Từ vực sâu đen tối bổng vút lên một đám rễ cây sừng sững như toà tháp,che tối cả một vùng núi Xương Rồng vốn dĩ đã âm u,trên đám rễ khổng lồ kia lại chi chít đầu người, mắt nhắm nghiền,đếm ra phải trên cả ngàn cái.Bảo Liên kinh ngạc trợn tròn mắt há hốc mồm.
-Cái thứ gì thế này...tại tại sao Ta chưa từng thấy hả?
Đông Kỳ Vân chuyển Bạch Diễn Tình lên lưng mình nói
-Cái thứ này biết hút linh lực,càng đánh nó càng phát triển rất đáng ghét...chạy thôi Thái sư Thúc...
Đông Kỳ Vân vừa dứt lời thì đám rễ cây túa ra như tơ nhện phóng,tấn công bọn họ,Bảo Liên nghiến răng tung chưởng cản phá.
-Yaaa...sao không có mùi chướng khí mà hình thù tà quái thế này...sao chẳng có sách bí lục nào ghi chép về mi chứ hả?
-Ầm,ầm...
-Oé...
Đám rễ trúng chiêu kêu rống lên tức thì vài cái đầu mở mắt,rụng xuống vừa tiếp đất đã biến đổi thành nhân dạng,có sáu tên,Bảo Liên vừa trông thấy đã hét lớn kinh hoàng.
-Á...cái cái gì thế này...
Sáu cái đầu biến thành sáu Bảo Liên y phục bạch y trắng xóa,chỉ có ánh mắt là đỏ rực tà ác,sáu Bảo Liên giả đồng thời tung chưởng đánh đến,uy lực mạnh như bản chính khiến cho Bảo Liên chỉ biết chạy né tránh không dừng.
Đông Kỳ Vân biến chân thành đuôi rắn khổng lồ quất vào đám Bảo Liên giả giải vây cho Thái sư Thúc của mình.
-Thái sư Thúc chạy thôi....
Bảo Liên mặc dù không cam tâm nhưng cũng phải nghe theo ,điểm ra cả trăm lá bùa lớn như những tấm khiêng chắn vũ khí vây kín ép bọn Bảo Liên giả vào trong,xong thì quay sang nắm cổ áo của Đông Kỳ Vân dịch chuyển thần tốc bỏ chạy.Đám Bảo Liên giả nhanh chóng phá trận ,mỉm cười tà ác cũng dịch chuyển đuổi theo, không bao lâu thì đã đuổi kịp,một trong số những tên đó tung chưởng đánh vào cái đuôi của Đông Kỳ Vân khiến cho Hắn bị thương biến lại như cũ.
-Bốp...
-Á...
-Tiểu tử sao rồi...
Bảo Liên vội giăng một màn kết giới cản lại,vì quá bất ngờ mà đánh bật được hai tên văng đi.
-Yaaa...đúng là oán hồn bất tán,cái bọn giả mạo này ...
Bốn tên còn lại đồng loạt tung chiêu ,Bảo Liên gia tăng linh lực giữ vững kết giới không cho chưởng lực của bọn chúng bay sang,kết giới mạnh quả nhiên đánh bật những chưởng lực tấn công bay văng nơi khác.
Đông Kỳ Vân một chân bị gãy không thể chạy tiếp được,máu của Hắn đã nhuộm đỏ đất,thấy không thể chạy thêm nữa ,Đông Kỳ Vân thả Bạch Diễn Tình xuống cho Y đứng dựa vào lưng mình,Hắn rảnh tay liền rót thêm linh lực vào kết giới ,Bảo Liên ở trong kết giới phóng bùa chú bay ra .
-Grừ...lão nạp đã nổi điên rồi nhé...yaaa...
Thế nhưng hai chọi bốn thật là không cân sức,đánh chưa bao lâu kết giới bị phá,Bảo Liên bị trúng chưởng thổ huyết,chân đứng không vững.
