm, nhưng ở một nơi ma mị quỷ dị như Rạp chiếu phim Nhân Sinh, lựa chọn của anh không nhiều, anh không thể theo đuổi sự nghiệp và cũng không thể theo đuổi ước mơ của mình…
Thoáng nghiêng mặt qua, anh nhìn Ninh Ninh phía sau lưng mình, dịu dàng vô tận nói:
– Anh chỉ có thể theo đuổi em.
Uỳnh một tiếng.
Văn Vũ thừa dịp anh ngoảnh mặt sang một bên thì như một con báo lao tới, trong tiếng hét của Ninh Ninh mà đẩy anh ngã xuống đất, sau đó đánh từng quyền vào mặt đối phương, gầm thét:
– Đủ rồi! Đừng nói nữa!
– Hà! Em sợ cái gì, sợ anh làm tổn thương đến cô Tiểu Ninh của em có đúng không? – Thạch Trung Đường nằm ngửa trên mặt đất, bỗng nhiên quay sang nhìn Ninh Ninh, dịu dàng nói, – Ninh Ninh ơi, nhóc thối này nên đi làm nhà phê bình điện ảnh, em có biết em ấy đã nghĩ về chúng ta như thế nào không? Em ấy nói anh xem đi xem lại “Người trong bức họa” nhiều lần không phải vì muốn nhìn em mà là nhìn chính anh, nói rằng anh không chịu chấp nhận mình đã là một ông già mà đang cố gắng đóng vai mình lúc còn trẻ. Em ấy nhìn ra, nhưng em không nhìn ra, em yêu anh ở trong bộ phim…
– Không phải…- Văn Vũ giật mình theo phản xạ liếc nhìn biểu cảm của Ninh Ninh.
Thạch Trung Đường nói nhiều như vậy chính là để dẫn dụ em trai mình làm ra động tác này, ngay lập tức dùng lực toàn thân hất tung Văn Vũ xuống, từng quyền từng quyền không chút lưu tình nện xuống.
– Cứ nhìn cái dáng vẻ đường hoàng chính chính của em là anh thấy buồn nôn!
– Em cho rằng mình là Chúa Jesus à? Toàn nhân loại đều sẽ chờ em đến cứu vớt hả?
– Cả một đời sống vì người khác, cuối cùng cũng phải chết vì người khác?
– Hừ, thánh nhân này, có cần anh tiễn em một đoạn đường không hả?
Thạch Trung Đường đánh rất sảng khoái, mắng rất thoải mái, cuối cùng túm lấy cổ áo Văn Vũ, nhấc anh lên khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầm dập này, anh lạnh lùng nói:
– Vì sao em không đánh trả?
Sở dĩ anh có thể đánh đến sảng khoái như vậy không phải bởi vì anh mạnh hơn Văn Vũ mà là bởi vì Văn Vũ nửa đường dừng phản kháng, mặc cho nắm đấm của anh như mưa đấm vào mặt vào người mình.
– Anh tỉnh táo lại chưa? – Bên mắt phải bầm tím híp lại, Văn Vũ nói, – Tỉnh táo rồi thì trở về đi anh.
Thạch Trung Đường chân mày nảy lên một cái, giơ nắm đấm lên nhưng cuối cùng cũng từ từ buông xuống.
– Em đúng là một thánh nhân. – Anh buông lỏng ngón tay, ném Văn Vũ xuống đất đi rồi đứng lên, giọng mang trào phúng, – Đến lúc này rồi mà em còn nghĩ cho anh.
Anh nhấc chân đi đến chỗ Ninh Ninh, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn.
– Anh ơi…- Văn Vũ bị thương không đứng dậy nổi, ngón tay nắm lấy ống quần của anh, giọng cầu khẩn, – Xin anh đừng kéo em ấy về Địa Ngục…
Ánh mắt Thạch Trung Đường phức tạp nhìn anh, rút chân ra, từng bước đi đến trước mặt Ninh Ninh.
