Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Vào giây phút nhìn thấy cái tên này, Ninh Ninh cảm thấy mình đã phạm vào một sai lầm cực lớn.

– Toang đời rồi…- Cô lẩm bẩm, – Video mình thử vai…

Bùi Huyền này có phải là Bùi Huyền cô biết không? Nếu đúng là anh ta, thế thì đã chứng minh, anh ta và Liên Liên là quen biết nhau? Hơn nữa từ kịch bản cho thấy, quan hệ hai người còn vô cùng tốt có đúng không?

Vậy có phải chị ta cũng đã chia sẻ đoạn video kia cho cả anh ta nữa không?

Ninh Ninh vội vã gọi điện cho Liên Liên, hỏi:

– Nam chính tên là Bùi Huyền phải không ạ?

– Làm sao vậy? – Liên Liên hỏi.

Ninh Ninh không hỏi thẳng quan hệ giữa chị ta với Bùi Huyền như thế nào, mà là quanh co lòng vòng nói:

– Cái tên này hình như trùng tên với nam chính trong phim của Yến Tình…

– Sao lại thế được? – Liên Liên nói, – Lát tôi cho người gọi bà ta, bảo bà ta sửa tên.

Ninh Ninh:

- …

Thật đúng là một vị đại tiểu thư bá đạo.

– Em đang đọc kịch bản.

Ninh Ninh nói.

– Em hơi nghi ngờ về vị trí của Bùi Huyền. Liên…

– Chờ chút, đừng có gọi tôi là Liên tổng, Liên nữ sĩ, hay chị Liên gì đó.

Liên Liên bỗng ngắt lời cô,

– Nếu phải gọi, thì gọi chị gái nhỏ đi.

– Chị…chị gái nhỏ…

Kiểu xưng hô quỷ gì thế này, Ninh Ninh khóe miệng co giật.

– Ừ. – Liên Liên lên tiếng, – Em gái nói đi.

– Nhân vật Bùi Huyền này gần như là quý nhân đúng không? – Ninh Ninh tỏ vẻ bình thản nói, – Là anh ta tìm được chị, đưa chị về Liên gia, hơn nữa còn hòa giải bên trong, để người nhà Liên gia tiếp nhận chị…Nếu câu chuyện này dựa trên sự kiện có thật, vậy cuối cùng anh ta thế nào? Có còn qua lại với chị không ạ?

– Em gái hỏi thăm cái này làm gì? – Liên Liên cảnh giác nói.

– Em chỉ thấy tò mò.

Ninh Ninh nói, ngón tay lật kịch bản, cố ý tạo ra tiếng động của lật giấy,

– Từ câu chuyện và nhân vật thiết lập cho thấy, đây là hình dạng nam chính tổng tài bá đạo, vì sao cuối cùng hai người không ở bên nhau?

– Chính tôi cũng thấy lạ, vì sao cuối cùng hai chúng tôi không ở bên nhau.

Liên Liên như bị cô nói trúng tâm sự, khe khẽ thở dài.

Đã từng là mỹ nhân diễm động một phương, thần tử quỳ dưới váy vô số, nhưng mà cho đến nay Liên Liên  chưa lập gia đình, không ai biết nguyên nhân, càng không ai biết người thật sự ở trong lòng chị ta là ai.

Lúc mà Ninh Ninh hỏi điều này trong lòng cực kỳ căng thẳng, sợ câu tiếp theo của chị ta là: Tôi yêu anh ta như vậy, vì sao anh ta lại bỏ tôi?

Vậy thì chị ta chính là một Vân Lâm khác, bởi vì mê đắm một người đàn ông nguy hiểm, do đó trở nên nguy hiểm giống anh ta, đặc biệt là đối với vị khán giả thường xuyên muốn ra vào Rạp chiếu phim Nhân Sinh như Ninh Ninh thì càng nguy hiểm cực độ.

– Có lẽ là anh ta không đủ soái?

Câu tiếp theo của Liên Liên,

– Hoặc là quá già, đứng ở trước mặt tôi sẽ tự thấy không xứng, cho nên nén đau mà buông tay, để tôi có thể tự do lựa chọn tổng tài trẻ tuổi soái khí khác?

Ninh Ninh:

- …

– Đùa thế thôi chứ thực ra ký ức liên quan đến anh ta tôi đã không nhớ rõ nữa.