-Á...khốn kiếp...linh lực của mỗi tên này đều ngang bằng với Ta...bọn chúng hợp lại...thật không thể đánh nổi...ụa...ặc...
-Á...
Đông Kỳ Vân cũng ăn trọn một chưởng cả Hắn và Bạch Diễn Tình đều ngã xuống đất,Hắn phun ra một búng máu,đầu óc quay cuồng,Xoay mặt nhìn sang thấy Bạch Diễn Tình mờ mờ ảo ảo nằm bên cạnh.
-Diễn Tình...ặc...
Bảo Liên dốc hết sức tung thêm vài chưởng cản chân bọn kia đến gần,nhưng vẫn không địch nổi , trúng thêm một chưởng ,bay vèo nằm sấp mặt.
_A...
-Ầm,ầm ầm...
Một loạt chưởng lực bay đến ,nhanh mạnh như vũ bão đánh đến từ trên cao xuống đám Bảo Liên giả mạo khiến cho chúng không kịp trở tay,bốn tên trúng đòn nổ tan tành.
-Uỳnh, ùynh...
Hai tên bị đánh bật đi khi nãy vừa dịch chuyển đến cũng bị đánh tới tấp,một tên bị thổi bay đầu tan thành vũng bùn đen hôi hám,một tên bị pháp chú vây hãm,nhốt bên trong vòng ánh sáng vàng ,mặc cho Hắn công phá kết giới vẫn trơ ra.
Một thân bạch y hạ chân đáp xuống đất,Hắn đi chầm chậm đến ngó vào Bảo Liên,dùng chân đá lật Y nằm ngửa ra.
-Ố...Bảo Liên Bánh Bao...
Đông Kỳ Vân nghe thấy tiếng nói quen thuộc,đang mơ mơ màng màng cũng gắng giương mắt ngó sang xem thử.
-Uý trời...Lãnh sư huynh?
Mộ Tuyết nghe tiếng của Đông Kỳ Vân cũng nhìn lại thì thấy Đông Kỳ Vân nằm cạnh Bạch Diễn Tình.
-Đông Kỳ Vân?ồ...cả tên Bạch Diễn Tình cũng ở đây sao?Ta tưởng Hắn đã bị ngã chết ở núi Xương Rồng rồi chứ...
Đông Kỳ Vân vẫn nằm trên đất nói
-Lãnh sư huynh từ khi huynh ôm Khiêm huynh rời Bách Kiếm Sơn Trang,Phong Tông Chủ rất lo cho huynh...Lãnh sư huynh bọn ta ai cũng bị thương cả rồi...mong huynh nghĩ đến tháng ngày chúng ta ở Long Sơn mà cứu giúp...
Mộ Tuyết nhếch mép cao một bên nói
-Ta không phải kẻ lãnh đạm vô tình mà thấy chết không cứu,huống hồ ta vẫn chưa thoát ly môn phái mà...huynh không cần phải buông lời phủ đầu như vậy.
Đông Kỳ Vân gắng cười hề hề nói
-Nào dám,nào dám...
Sau đó Mộ Tuyết vận công chữa thương cho từng người,Bạch Diễn Tình không bị thương nặng chỉ vì trúng độc chưởng của Tam Sát nên ngất đi,linh đan của Y tự phong bế huyệt đạo để giải độc nên mới hôn mê lâu như vậy,Mộ Tuyết hỗ trợ linh lực giải hết đọic chướng ,Bạch Diễn Tình dần dần tỉnh lại,chân của Đông Kỳ Vân cũng được Mộ Tuyết dùng Hoa Dạ Nguyệt băng bó,còn Bảo Liên phải mất tận ba ngày liền độ linh lực điều tức Y mới mở mắt mơ màng hồi phục.
Vừa nhìn thấy dung mạo của Mộ Tuyết,Bảo Liên giật bấn,nhảy lộn một vòng tránh xa mười bước.
-Á... Lãnh Mộ Tuyết?