– Anh còn tưởng em sẽ chạy trốn chứ. – Anh cười.
Ninh Ninh ôm lấy cánh tay ngẩng lên nhìn anh, nở một nụ cười rất kỳ lạ:
– Đi thôi anh.
Cô đi về phía trước – về phía rạp chiếu phim.
Thạch Trung Đường sửng sốt một chút, sau đó nhấc gót cười hỏi:
– Sao lại đột nhiên thay đổi vậy em?
Ninh Ninh: -…
Cô không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước, mà ngược lại là Thạch Trung Đường nụ cười trên mặt dần dần biến mất, lồg ngực phập phồng càng lúc càng lớn, khi nhìn thấy hai ngọn đèn lồg phía trước đang lay động theo gió, cô từng bước một bước lên bậc thang, chậm rãi đưa tay đẩy cánh cửa ra thì cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa.
– Em chờ chút! – Thạch Trung Đường đưa tay kéo cô lại.
Ninh Ninh ngẩng lên nhìn anh, cất giọng hỏi lại:
– Sao anh lại đột nhiên thay đổi vậy?
Thạch Trung Đường: -…
– Buông em ra. – Ninh Ninh lạnh lùng nói, – Em muốn đi vào.
Lặng thinh một lát, Thạch Trung Đường cười:
– Em sốt sắng muốn trở thành người đeo mặt nạ như vậy à?
– Em sẽ không biến thành người đeo mặt nạ.
– Hà, chuyện cười này đúng là buồn cười.
– Sự thật đúng là thế! Cũng không phải lần đầu tiên em tiến vào rạp chiếu phim, sau rất nhiều buổi chiếu, em vẫn chưa biến thành người đeo mặt nạ…
– Hừ, lần nào mà không phải cửu tử nhất sinh, đồng thời còn dưới tình huống có vé…- Dừng một chút, Thạch Trung Đường nhìn cô nói, – …Em cố ý? Em dự định trốn vé?
– Nếu không thì sao? – Ninh Ninh nói, khi họ đang nói chuyện lại có hai người bình thường bị người đeo mặt nạ kéo vào, – Em không phải đối thủ của anh, cũng không phải đối thủ của người đeo mặt nạ khác, các anh muốn giết em, em không phản kháng được, anh đánh Văn Vũ ngay trước mặt em, em cũng không ngăn cản được anh…Em chỉ có thể làm chuyện mà em có thể làm, cũng làm chuyện mà em am hiểu…
– Em chỉ trốn vé thôi ư? – Thạch Trung Đường mỉa mai nói, – Có phải em chưa từng thấy cái kết của trốn vé đâu?
– Em biết. – Ninh Ninh khẽ bật cười, – Vậy thì sao nào?
Cô đột nhiên như phát cuồng nắm lấy mặt anh để cào, có mặt nạ cản trở cô không bắt được mà ngược lại còn làm cho móng tay mình bủn rủn vì đau nhức, vì vậy cô lại cào vào cổ anh, cào vào những nơi mà có thể cào được.
– Trốn vé sẽ thay đổi vận mệnh của em! – Ánh mắt Ninh Ninh sáng rực như thiêu đốt nhìn anh, trước khi nước mắt rơi xuống đã nở nụ cười trước, nụ cười của người chiến thắng, – Anh hoặc là một người đeo mặt nạ khác sẽ biến Nhân Sinh của em thành kẻ thất bại, có lẽ cả đời em đều là một nữ diễn viên hạng ba, thậm chí ngay cả làm diễn viên cũng không làm nổi. Không sao hết, tốt nhất là không cần phải tiến vào rạp chiếu phim, tốt nhất là không cần diễn “Người trong bức họa”.
Thạch Trung Đường nghẹn ngào nhìn cô.