Liên Liên lười biếng nói,

– Nhưng mà ông nội tôi, các anh các chị tôi, còn có người hầu trong nhà tôi, ai nấy cũng đều nhớ rõ anh ta. Ông nội tôi lớn tuổi rồi, quan hệ giữa các anh các chị với tôi không mấy tốt, cho nên kịch bản lần này chủ yếu viết theo ký ức của người làm, ấn tượng của họ về Bùi Huyền rất tốt, cho nên anh ta trong kịch bản rất tốt, có tiền lại có phong độ, hình thức cũng rất soái.

Chị ta giải thích như vậy, trong mắt người ngoài không khác gì vong ân phụ nghĩa, bởi vì nếu không có Bùi Huyền, chị ta nào có phú quý như ngày hôm nay, chỉ sợ là đã có một cuộc đời hoàn toàn khác rồi – cuộc đời như người bạn Mộc Nhĩ thời thơ ấu của mình, lên cấp ba thì bỏ học, làm việc trong nhà hàng, kết hôn với một chủ cửa hàng video, kết hôn sớm và có con sớm, bị người chồng lười biếng ruồng bỏ và có một đứa con trai hư đốn, dung nhan điêu tàn, đến tuổi trung niên thì béo mập ra, bắt đầu mãn kinh sớm trước tuổi.

Nhưng Ninh Ninh biết, còn có một khả năng khác.

Cái ngày mà Liên Liên bị Bùi Huyền tìm được, chị ta đã bị một vị khách nào đó của Rạp chiếu phim Nhân Sinh thay thế, làm chị ta giống như Vưu Linh trong “Người trong bức họa”, biết rõ từng phát sinh chuyện này, nhưng cụ thể là như thế nào thì lại hoàn toàn không nhớ rõ.

Ninh Ninh bất giác thở phào nhẹ nhõm, nếu là như thế, vậy thì sự việc dễ làm hơn nhiều, ít nhất cô không cần phải đối đầu với gã ác ôn Bùi Huyền ngay lập tức.

Hai người lại hàn huyên một lát, tầm khoảng 10 giờ, Liên Liên khẽ buông một câu:

– Tôi phải đi ngủ để bảo dưỡng nhan sắc rồi.

Sau đó bộp một tiếng, điện thoại cắt đứt.

– Đúng là một người phụ nữ làm theo cách của riêng mình.

Ninh Ninh lẩm bẩm, chậm rãi quay đầu nhìn túi xách bên cạnh.

Cô mở túi xách ra, lấy tấm vé bên trong túi ra.

Rạp chiếu phim Nhân Sinh, vé bình thường.

Là cô có được trong bộ phim “Người bên gối”.

Bùi Huyền đã tự tay tạo ra bi kịch cuộc đời của Yến Tình, sau đó lợi dụng đau khổ cùng tuyệt vọng của bà ấy để gọi ba vé xem phim, hai trong số đó đã bị anh ta giữ lại, nhưng tấm giấu ở trong váy cưới thì đã bị Ninh Ninh giấu đi được, cuối cùng ở thời điểm bị đụng xe, ngọn lửa phóng lên trời cao, Ninh Ninh về tới Rạp chiếu phim, đồng thời mang về còn có tấm vé này.

Rất khó có thể giải thích, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với quy tắc của Rạp chiếu phim —— vé vào cửa sẽ luôn thuộc về khán giả, dù họ ở trong phim hay ngoài phim.

– Quy tắc 1, một người có thể nhận được tối đa ba vé từ Rạp chiếu phim.

Ninh Ninh giơ vé lên, lẩm bẩm,

– Quy tắc 2, có thể nhận vé không giới hạn từ người khác … bất kể bạn sử dụng phương pháp nào.

Một con đường khác hợp pháp hơn, chẳng hạn như Ninh Ngọc Nhân, bà lựa chọn bỏ tiền ra mua vé.

Ngoài ra còn có những phương pháp tàn nhẫn, tỷ như Bùi Huyền, anh ta chọn cách hủy hoại cuộc sống của người khác, sau đó chặn cơ hội thay đổi cuộc đời của người khác để lấy vé xem phim của người khác.

– Ngoài hai phương pháp này ra thì còn có cách nào khác có được vé không? – Ninh Ninh hỏi.

Cô nhìn vé, vé nhìn cô, vé không thể trả lời vấn đề của cô, nhưng có một người có thể.

Nửa giờ sau, cửa xe mở ra, Ninh Ninh đóng cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn.