Mộ Tuyết từ từ thu linh lực lại ,mở mắt nhìn Bảo Liên.
-Ta lạ lắm sao?mà lão lại hoảng hốt như vậy?
Bảo Liên hạ mài kiếm,ánh mắt kiên định tỏ vẻ nghiêm nghị nói.
-Lão nạp nhìn một cái là biết ngay ngươi chính là vị cô nương của Thời Không Bí Ẩn kia...sao lại chạy sang đây hả?
Mộ Tuyết ung dung đứng dậy chấp tay sau lưng đi lên vài bước khiến cho Bảo Liên căng thẳng thủ thế phòng vệ.
-Ta cũng chỉ nhìn một cái là biết Lão từ thời không cũ sang đây...hừ...ở bên kia Tiên ,Nhân ,Quỷ hợp nhất với nhau rồi...lửa Địa Ngục cháy không ngừng ...ta được Kim Sơn Vũ Thần hồi sinh đưa sang đây ...còn Lão?tại sao có thể sang thời không này, Lão đã làm gì ở đây?
Bảo Liên nghi ngờ nói
-Hừ ngươi hỏi thế là có ý gì,lão nạp đây là Chân Nhân đắc đạo không phải phàm phu mà thích đi gây rối như ai kia...huống hồ
Thuật trùng sinh không phải là chú thuật khó học , chỉ vì Thập Nhị Tiên Trưởng thời trước cản trở cho nên ta mới bị dịch chuyển sang đây,Còn Ngươi ?lại mượn xác Lãnh Mộ Tuyết trùng sinh à?và lại đi gây rối khắp chốn phải không,Ngươi muốn biến thời không này thành biển lửa như trước sao hả?
Mộ Tuyết vẫn không buông bỏ phòng bị nói
-Ở thời không này mọi chuyện xảy ra đã thay đổi theo chiều hướng bất thường,những nhân vật cộm cán trong Tu Nhân Trung Nguyên bất ngờ bị thay thế bằng những con rối kỳ quái,nên Ta phải đi khắp nơi tìm ra sự thật... không ngờ lại bắt gặp Lão là người của thời không trước...hừ...Lão lại có linh lực vượt cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim...thật đáng ngờ...
Bảo Liên bị nghi oan uất ức chu mỏ cãi lại
-Ngươi cũng từ thời không trước sang đây, từng biến Quỷ ,còn hồi sinh cho Ma Tôn...ngươi mới là người đáng nghi hơn đấy...hừ...Lão nạp sang thời không này,mỗi ngày đều quan sát các ngươi phát triển... không ngờ chớp mắt một cái ngươi đã mượn xác Lãnh Mộ Tuyết...kéo theo vô vàn những chuyện kỳ quái...Ngươi có đáng bị nghi ngờ không hả?mục đích của ngươi là gì?Diệt Thế à?Quỷ Vương hỗn tạp!
Mộ Tuyết nghiến răng chu mỏ nói
-Grừ...nếu muốn diệt thế thì ngay lúc ở Long Sơn Đỉnh ta đã mở Thiên Oán đốt sạch Trung Nguyên rồi nhá...cái lão Bánh Bao đáng ghét kia...ta vừa mới cứu ngươi thoát khỏi Địa Phủ không biết cảm kích, tỉnh lại thì chửi ta không ngừng miệng,cái thứ vô ơn,bạc bẽo...
-Ta là Bánh Bao thì ngươi cũng là Bánh chẻo nhé...
Bạch Diễn Tình ngồi tịnh tâm dưỡng thần nghe cãi nhau mà điếc cả tai tức giận mà hét lên
-Câm!hai tên hỗn chướng các ngươi câm hết đi!
Cả hai đều im bật nhìn sang thì thấy Bạch Diễn Tình hai mắt chuyển đỏ giận dữ,chín chiếc đuôi đã tung lên cao ngoe nguẩy,còn Đông Kỳ Vân thì ánh mắt u mê ngồi bên cạnh nhìn đầy say đắm.
