Chương 4. Trở Về 2
1796 Words
-"Ông chủ" đúng lúc này người làm lên gõ cửa phòng.
-"Có chuyện gì" tiếng nói trong phòng vọng ra làm cho người làm thấy sợ hãi.
-"Dạ, tiểu thư Ninh Hương tới, đang đợi dưới phòng khách" người làm giọng nói run rẩy.
-"Việc đó mà cũng lên hỏi, không biết làm như thế nào sao?"
- "Nhưng Ninh tiểu thư nói không thấy ông chủ sẽ không về" người làm đưa tay lên quyệt mồ hôi túa ra.
-"Vậy đem cô ta lôi ra ngoài.
Người làm nghe vậy thì run, ở thành phố này, nhà họ Ninh cũng là có danh tiếng số một, chỉ có ông chủ nhà mình là không cho họ mặt mũi.
………
Sân bay thành phố G.
Hai mẹ con Hà Như Ngọc xuống máy bay, cô nắm tay cậu bé ra khỏi sân bay.
Hà Minh Tuấn hiếu kