Chương 2. Chạy Trốn.
1870 Words
Hà Như Ngọc không ngờ hai mẹ con bà ta vô sỉ như vậy. Cô cười lạnh.
"Thứ nhất bà họ Vũ không phải họ Hà, nếu có người không biết còn nghĩ bà là lão phu nhân nhà họ Hà nữa. Thứ hai công ty con trai bà cần vốn liên quan gì đến tôi. Thứ ba các người nói là nuôi tôi nhưng thực chất sao lại không biết tài sản này là dùng tiền của mẹ tôi gây dựng nên. Ngay cả tiền mấy người ăn uống hàng ngày cũng là tiền mẹ tôi để lại."
Bà Vũ tức giận đến cơ thể phát run, mặt tái mét.
"Đúng là con hoang không có mẹ dạy đàng hoàng, con trai tao cũng là cậu của mày, bây giờ nó đang cần giúp đỡ mày hi sinh một chút thì đáng gì!"
Bà ta mắng đến cao hứng, không để ý toàn thân Hà Như Ngọc lạnh lẽo.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa" Vũ Thu Phương giả bộ khuyên giải rồi nhìn Hà Như Ngọc nói "Như Ngọc là người một nhà sao lại không giúp đỡ lẫn nhau, cậu con đang cần sự giúp đỡ sao con lại không giúp, ba con ông ấy không thích người vô tình vô nghĩa."
Hà Như Ngọc sau khi mẹ mất cô rất để ý đến ba, mỗi lần Vũ Thu Phương lấy ba cô ra nói là cô đều nhượng bộ, việc gì cũng đồng ý. Ngày khi ở nhà cô bị bà ta chèn ép cũng không nói ra một tiếng, nhưng bây giờ cô đã khác, không còn là cô của ngày xưa nữa. Sau sự việc xảy ra kia nếu cô còn không mạnh mẽ lên thì người chịu thiệt thòi nhất trong nhà này cũng chỉ có chị em cô mà thôi.
"Là người một nhà hẳn là nên hỗ trợ lời này không sai, mà Vũ gia với Vũ Thu Phương bà là thân thích, không có quan hệ gì với tôi, bà có thể để một trong hai đứa con gái bà gả đi, chắc chắn bọn họ cũng không muốn làm người vô tình vô nghĩa" Hà Như Ngọc dửng dưng nói.
Vũ Thu Phương mặt biến sắc, không nghĩ lần này bà ta lấy Hà Chấn Phong ra mà nó không đồng ý.
Bà Vũ tức giận: "Làm càn, Như Vân mới mười bảy mày để nó đi làm vợ một người đàn ông ngoài năm mươi, mày thật độc ác không khác gì mẹ mày."
Hà Như Ngọc cười lạnh, Hà Như Vân mới mười bảy con cô thì sao, cô cũng hơn cô ta bao nhiêu tuổi, cũng chỉ có một tuổi mà thôi.
"Còn về Như Liên, mày lấy gì so với nó, không bao lâu nữa là nó sẽ gả cho đại thiếu gia nhà họ Ninh. Mày còn dám đánh chủ ý với nó" Cháu gái của bà ta cao quý, kẻ hèn sao có thể sánh.
Hà Như Ngọc lúc này thật sự lãnh giáo được những lời nói của bà ta, hèn chi ba cô thà tin lời người ngoài chứ không tin cô.
"Tôi không đồng ý gả" giọng nói của cô mạnh mẽ dứt khoát làm hai người kia giật mình.
Vũ Thu Phương và bà Vũ nhìn nhau, từ khi nào mà cô ta trở nên như vậy không phải trước đó rất hèn nhát tùy hai người sắp đặt sao.
Vũ Thu Phương giữ chặt bà Vũ còn đang muốn quát, bà ta bước đến phía trước Hà Như Ngọc.
"Hà Như Ngọc, cô muốn hay không thì ngày mai bên ông Hứa sẽ cho người qua đón cô, cô phải đi."
"Việc tôi không muốn làm thì không ai có thể ép" Hà Như Ngọc cao giọng nói.
Vũ Thu Phương cười khinh miệt nói.
"Tao xem là mày cảm thấy cuộc đời mà bất công nên muốn phản kháng, dù sao thì người từng là vị hôn phu của mày cũng sẽ cưới con gái tao, rồi mày cũng sẽ chỉ ngẩng đầu mà nhìn con gái tao mà thôi. Còn mày chỉ có tác dụng đổi tiền về cho em trai tao mà thôi."
Hà Như Ngọc nhìn bà ta nói: "Nếu hai người gọi tôi ra để nói những lời này thì cố gắng mà giữ sức, tôi sẽ nhớ kỹ những gì hôm nay, ngày sau sẽ trả lại cho các người."
Ngày sau, đợi vào nhà họ Hứa mà còn nghĩ đến ngày sau.
Hà Như Ngọc nói xong quay lưng rời đi, cô đi về phòng mình. Cô ngồi trên giường nghỉ cách làm sao ngày mai có thể trốn.
Sáng hôm sau khi trời vừa sáng thì Hà Như Ngọc nghe được dưới nhà ồn ào, cô đoán chắc nhà họ Hứa đến. Hai người làm lên phòng gọi cô.
"Nhanh lên, đi thôi".