-Hai ngươi rốt cuộc là cái thứ gì ? không phải Lãnh Mộ Tuyết và Bảo Liên hoà thượng à? Tại sao lại nói đến Diệt Thế?còn Thiếu Chủ của ta hiện giờ đang ở đâu?
Đối diện với hàng loạt câu hỏi của Bạch Diễn Tình,Mộ Tuyết và Bảo Liên nhìn nhau không nói gì,ánh mắt như âm thầm trao đổi.
-" Ta nói cho lão biết là Kim Sơn Vũ Thần chủ nhân của Kim Sơn Thần Điện ở Thần Quốc đưa ta đến đây,mục đích chính là tìm Ma Tôn của thời không này và kẻ bí ẩn trốn từ thời không trước sang đây tiêu diệt... những chuyện kỳ quái hại người ở Trung Nguyên không phải ta làm."
-"Lão nạp cũng nói cho ngươi biết,ta là vô tình bị đưa đến đây,cũng đang tìm kẻ của thời không trước và Ma Tôn phong ấn lại tránh đại nạn Diệt Thế,còn nữa Ta.Không.Phải.Là.Bánh.Bao."
-"Biết rồi Bánh Bao."
-"Grừ"!
Mộ Tuyết nói
-Khiêm Tử Lăng bị Bá Dực Lãng Thiên đánh trọng thương vỡ ma đan,ta đem Hắn về Lan Nguyệt Điện phong bế lại rồi...ta đan đi tìm Ma Đan Vĩnh Cửu của Ma Tôn để thay cho Hắn.
Cả ba người còn lại tròn xoe mắt ngạc nhiên thốt lên.
-Ma Đan Vĩnh Cửu của Ma Tôn?
Bạch Diễn Tình nói
-Nếu như Thiếu Chủ đã trở về Lan Nguyệt Điện vậy ta sẽ đi theo ngươi cùng tìm kiếm Ma Đan.
Mộ Tuyết nhếch nhẹ khoé miệng nói
-Ai cũng được nhưng ngươi thì không?
Câu nói khiến cho Bạch Diễn Tình phát cáu chạy đến gần Mộ Tuyết nổi cơn thịnh nộ.
-Tại sao ta không thể đi tìm Ma Đan với ngươi chứ?
Mộ Tuyết thông thả nói
-Tuy rằng Khiêm Tử Lăng ở trong mật thất của Lan Nguyệt Điện nhưng vẫn không phải là nơi an toàn tiệt đối,ta muốn ngươi về Tây Thành bảo vệ cho Hắn.
Đông Kỳ Vân cũng chạy đến bên cạnh nói
-Lãnh sư huynh nói đúng đấy...ngươi nên về Tây Thành...
-"Hừm để ngươi theo sát huynh ấy thế nào cũng "sinh chuyện"..."
Bạch Diễn Tình ngẫm lại thấy cũng có lý
-"Nhiệm vụ của ta là bảo vệ cho Thiếu Chủ,linh lực của ta bây giờ vẫn còn hạn chế nếu quả thật gặp phải Bá Dực Lãng Thiên sẽ không thể giữ mạng...về Tây Thành có thể tu luyện thêm...nhưng còn Đông Kỳ Vân..."
Y liếc mắt sang nhìn thì thấy Đông Kỳ Vân cũng đang nhìn mình dò xét.
-Hừ...ngươi nhìn cái gì mà nhìn...Ta về Tây Thành là nơi thuộc quyền cái quản của các Hoàng tử,công chúa dòng tộc Khiêm Lăng Hoàng Gia Ma Vực đấy...
Đông Kỳ Vân run run môi chớp chớp mắt nói
-Thế thế thì sao chứ?
Bảo Liên nhìn thấy tên đồ tôn này có ý rất muốn theo Bạch Diễn Tình đến Tây Thành nên nói
-Ngươi bây giờ đã là nửa người nửa yêu rồi về Trung Nguyên cũng rất nguy hiểm,Đông Kỳ Vân ngươi theo ta đi tìm Ma Tôn.