Giống như một bức tranh sơn dầu không bao giờ phai nhạt, như một bức phù điêu đã tồn tại hàng ngàn năm trước, Rạp chiếu phim Nhân Sinh đứng yên trước mặt, người trông cửa đứng yên trước mặt.

– Không có.

Với vấn đề mà cô đưa ra, Khúc lão đại trả lời rất nhanh.

– Thật sự chỉ có hai cách đó thôi ạ ba? – Ninh Ninh nhíu mày, – Thế thì giữa khách với khách chẳng phải là…

– Là quan hệ cạnh tranh.

Khúc lão đại lạnh lùng nói,

– Đều muốn càng nhiều vé càng tốt.

Ninh Ninh hiểu ý trong lời nói của ông.

Càng nhiều vé, ý nghĩa là càng nhiều cơ hội thay đổi quá khứ. Càng nhiều vé, ý nghĩa lớn hơn nữa chính là có được cơ hội để thay đổi quá khứ.

– Quá khứ sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy … – Ninh Ninh cúi đầu thở dài, – Quy tắc 3, số phận của nhân vật chính có thể thay đổi nhiều nhất hai lần. Nếu vượt quá con số này, người xem sẽ phải trả giá, ví dụ như chết…

– Còn thảm hơn so với chết. – Khúc lão đại hờ hững nói.

Ninh Ninh ngẩn người, ngẩng lên nhìn ông, cùng với mặt nạ trắng như tuyết trên mặt ông.

– Sẽ biến thành như anh vậy.

Một giọng nói trêu chọc vang lên từ phía sau Khúc lão đại, hai người nhìn lại, thấy Thạch Trung Đường đứng ở cửa, giơ tay gõ vào mặt nạ trên mặt mình, mặt nạ phát ra tiếng kêu giòn vang của ngọc thạch.

Ba lần thay đổi vận mệnh vai chính, chính là có kết cục như anh – biến thành người đeo mặt nạ.

– Nhưng mà em không cần lo lắng.

Thạch Trung Đường cười quay đầu, nhìn sang bên cạnh,

– Bộ phim hôm nay rất an toàn, chẳng những an toàn, còn rất ấm áp và vui vẻ nữa.

Ninh Ninh nhìn theo anh, thấy tấm áp phích mới trên tường.

Bộ phim: Thiên sứ của tôi.

Diễn viên chính: Mộc Qua

Thoạt nhìn, Ninh Ninh còn tưởng rằng đây là một bộ phim điện ảnh truyền cảm hứng giảm cân. Bởi vì nhân vật chính trên poster là một thanh niên mập mạp, tuổi không quá mười lăm tuổi, nhưng cân nặng đã vượt quá hai trăm.

Cậu ta đang đứng trước gương, mặc một bộ đồ có vẻ là trộm từ tủ quần áo của bố cậu ta, cúc áo trên bụng bị bung ra, lộ ra cái bụng tròn vo. Tay trái cầm hộp quà tặng, trong hộp có đầu tàu nhỏ, chuồn chuồn tre, rô bốt, thiệp Saint Seiya, …tay phải cầm một phong thư tình, tựa hồ sợ sau này sẽ quên lời, đọc trước gương đỏ cả tai, nội dung thư tình lộ ra không nhiều lắm, Ninh Ninh chỉ nhìn thấy đoạn mở đầu: “Em là thiên sứ của anh…”

- …Bộ phim về tình yêu…thanh xuân vườn trường ạ? – Ninh Ninh không chắc chắn quay lại hỏi.

– Tỏ tình thành công mới gọi là phim tình yêu, bằng không thì là phim tình bạn.

Thạch Trung Đường nhún nhún vai,

– Có câu nói như này, anh là người tốt, nhưng em không thể nhận lời, chúng ta vẫn nên làm bạn thì hơn.

Nghe thế, Ninh Ninh lại quay đầu nhìn thiếu niên trên tấm áp phích, cảm thấy từ lông mày đến bụng đều cậu ta toát ra vẻ bi thương, thậm chí không nhịn được muốn lấy ra một miếng thức ăn cho chó ăn … một con chó độc thân.

– Cho nên em còn chờ gì nữa? – Thạch Trung Đường chìa tay ra với Ninh Ninh, – Mau vào đi thôi, vào xem phim cùng anh nào.

- …Cậu muốn làm gì? – Khúc lão đại duỗi tay bắt lấy cổ tay của anh, gằn giọng với Ninh Ninh, – Về đi, bộ phim này không phải là phim yêu đương gì đâu.