- …Không có “Người trong bức họa” cũng sẽ không có anh với em của ngày hôm nay. – Ninh Ninh nói rất nhỏ, vẻ mặt bị bóng tối bao phủ, – Có lẽ cũng sẽ không có chuyện như hôm nay…
– Không thể. – Thạch Trung Đường cuối cùng cũng lấy lại được thanh âm của mình, cứng rắn nói, – Ép thì anh cũng phải ép em diễn.
Ninh Ninh cười nhẹ:
– Em không muốn diễn, em sẽ làm nở to mũi của mình, rồi anh xem lúc thử vai đạo diễn có chọn em hay không.
– Những người khác còn diễn nát hơn em.
– Anh muốn bỏ thuốc xổ vào trong trà của người ta à? Được được được anh làm đi, có giỏi thì anh hạ thuốc vào nước trà của toàn bộ nữ diễn viên cả nước đi, thế nào, làm được không?
- …
– Biết là anh không làm được rồi mà. – Ninh Ninh ra vẻ nhẹ nhõm cười một tiếng, – Thực ra ai diễn “Người trong bức họa” cũng không sao cả, dù sao thì anh cũng chỉ xem anh thôi. Được rồi…buông em ra.
Kèm theo tiếng hét cuồng loạn này, Ninh Ninh dùng hết sức lực giãy thoát khỏi tay Thạch Trung Đường và lao về phía cánh cửa không chút do dự.
Lại đâm vào một lồg ngực cứng rắn.
– Anh tránh ra!
– Không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào…
– Anh cút đi!
- …
Người đeo mặt nạ với mái tóc hoa râm nơi hai bên thái dương từ từ ngẩng mặt lên, cười lấy lòng cô nhưng nước mắt lại chảy xuống, trong suốt, thấm ướt mặt nạ ngọc thạch.
– Anh xin lỗi. – Anh muốn giơ tay xé mái tóc trắng đáng ghét kia, nhưng bàn tay đang giơ lên lại nhanh chóng hạ xuống, tiếp tục giang rộng ra chặn cánh cửa phía sau lưng, khóc nói với cô, – Anh xin lỗi, anh đã biến thành quái vật vừa già vừa xấu tính…Nhưng mà….cầu xin em…đừng vứt bỏ anh…
Nói đến đây anh không ôm hi vọng cúi đầu xuống, dằn tiếng nghẹn ngào xuống đáy lòng, chỉ có bả vai là run rẩy.
– Anh nói cái gì đó. – Ninh Ninh nhìn anh một lúc, nụ cười của kẻ chiến thắng dần dần rút khỏi trên mặt, cô đưa tay ôm lấy anh, đau lòng khôn kể, nước mắt rơi xuống như mưa, – Em không phải bởi vì tuổi của anh mà không thích anh, đương nhiên cũng không bởi vì anh tóc trắng mà…không thích anh.
Thạch Trung Đường hơi ngẩng đầu lên gật đầu một cái, trong đôi mắt đen tăm tối lại hiện lên một chút ánh sáng, giống như hồ nước màu đen, mây đen xua tan, một chùm ánh sáng chiếu vào bên trên hồ nước.
– Sắp mười hai giờ rồi, sao hai người còn đang ở đây?
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên.
Ninh Ninh quay đầu lại, nhìn thấy một cái tay đẩy tới, một người đeo mặt nạ đứng ở sau lưng cô nói:
– Để tôi giúp em gái một tay vậy.
Một giây sau, người đeo mặt nạ bị một quyền hất tung trên mặt đất.
Đối phương sững sờ sau đó giận giữ:
– Thạch Trung Đường, anh làm cái gì vậy?
– Em đi trước đi. – Thạch Trung Đường lại cho gã một quyền, đánh cho gã đến mức phải ho khan lên không thể thốt ra một câu trọn vẹn, – Lát nữa anh sẽ đến sau.