Cả Bạch Diễn Tình và Đông Kỳ Vân đều trợn tròn mắt nhìn sang Bảo Liên khiến cho Y cũng bối rối.
-Hai ...hai ngươi nhìn ...nhìn ta làm gì chứ...ta nói không đúng sao?
Mộ Tuyết lên tiếng
-Với linh lực của Đông huynh bây giờ đi lại trong Ma Vực không khó khăn gì,về Trung Nguyên chỉ tăng thêm rắc rối cho Bách Kiếm Môn...chi bằng nên đến Lan Nguyệt Điện giúp ta bảo vệ Khiêm Tử Lăng.
Đông Kỳ Vân mở cờ trong bụng nói
-Cũng được cũng được...dù sao ta và Khiêm sư huynh cũng là huynh đệ biết nhau từ nhỏ...Thái sư Thúc...đệ tử bất tài không nên theo người làm vật cản trở...đệ tử...
Bảo Liên cười khẩy một cái nói
-Hừ...u mê...nghiệt duyên... ngươi muốn đi đâu thì đi...tùy...
-Ơ...dạ dạ...
Bạch Diễn Tình liếc xéo Mộ Tuyết nói
-Ta về Lan Nguyệt Điện là vì Thiếu Chủ... không phải vì ngươi nhờ vả...hừ...
Mộ Tuyết xéo sắc trả lời
-Nhờ vả ư?Ta chỉ sợ ngươi cản chân cản tay thôi...nên đuổi khéo ngươi đi khuất mắt cho rảnh nợ...
-Ngươi...grừ...
Đông Kỳ Vân nhìn sang tên Bảo Liên giả đang bị nhốt trong kết giới nói
-Huynh định xử cái thứ đó ra sao?
Mộ Tuyết nói
-Trong Hoàng Lăng ta đã gặp một tên giả mạo Khiêm Tử Lăng, khi bị Ta đánh chết ,Hắn đã tan rã thành một vũng bùn đen giống như những tên này...bọn chúng chính là những con rối bí ẩn.
Bảo Liên nói
-Con rối sao?Nó mọc ra từ đám rễ quái dị dưới vực thẳm đấy.
Mộ Tuyết bất ngờ
-Mọc ra từ rễ cây ư?
-Phải,ngươi biết nó sao?
Mộ Tuyết nói
-Khi ta đưa Khiêm Tử Lăng rời Bách Kiếm Môn,đã từng đến khu Hoang sơn thuộc Tô Hà,đã phát hiện một cái cây kỳ lạ,trái của nó là những cái đầu người,khi rơi xuống đất thì lập tức biến hình thành người đối diện.
-Đúng là kỳ quái,mấy cái đầu này thì mọc ra từ đám rễ đen thui.
Đông Kỳ Vân nói.
-Đúng đấy Lãnh sư huynh,bên dưới vực thẳm có đám rễ kỳ quái biết hút linh lực của người khác,ta vì bị nó đâm vào da thịt mà tỉnh lại từ cơn mê kịp lúc,nếu không giờ này đã thành cái xác khô,ta bỏ chạy lên mặt đất không ngờ bọn chúng cũng đuổi theo và còn mọc ra rất nhiều cái đầu , khi mấy cái đầu đó rơi xuống đã biến thành Thái sư Thúc,đuổi giết bọn ta.
Mộ Tuyết nhìn Bảo Liên với ánh mắt nghiêm túc nói.
-Đi xuống dưới xem thử...
Bảo Liên nhìn sang hai người còn lại nói
-Hai ngươi ở lại canh giữ "Nó",ta sẽ đi cùng Hắn đến vực thẳm tìm hiểu.
Bạch Diễn Tình hất mặt nói.
-Ngươi đang nhờ vả hay ra lệnh thế?