– Phim tình bạn cũng không tệ mà.

Thạch Trung Đường nháy mắt với Ninh Ninh,

– Tuy rằng bị người ta từ chối rất buồn, nhưng mà có thêm một người bạn, hai người cùng nhau đối mặt khốn cảnh, cùng nhau tìm kiếm manh mối, cùng nhau tìm ra đáp án vượt qua cửa ải khó khăn sẽ thật là tốt…Không bao giờ cô đơn một mình.

Ninh Ninh nghe vậy sửng sốt.

Thạch Trung Đường có ý ám chỉ, lúc trước anh nói “Không bao giờ cô đơn một mình” chính là lúc kết thúc phim “Người bên gối”, tiếp theo câu này là “nhất định phải biết trên đời này không chỉ có kẻ thù, em còn có bạn bè”, xem ra mục đích anh bảo Ninh Ninh xem “bộ phim tình bạn” này không đơn giản.

Hoặc là cốt truyện của “bộ phim tình bạn” này không đơn giản, hoặc là chính là anh có chuyện muốn ngầm nói cùng Ninh Ninh…Ít nhất là muốn tránh đi Khúc lão đại để ngầm nói với cô.

Vì sao?

– Biết nhiều thì có ích gì? – Khúc lão đại hậm hực với Thạch Trung Đường, – Không có chút thủ đoạn, biết càng nhiều càng đau khổ!

Ninh Ninh ngẩn người.

…Những lời nói này cô như thấy rất quen, “Biết càng nhiều càng đau khổ”, tiếp theo câu này chính là “cho nên tốt hơn là không biết gì cả”, khi ở Đoàn xiếc thú Dân quốc thì đây chính là quy tắc ứng xử nhất quán Khúc lão đại, ông không cho con gái biết gì cả, nuôi nấng cô ở một cõi tịnh thổ do mình tỉ mỉ tạo nên, nhưng mà tịnh thổ không phải tịnh thổ, những chuyện cô chưa từng thấy cũng không đại biểu nó không phát sinh, không biết gì cả chính là không làm được gì, hoặc là không kịp làm gì.

Khi cô đang trầm ngâm suy nghĩ, hai người vẫn còn đang tranh cãi, dường như họ đã cãi nhau về chuyện gì đó trong thời gian Ninh Ninh vắng mặt. Cuộc cãi vã hôm nay chỉ là sự tiếp nối của cuộc cãi vã ngày hôm qua. Cuối cùng Khúc lão đại nổi giận đùng đùng nhìn Ninh Ninh:

– Nghe lời ba!

Thạch Trung Đường cũng cười tủm tỉm nói với Ninh Ninh:

– Ninh Ninh, em nghe ai?

Ninh Ninh nhìn anh, lại nhìn Khúc lão đại, bỗng nhiên nhét vé vào trong tay Khúc lão đại, sau đó lao về phía Thạch Trung Đường, anh thấy cô tới thì như thấy hoa nở, cười tươi đưa tay ra kéo lấy cô, hai người như đôi nam nữ yêu nhau cùng nhau bỏ trốn, trốn Khúc lão đang hùng hùng hổ hổ, chạy vào trong Rạp chiếu phim.

Ninh Ninh quay đầu lại nhìn, sau đó vẫn còn sợ mà than:

– Hy vọng lúc ra ngoài sẽ không bị ba thiêu chết.

– Không sao đâu.

Thạch Trung Đường cùng đan mười ngón tay với cô cười, – Anh chết chung cùng em.

Ninh Ninh không coi là anh nói thật, lườm anh, hỏi:

– Gọi em vào làm gì? Có phải có gì muốn nói với em không?

– Thực ra không phải anh muốn nói gì với em. – Thạch Trung Đường đảo mắt nhìn, – Là cậu ta có lời muốn nói với em.

Ninh Ninh quay đầu, một đám người đeo mặt nạ lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, một bàn tay mũm mĩm đột nhiên đẩy đám người đó sang một bên, đi ra từ trong đó, đi đến trước mặt cô.

Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ, béo từ khi còn nhỏ và có thể trọng hơn hai trăm cân.

Trên mặt phủ một tấm mặt nạ, trên mặt nạ vẽ đôi mắt cái mũi, duy chỉ không có miệng.

Hết chương 76
Nhấn Mở Bình Luận