Chương 10. Lần đầu gặp mặt 2
1941 Words
Người đẹp
Người phụ nữ này chán sống rồi hay sao mà dám nói anh như vậy.
Biểu tình của các vệ sĩ đứng sau lưng anh còn phong phú hơn, các vệ sĩ chỉ biết cúi đầu nhìn chân mình, họ thông cảm cho cô, vì cô không biết mình sẽ chết như thế nào.
Đấy mắt của Nam Cung Cẩn đã bắt đầu có tia giận dữ, anh bắt lấy tay cô, nắm chặt như sợ cô sẽ chạy.
-"Cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?". Một câu nói này Nam Cung Cẩn như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nam Cung Cẩn anh khi sinh ra đã có khứu giác rất nhạy bén, anh có thể ngửi mùi hương thơm thoảng qua,khi người bình thường không ngửi được, không phải là chỉ có anh mà hầu như là người trong gia tộc anh điều có đặc điểm này.
Hà Như Ngọc chớp chớp đôi mắt tỏ ra ngây thơ :"một người lớn lên đẹp như anh, nếu đã gặp sao tôi lại không thể nhớ cho được, tôi không nhớ ra anh chỉ có thể nói là chúng ta chưa gặp nhau".
-"Thật sao" Nam Cung Cẩn cong cong khóe môi, hơi hạ giọng nói" vậy có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, tối hôm đó ở khách sạn….".
Sáu năm trước, trong khách sạn.
Trong lòng Hà Như Ngọc giật mình, nếu là sáu năm trước, trong khách sạn kia, lúc đó Hà Như Liên hạ dược cô, lúc đó cô đã bỏ chạy ra khỏi phòng mà Hà Như Liên sắp đặt, cô lại vào một căn phòng khác và cuối cùng cũng phát sinh quan hệ với một người đàn ông lạ mặt.
Nghĩ đến đây, tâm Hà Như Ngọc hơi lộp bộp, ngước nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt đỏ lên vì giận giữ, mơ hồ hơi giống với người đàn ông đêm đó.
-"Việc này.." bây giờ tâm trạng Hà Như Ngọc hơi hoảng nhưng cô trấn tỉnh lại rất nhanh:" anh chắc là nhận lầm người, sáu năm trước tôi chưa từng đi đến khách sạn đó bao giờ".
Người đàn ông nghiến răng nói ra từng chữ.
-"Có phải là cô hay không thì chỉ cần ngủ lại sẽ biết, tôi còn nhớ rất rõ tư vị của người phụ nữ kia".
Ngủ một giấc sẽ rõ
Anh ta đang nói gì vậy
Ngủ một giấc
Ba chữ này rơi vào tai Hà Như Ngọc làm cô như bị máu dồn lên não. Cô không một chút suy nghĩ, dùng chân mình đạp mạnh lên bàn chân anh ta "cái đồ biến thái này".
Nam Cung Cẩn đau đến nhíu mày, lập tức buông lỏng cô, Hà Như Ngọc thừa cơ hội luồn qua người anh chạy nhanh lẫn vào trong đám đông không quay đầu lại.
-"Tổng giám đốc"
Một người vệ sĩ hoảng hồn nhanh chóng chạy lên, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, anh ta không nghĩ tới là cô gái kia lại động thủ với tổng giám đốc.
-"Tổng giám đốc có cần thuộc hạ chạy theo bắt cô gái kia lại không" anh vệ sĩ lén lau giọt mồ hôi trên trán, sợ hãi hỏi.
-"Không cần" ánh mắt Nam Cung Cẩn nhìn theo phương hướng Hà Như Ngọc chạy đi "đi điều tra người phụ nữ đó là ai, đặc biệt là sáu năm trước cô ta có mặt ở khách sạn kia không".
-"Vâng,tổng giám đốc" vệ sĩ cung kính trả lời. Vệ sĩ âm thầm cầu nguyện cho Hà Như Ngọc, nếu thật sự người phụ nữ kia là người mà tổng giám đốc muốn tìm, không biết tổng giám đốc.
-"Đúng rồi tổng giám đốc, Ninh tiểu thư còn ở trong biệt thự chờ tổng giám đốc, nếu không gặp được thì cô ấy không đi" một vệ sĩ khác dè dặt đứng ra nói.
Chân mày của Nam Cung Cẩn nheo lại khi nghe nhắc đến Ninh Hương, giọng nói hơi lạnh lẽo.
-"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó, đuổi cô ta ra khỏi biệt thự".
-"Nhưng mà.."
Nhưng mà cô ta dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Ninh danh giá nhất nhì thành phố này, có cho bọn họ trăm lá gan cũng không dám đuổi ra khỏi biệt thự.
Đôi mắt Nam Cung Cẩn nhìn qua những thuộc hạ trước mắt.
-"Đi chấp hành hình phạt'.
m thanh tàn nhẫn dọa đám vệ sĩ lảo đảo hai chân muốn ngã, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nơi chấp hành hình phạt, có lẽ là đối với các thế lực hay gia tộc khác chắc cũng không gì đáng sợ, nhưng hình phạt ở gia tộc Nam Cung thì khác, nếu vào đó như là một kẻ chết đi sống lại, rất tàn nhẫn.
-"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh".