-Hừ... không thích thì ngươi cứ để mặc Hắn ở lại một mình,muốn đi đâu thì đi...ta không nhờ vả.
Nói xong Bảo Liên và Mộ Tuyết dịch chuyển rời đi,bỏ lại Bạch Diễn Tình phía sau với vẻ mặt khó xử, không biết đi hay ở.
Ở lại thì chẳng khác nào hạ mình làm việc cho kẻ khác,Đi thì không đành lòng bỏ lại Đông Kỳ Vân đang bị thương ,cô thế,Y liếc mắt nhìn Đông Kỳ Vân đang đứng đực mặt ra, buông một câu chẳng liên quan .
-Hừ,ta vì Thiếu Chủ thôi...ở lại điều tra bọn Rối Nhân.
Đông Kỳ Vân cười hề hề nói
-Ừ,ừ...ngươi nên làm vậy...
"Tây Thành toàn quỷ vương không tốt lành gì,đến đó chỉ chuốt lấy phiền phức...tốt nhất ngươi theo ta về Long Sơn Đỉnh quy ẩn sống ngày tháng vui vẻ...sinh thêm vài Hồ Ly con càng tốt..."
-Này!
Tiếng quát của Bạch Diễn Tình khiến Đông Kỳ Vân giật mình thoát khỏi mơ mộng hão huyền .
-Hả?
-Ngươi đang suy tưởng chuyện gì ám muội đó hả?sao lại nhìn ta như vậy?muốn bị đánh à?
-Ơ...ta ta ta...ám muội gì đâu...chỉ nghĩ đến hai người họ xuống vực thẳm có nguy hiểm không thôi.
-Ngươi khéo lo...dư thừa.
Khi Mộ Tuyết và Bảo Liên đến bờ vực thì đám rễ kia đã thu lại về đáy vực,cả hai phi thân bay xuống,trên đường đi Mộ Tuyết đánh một pháp chú vẽ ra hình bát quái áp chế chướng độc bên dưới ,đồng lúc dọn sạch tiểu yêu,côn trùng cản chân ,mở ra lối đi an toàn.Đến được đáy vực Bảo Liên bắn ra đạo bùa phát sáng để soi đường đi phía trước,cả hai lần theo ma tức dội đến mà truy tìm,ở vực sâu đen tối không ngờ lại là một vương quốc thu nhỏ của mộc tinh,đủ loài đủ kiểu ,tuy chưa luyện thành thân người nhưng cũng biến hoá không kém,càng ở nơi tăm tối,âm hàn càng nhiều độc tố,đến cả Bảo Liên cũng phải mở vòng kết giới thanh tẩy bảo bọc thân mới có thể bước tiếp,còn Mộ Tuyết thì miễn nhiễm vì máu Dị Thần chẳng sợ độc chướng nào cả.Tính từ nơi Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình rơi xuống,Bảo Liên và Mộ Tuyết đã đi hơn hai dặm vẫn không phát hiện ra đám rễ cây kia,nhưng ma tức càng lúc càng mạnh,Mộ Tuyết thì không bị áp chế còn Bảo Liên bước chân thêm nặng nhọc.
-Ta nghĩ cái thứ trước mặt rất rất là đáng sợ đấy,ma tức mạnh thế này...phải là Quỷ Tuyệt Đại...hoặc là...
-Ma Tôn!
Bảo Liên nuốt khan một cái nói.
-Ta vẫn chưa biết cách chống lại Hắn ...
Mộ Tuyết hạ đầu mài đi lên trước nói
-Với linh lực Dị Thần ta đang có,đủ sức đánh với Ma Tôn ...nhưng Ta vẫn còn nghi ngờ Kẻ bí ẩn và Ma Tôn chưa hẳn là một người...nếu như bọn chúng là hai kẻ tách biệt...cùng lúc đánh nhau ...ta không dám chắc chắn sẽ địch lại...
