Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Quá trình tiếp khách diễn ra ngắn ngủi vì đơn giản nó ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô, Châu Mãn Kì dạo được nửa khán phòng thì gặp bố.

Ông trầm tính giữa đám đông che khuất tầm nhìn, Vương Thu Khả giờ lớn hơn trước miệng chúm chím dùng thức ăn, mẹ kế thì cau mày khoanh tay
Châu Mãn Kì muốn tiến đến gặp mặt xả giao chưa kịp đặt chân thì tà váy bị kéo lại, Băng Thiệu Huy than vãn :"Lại muốn tự mình làm khổ mình hả ?"
Lo lắng quá nhiều rồi
Dẫu sao cô cũng đã lớn, nếu khóc thì chấp nhận thôi dù gì cũng có người dỗ
Thấy cô vẫn một mực phóng tầm mắt về phía gia đình nhỏ, Băng Thiệu Huy thở dài bất lực tay nhấc phần chân vái dài ngoằng lên cao tránh cô vướng vào vật nào đó trên đường rồi ngã cũng nên

" Bố! " Châu Mãn Kì nghẹn ngào gọi
Ông Vương lờ mờ nheo mắt nhìn cô dâu đang hướng đến mình, tuổi già lẩm cẩm mắt có dấu hiệu suy giảm huống hồ Châu Mãn Kì đứng xa xa ông không thể nhìn thấy được
Phải đến lúc Châu Mãn Kì đến sát bên cạnh ông, ông mới có thể quan sát những đường nét trên khuôn mặt đứa con gái theo chân ông suốt quãng thời gian ông bận rộn nhất
Rèn duỗi, uốn nắn chập chừng và bây giờ đã trở thành cô dâu lộng lẫy gả cho một người chồng giàu nức tiếng vùng Phan Lâm, ông không vui cũng không buồn, cảm giác ấy thật khó tả con mắt ông dán chặt lên khuôn mặt nhã nhặn chẳng thể tách rời
" Hôm nay con trở thành vợ của người ta rồi, bố hạnh phúc chứ ?" Cổ họng Châu Mãn Kì dần dần mang dấu hiệu tê tê, cô vẫn quyết định nắn giọng mà hỏi ông Vương
Bố cô thẹn thùng cúi xuống gầm bàn, ngay cả việc nắm tay cô tiến vào lễ đường ông còn chẳng có tư cách thì biết nên nói cảm thấy thể nào vào lúc này đây, ông Vương chậm chạp gỡ gọng kính dày, đặt trên bàn ăn nỗi lòng da diết :"Hạnh phúc, nhưng khó tả lắm"
Hàng mi Châu Mãn Kì nhòe đi, cô xúc động vì đến bây giờ mới được chứng kiến bố nói thật với tiếng lòng của bản thân, một tay cầm đóa hoa cúc trắng ngào ngạt hương thơm, một tay nắm chặt tà váy
Hãy nói nó sớm hơn vào cái ngày hôm đó thì sẽ không phải xa cách, hãy nói nó với mẹ Mãn Ánh và em trai Ánh Vĩ chứ chẳng riêng Mãn Kì
Hãy sống thật tốt vì con gái của bố không còn ân hận bố nữa, gặp bố ngày hôm nay đối với con gái bố là quá đủ rồi !
Con người dễ rơi nước mắt nhưng lại thích cảm giác làm mới bản thân, Băng Thiệu Huy quan sát mọi hành tung và giữ sự thinh lặng cho đến khi Châu Mãn Kì mắt đỏ hoe vậy mà còn cười rạng rỡ, anh từ tốn rút chiếc khăn tay chặn giọt lệ đáng thương chuẩn bị chảy xuống gò má
Lặng lẽ đón lấy chiếc khăn tay Châu Mãn Kì mỉm cười nhìn Băng Thiệu Huy như đối đáp cảm ơn, trước khi sánh bước cùng anh về phòng nghỉ cô vẫn không quên quay mặt nhìn bố với nụ cười tỏa nắng
Chẳng biết sau này còn gặp lại nhau không nữa, thôi thì những lần như thế này hãy đối xử với nhau bằng nụ cười chân thành

" Thầy Sở, thầy thật là! Em đã ném hoa cho Kì ngáo ngơ thì thầy phải hoàn thành nhiệm vụ sau đó chứ" Diệp Mai Nhi ngồi trên ghế khoanh tay càu nhàu, Thập Toàn ngồi bên cạnh chỉ biết nịnh nọt dỗ chứ không dám hé miệng nửa câu
Sở Trạch để ý đến ly rượu vang chất chứa cả một bầu trời tâm sự, ngán ngẩm lắc đầu :"Chỉ cần Châu Mãn Kì không yêu hắn, tôi ắt hẳn còn cơ hội"
Thập Toàn nghe đến câu đó liền bất bình lên tiếng :"Sở Trạch thôi đi, đã không giành được đàn em còn đòi đập chậu cướp hoa"
" Đúng, em không đồng tình với ý kiến của thầy đâu" Diệp Mai Nhi ngoạm lát táo gật đầu ủng hộ
Kết thúc hôn lễ Châu Mãn Kì tiếp được nửa khán phòng liền bị gọi vào phòng chờ nghỉ mệt, đợi chờ cuối cùng cô cũng nháo loạn chạy ra mặc đồ ngủ lụa hết sức giản dị cầm đóa hoa cúc ném xuống phía dưới trước những đồng môn, bạn bè, đồng nghiệp độc thân
Thật sự mà nói thì nhờ vào đóa hoa của Diệp Mai Nhi nhân duyên đưa đẩy Băng Thiệu Huy trở về bên cô, dù tình cảm chưa nảy nở nhưng ít nhiều cô đã có một tấm chồng.

Châu Mãn Kì có niềm kì vọng lớn vào đóa hoa cúc trắng thơm ngào ngạt, thật mong ai chợp lấy nó sẽ được ông trời se duyên hạnh phúc viên mãn
" Thầy Sở, hôm nay là ngày của thầy đấy à ????" Đồng môn cùng cấp bậc đại học của Mãn Kì đồng thanh hò reo

Châu Mãn Kì bất ngờ quay xuống khán đài, Sở Trạch đang ung dung cầm đóa hoa cúc trắng.

Ra là giáo sư, đón được đóa hoa này thì không cần phải nghĩ đến chuyện cô đơn vắng vẻ khi thời tiết sang đông rồi
" Cung xìa cung xìa" Châu Mãn Kì lắc lư hai tay chúc mừng Sở Trạch vô cùng đáng yêu
Sở Hân chống nạnh cười trừ :"Cô gái ơi đã làm vợ người ta và cũng đang làm mẹ nữa, cô gái sao cứ như thiếu nữ 18 thế"
Châu Mãn Kì khẽ vuốt mái tóc xoã lọng khoác vai Diệp Mai Nhi trả lời :"Đời người ngắn lắm, tớ phải sống thật vui để sau này khỏi hối tiếc".


Nhấn Mở Bình Luận