Những người vệ sĩ chỉ có thể ủ rũ cúi đầu tuân lệnh đi lãnh phạt. Trước mặt tổng giám đốc mà cầu xin thì hình phạt sẽ còn nặng thêm.
Đôi mắt Nam Cung Cẩn lướt nhìn qua đám vệ sĩ đang cúi đầu, nhanh chóng lên xe, đi về biệt thự.
Lúc này trong biệt thự của Nam Cung Cẩn, Ninh Hương đang nhàm chán ngồi trong phòng khách chờ đợi.
-"Mời Ninh tiểu thư dùng trà".
Người làm trong nhà bưng một chén trà lên đặt trước mặt của Ninh Hương, cung kính nói.
Ninh Hương liếc nhìn qua tách trà để trên bàn, ánh mắt ghét bỏ nói.
-"Trong nhà này, chẳng lẽ không còn một tách trà nào hay sao mà cô lại đem cho tôi tách trà như vậy, cô khinh thường Ninh Hương tôi không xứng uống trà trong một chiếc tách cao cấp hơn phải không, lúc nãy tôi thấy có cái tách mạ vàng, sao cô không lấy cái đó cho tôi".
Ầm
Ninh Hương đập mạnh tay lên bàn, giọng điệu kiêu căng, khuôn mặt phẫn nộ, quát lớn.
Người làm hoảng sợ nhanh chóng đứng ra cúi đầu run rẩy.
-"Ninh tiểu thư, không phải là tôi không đem cái tách đó ra, mà cái tách đó là dùng riêng cho ông chủ, ông ấy có tính sạch sẽ, không dùng chung đồ vật với người khác.
-"Thật to gan, dám cãi lại tôi" Ninh Hương đột nhiên đứng lên đi về phía người làm tát một cái.
Người làm bị một cái tát, liền ôm mặt té xuống đất.
-"Ninh Hương tôi trước sau gì cũng là Nam Cung phu nhân của nhà này, tất cả mọi thứ trong nhà Nam Cung đều sẽ thuộc về tôi, vậy mà cô nói là Nam Cung Cẩn ghét bỏ tôi".
Những năm qua cô ta đi du học ở nước ngoài mới về, lần đầu nhìn thấy Nam Cung Cẩn như vừa thấy đã yêu.
Cho dù là lời đồn ở bên ngoài nói Nam Cung Cẩn rất tuyệt tình với con gái, nhưng cô ta lại không cho là đúng.
Dù sao cô ta cũng là tiểu thư cao quý của nhà họ Ninh, Nam Cung Cẩn cũng phải nể mặt cô ta một chút.
Người làm nghe cô ta nói vậy thì càng run sợ, hận không thể nhanh biến mất tại chỗ.
-"Nam Cung phu nhân tương lai".
Ngay thời điểm mà Ninh Hương cho là người làm bởi vì mình mà sợ hãi thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô ta.
-"Vì sao tôi lại không biết trong nhà mình bao giờ lại có thêm một phu nhân".
Giọng nói vang lên làm Ninh Hương thân thể cứng ngắc, sau đó trên mặt cô ta tỏ ra vẻ thẹn thùng, chậm ra quay đầu.
-"Nam Cung Cẩn, sao bây giờ anh mới về, làm em ở chỗ này đợi anh rất là lâu".
Giọng nói nhẹ nhàng như là đang nũng nịu với người yêu.
-"Bất quá.." ánh mắt của Ninh Hương quét qua người làm công đang cúi đầu đứng một bên "người làm trong biệt thự thật là quá quét, đem trà cho em mà dùng loại tách trà rẻ tiền".
Tầm mắt của Nam Cung Cẩn chậm rãi nhìn qua tách trà còn đặt trên bàn.
Nam Cung Cẩn đưa tay ra cầm lấy tách trà, đôi mắt phượng nheo lại nguy hiểm.
Bang
Trong nháy mắt tách trà đã bị Nam Cung Cẩn đập mạnh xuống sàn, ánh mắt nhìn Ninh Hương, giọng nói độc ác.
-"Trà của biệt thự Nam Cung Cẩn tôi, cô không xứng để uống".
Trà của Nam Cung Cẩn tôi cô không xứng để uống.
Ninh Hương kinh ngạc, hai mắt mở lớn,môi khẽ run rẩy, ánh mắt từ kinh ngạc đến phẫn nộ.
Anh ta vậy mà dám xem thường cô.
Nam Cung Cẩn lấy khăn ra lau tay sạch sẽ rồi vứt xuống sàn, quét mắt nhìn người làm :"dọn dẹp sạch sẽ chỗ này lại, tẩy rửa cho thật sẽ.
Giọng nói lạnh lẽo làm Ninh Hương run lên.
Cô ta phẫn nộ quát :"Nam Cung Cẩn".
Cô ta thân là tiểu thư Ninh gia, ai mà đối với cô ta không nịnh bợ lấy lòng. Còn người đàn ông này thì hay rồi, anh ta ghét bỏ, coi thường cô ta.
-"Đem cô ta lôi ra ngoài".
Lúc Nam Cung Cẩn quay người cũng là lúc Ninh Hương muốn nắm lấy tay anh ta. Cũng là nhờ như vậy mà Ninh Hương không nắm được tay anh, nhưng ngón tay lại vẫn đụng trúng tay áo.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!