Bảo Liên thở hất ra một cái nói
-Thuận theo ý trời đi...có là gì thì cũng phải đối diện thôi...
-Soạt...soạt...
Có tiếng lạo xạo chạy trong đám cỏ dưới chân,Mộ Tuyết liền tung ra cả trăm lá bùa bắn đến.
-Ầm ầm...
-Oé...
Đám rễ đen kia như những con rắn nhỏ chi chít ,luồng lách dưới đám cỏ phục kích phóng đến,bị Mộ Tuyết phát hiện yểm chú phong bế,chúng kêu ré lên rồi rút lại .
-Hừ...phá được chú thuật của ta...đám rễ này không phải là sinh vật của Nhân Giới.
Bảo Liên nói
-Tiên Giới cũng không chứa thứ này...nó đến từ Địa Ngục sao?
-Làm sao ta biết ,đuổi theo mau...
-Hừ... không phải ngươi cũng từng ở Địa Ngục bay trở ra hay sao chứ...
Cả hai đuổi theo đám rễ cây,một lúc đã bị bóng đen bao phủ,cây cối dưới đáy vực biến mất ,chú thuật thấp sáng cũng bị phá giải,Bảo Liên ngỡ ngàng thốt lên.
-Á ...mắc bẫy rồi...
Không gian thay đổi chỉ toàn là màu đen,giơ tay ra trước mặt cũng không thấy,Bảo Liên niệm chú biến ra thêm lá bùa thắp sáng,nhưng ma tức xung quanh quá mạnh chẳng pháp luật nào thi triển được,chú lại bị phá giải.
-Á...thôi chết rồi... không sử dụng được chú thuật ở đây...lần này chết thảm rồi ...sao hoà thượng ta xúi quẩy thế này...
Mộ Tuyết vừa nói vừa triệu hồi Sinh Ca ra tay,ánh sáng của Sinh Ca soi rõ cả một vùng tăm tối,đẩy ma tức dội đi.
-Lão im miệng quạ đi...
Nhìn thấy Sinh Ca,Bảo Liên cũng kinh ngạc
-Ớ thần võ của ngươi không phải là Hoả Lôi hay sao?đây là gì?
-Sinh Ca khắc tinh của Thiên Huyết...
-Thiên Huyết...võ khí của Ma Tôn!
-Xoẹt...
-Cẩn thận!
Từ trong bóng tối xa xa nơi mà ánh sáng linh khí của Sinh Ca không chiếu tới ,đột nhiên bay đến hàng loạt cái đầu người phun rễ đen,Mộ Tuyết dùng Sinh Ca quét một đường đánh đến,kiếm khí chém nát cả trăm cái đầu nổ tan tành,Bảo Liên cũng tung chưởng thổi bay mấy chục cái.Im lặng một lúc thì hàng trăm bóng người xuất hiện,đều mặc y phục trắng tinh.
-Á...cái cái cái quái gì thế này?lại là bọn chúng nữa sao?
Trước mắt hai người chẳng những xuất hiện mấy trăm Bảo Liên giả mạo còn thêm cả Mộ Tuyết giả mạo,dọa cho cả hai vị của thời không Diệt Thế một phen hú vía,mặc dù cả hai đều trãi qua một trận Thiên Oán với cả triệu Quỷ hồn ,oán linh xung quanh nhưng cũng không kinh hoàng như bây giờ gặp phải một bọn người giống mình như đúc.
Mộ Tuyết không cả nể vung kiếm đồ sát.
-Yaaa...muốn sao chép ta hả ...các ngươi còn non lắm...
-Uỳnh ùynh...
Quả nhiên bọn giả mạo không thể đối đầu với Sinh Ca chính hiệu,Mộ Tuyết giả mạo dù mang linh lực cường hãn cũng không đánh lại uy lực kinh hoàng Võ khí của Thần,Bảo Liên giả thì càng bay màu sớm hơn,tuy nhiên số lượng con rối quá nhiều Mộ Tuyết dù có là Dị Thần đánh lâu cũng thấm mệt,Bảo Liên thì đứng không vững nữa,thở dốc hỗn hễnh nói.