Hà Như Ngọc không nói gì cô đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Xuống nhà cô cũng chỉ thấy nhà họ Hứa đã đến cũng chỉ có vài người, chú rể không đến. Xe đến đón dâu cũng chỉ có hai chiếc, cô bước lên chiếc xe thứ nhất ngồi vào, xe này cũng chỉ có cô với tài xế.
Có lẽ chủ quan cô không thể chạy nên tài xế cũng không khoá cửa xe, khi đi vào nơi đông đúc, xe dừng đèn đỏ Hà Như Ngọc nhanh tay mở cửa xe chạy nhanh vào trung tâm thương mại gần đó.
Bất ngờ với hành động của cô, tài xế và chiếc xe phía sau không kịp trở tay, khi mấy người xuống xe đuổi theo cô vào trung tâm thương mại thì mất dấu vết, trong này người quá đông không thể nhìn thấy được là Hà Như Ngọc chạy về hướng nào, sau một hồi tìm không được người mấy người đành ra về.
Hà Như Ngọc sau khi vào trung tâm thương mại thì mua cho mình một một bộ quần áo khác mặc vào rời đi.
Sau khi Hà Như Ngọc rời đi cô cũng không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.
Hứa gia không nhận được người, tất nhiên là đi tìm Vũ Thu Phương tính sổ, để giữ bí mật chuyện này bà ta nhanh chóng trả lại tiền cho Hứa gia. Sau khi mất đi một khoản tiền lớn bà ta càng hận Hà Như Ngọc đến nghiến răng nghiến lợi.
So với Vũ Thu Phương thì Vũ lão phu nhân càng đau lòng hơn, vừa nghĩ tiền tới tay liền bay mất bà ta đau lòng mà khóc lớn.
Vì là gia tộc nhất nhì thành phố nên mọi người quan tâm, việc Vũ lão phu nhân sống có tình có nghĩa còn Hà Như Ngọc thì là bạch nhãn lang.
Trong lúc nhất thời gia đình họ Hà đánh tiếng càng tốt còn Hà Như Ngọc bị mọi người chỉ trích.
Hà Như Ngọc rời đi để lại trong lòng Hà Chấn Khang tổn thương nặng nhất.
…….
Mấy tháng sau.
Tại một bệnh viện nhỏ của một vùng quê, Hà Như Ngọc cũng đang sinh con, sau mấy tiếng đồng hồ chịu đau đớn cuối cùng cô cũng sinh ra đứa con của mình, một bé trai kháu khỉnh đáng yêu.
………
Sáu năm sau.
Tại một biệt thự bên hồ, có một cô gái đang nằm trên một chiếc ghế nhỏ ngoài sân, gương mặt xinh đẹp được bao phủ dưới ánh mặt trời, so với những tia nắng kia còn đẹp hơn rất nhiều.
Tự nhiên cô cảm nhận được trên người mình như có vật gì, cô tỉnh dậy thì thấy xung quanh toàn là tạp chí.
"Hà Minh Tuấn đây là có chuyện gì?Hả?"
Âm cuối cô lên giọng làm làm Hà Minh Tuấn hơi sợ, cậu bé giọng nói ủy khuất, nước mắt lưng tròng "mẹ, con muốn có cha, mẹ chọn một trong những người này làm cha con đi.
Hà Như Ngọc nhìn đáy mắt con trai ngập nước, tâm mềm nhũn, giọng nói cũng mềm mại "Minh Tuấn không phải là cứ tìm đại một người đàn ông là có thể làm ba con được, người đó phải tâm đầu ý hợp với mẹ mới được hiểu chưa."
Nhìn thấy lửa giận trong mắt mẹ biến mất, mắt Hà Minh Tuấn xẹt qua một tia sáng, cậu dùng chiêu này với mẹ chưa bao giờ thất bại.
"Mẹ, vậy chúng ta đi tìm ba được chứ." Cậu bé nhào vào lòng Hà Như Ngọc.
Thân thể cậu mềm mại thơm mùi sữa làm Hà Như Ngọc ngẩn ngơ, cô nhớ lại đêm sáu năm trước, người đàn ông đó rất mạnh mẽ nhưng sáng lại cô vội đi nên không biết mặt người đàn ông đó.
"À, chắc là ba của con đã chết" Hà Như Ngọc tùy ý đáp qua loa.
"Mẹ, có phải là mẹ khi dễ con còn nhỏ nên nên lừa dối con không?". Hà Minh Tuấn chu miệng tức giận nói.
Hà Như Ngọc bị phát hiện nói dối có chút xấu hổ "Cái này... kỳ thật mẹ cũng không biết ba con là ai, nhưng nếu tìm được ba con, ông ấy cướp con từ mẹ thì phải làm sao?"
Hà Minh Tuấn trầm mặc, cho đến lúc này cậu cũng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Ba cậu sẽ để cậu và mẹ tách ra.
Không, không được cậu không thể tách khỏi mẹ được.
"Mẹ, con không muốn ba, ông ấy sẽ tách con ra khỏi mẹ, con không muốn".
Hà Như Ngọc im lặng không nói gì, con trai là tất cả của nàng, không ai có quyền đoạt đi nếu không cô sẽ liều chết với hắn ta.
……..
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!