Người này mặc dù không nói được, nhưng đã sắp đến mười hai giờ, bộ phim tối nay sắp bắt đầu rồi, nhóm người đeo mặt nạ lục tục trở về, thấy một màn này một người trong đó hét ầm lên:
– Mọi người mau tới đây! Ninh Ninh sắp chạy rồi, cô ta muốn tìm người trông cửa bắt chúng ta!
Thạch Trung Đường vội vàng xông lại:
– Em còn không mau đi đi?
Ninh Ninh trù trừ nhìn anh.
– Mang Văn Vũ cùng đi đi. – Thạch Trung Đường nói, – Em ấy biết ở đâu có thể tìm được người trông cửa.
– Vâng ạ. – Ninh Ninh đành phải quay người chạy trốn, chạy mấy bước quay đầu lại kêu to, – Đã nói rồi, anh nhất định phải trở về.
– Nhất định.
Lại chạy hai bước nữa thì dừng lại, quay lại hô:
– Anh không gạt em chứ?
– Sao em lại dừng lại! Ôi, thế này đi, nếu anh gạt em thì sẽ phạt anh bị em đá, cả đời là chó độc thân.
Thế mà anh lại thề độc thế này, xem ra anh nhất định dù có bò cũng sẽ bò trở về.
Ninh Ninh mới yên tâm không quay đầu lại nữa.
Lúc tìm được Văn Vũ, anh đã đứng dậy được rồi đang khập khiễng chạy về phía mà hai người đã đi, nhìn thấy Ninh Ninh ở đối diện thì ngẩn người:
– Anh ấy đâu rồi?
Ninh Ninh tiến lên đặt cánh tay của anh lên vai mình:
– Đi nhanh đi, lát nữa anh ấy sẽ đến.
– Xảy ra chuyện gì rồi? – Văn Vũ vừa hỏi xong đã nghe thấy những tiếng ồn ào sau lưng, quay lại nhìn, trong sương mù dày đặc có rất nhiều bóng đen đang đuổi theo hai người, miệng kêu to:
– Tôi thấy cô ta rồi, tôi thấy cô ta rồi.
– Sao lại có thêm một người?
– Ở cùng nhau thì bắt hết hoặc giết luôn tại chỗ.
Hai người vội vàng bắt đầu chạy, chạy về phía trước, có người đeo mặt nạ, chạy sang hướng bên trái, có người đeo mặt nạ, chạy sang hướng bên phải, có người đeo mặt nạ, đằng sau, thậm chí còn có nhiều người đeo mặt nạ hơn.
Cứ như thể tất cả những người đeo mặt nạ đều đuổi tới, khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí, như chó cùng rứt giậu vây hai người vào giữa.
Rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng lại đột nhiên rút lui như thủy triều.
Để lại hai người ngơ ngác đứng tại chỗ, mồ hôi trên đầu cũng không kịp lau.
– Tại sao họ lại đột nhiên rút đi vậy? – Ninh Ninh cất giọng nghi ngờ hỏi, đột nhiên giật mình cấp tốc quay đầu nhìn về hướng rạp chiếu phim, giọng run rẩy nói, – Anh là tên lừa đảo.
Mười hai giờ, Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Kẹt một tiếng, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một người đi vào trong.
Bên trong rạp chiếu phim rất hỗn loạn, hầu hết người đeo mặt nạ cũng đã đi ra ngoài, chỉ để lại một số ít người đeo mặt nạ cùng với người bình thường bị họ cưỡng ép đi vào.
Trong tiếng khóc của người bình thường, bài hát chủ đề bắt đầu vang lên, kèm theo bản nhạc du dương buồn và đẹp, Thạch Trung Đường từng bước một đi đến trước màn hình, ngửa đầu cười một tiếng.
– Tôi, Thạch Trung Đường, một người anh trai không xứng làm anh, một người bạn trai vừa bị đá, một người nói chuyện không tính toán, một người ngay cả chính tôi cũng căm ghét. – Anh cười nói, – Tôi tự nguyện trở thành người trông cửa.
Hết chương 173