-Chỉ ,chỉ còn ...hơn hai trăm tên ...ta ta nhường ...ngươi ngươi...
Nói xong Y ngồi phịch xuống đất mở vòng kết giới bảo hộ tịnh dưỡng linh lực,Mộ Tuyết thở hì hục,lại nhấc mũi kiếm vừa đánh vừa hét.
-Đa tạ lão...đã nhường việc nhẹ nhàng này há...hừ...gọi lão Bánh Bao thật không xứng...đổi sang Bánh bèo đi...yaaa...xuống Địa Ngục nàyyyy...
-Uỳnh...
Qua hơn cả ngày cuối cùng đám con rối cũng bị đánh chết hết,trên mặt đất bây giờ chỉ toàn là bùn đen hôi hám đang sôi lên ùn ục,Mộ Tuyết mệt đừ,buông Sinh Ca ngồi xuống thở dồn dập
-Hộc hộc... không nhấc nổi tay rồi...hừ...cái bọn khốn kiếp này chắc chết hết rồi hả?
Bảo Liên vẫn nhắm mắt điều tức linh lực nói.
-Hừ...ngươi là Dị Thần còn không biết thì làm sao ta biết hả, nhưng theo ta nghĩ lúc ta đi thì đám rễ đen kia chỉ có hơn một ngàn cái đầu...đánh suốt một ngày rồi...ta nghĩ bọn chúng chết hết rồi...Nhưng cũng phải tìm đúng gốc rễ của bọn chúng tiêu diệt...biết đâu nó lại mọc ra mấy cái đầu mới khác...
-Nghỉ,một chút rồi đến phía trước...ta vẫn cảm nhận được ma tức ở phía đó...
-Soạt ,soạt...
Có tiếng bước chân lạo xạo đang tiến đến nơi hai người họ
-Gì hả,bọn chúng lại đến nữa rồi?cái miệng quạ của lão đúng là linh thật đấy!Ta không còn sức triệu Sinh Ca nữa này...
-Ngươi khi nãy tại sao lại không chừa một chút linh lực lại cho ấm bụng ,điên cuồng dốc hết ra đánh ,giờ thì hay rồi...
Mộ Tuyêt há hốc mồm chớp chớp mắt nói
-Woa,Lão đỗ lỗi hay ghê gớm nhỉ,thế nếu ta không dốc hết linh lực đánh liệu có giết hết bọn chúng hay không,toàn là con rối có linh lực ngang Quỷ Tuyệt Đại không đấy...hừ...ta ta...chạy trước đây...
Mộ Tuyết vừa đứng lên,hai chân đã run rẩy
-A...aaaa...Tê,tê,cứng chân rồi...chuột rút chuột rút...
Bảo Liên nhìn thấy Mộ Tuyết nghiêng ngả như người say rượu từng bước lê lết thì nhếch mỏ cười khẩy một cái nói.
-Dị Thần đây ư?tên ngốc thì đúng hơn...
Bảo Liên đứng lên triệu ra Siêu Độ
-Ngươi mệt rồi ra sau lưng ta đứng đi...
-Bộp,bộp ,bộp...
Bổng dưng có tiếng vỗ tay vang lên kèm theo tiếng nói.
-Giỏi,giỏi lắm Lãnh Mộ Tuyết, Bảo Liên...tất cả con rối Mộc Thủ Tinh của ta nuôi dưỡng đều bị các ngươi giết sạch rồi...ta có lời khen ngợi đấy...
Từ trong bóng tối bước ra một thân nam tử mặc một bộ chiến bào Dị Thần màu đỏ,mà vừa trông thấy Mộ Tuyết đã phải trợn tròn mắt trắng kinh ngạc,Bảo Liên thì há hốc mồm ngỡ ngàng.
-Khiêm Tử Lăng?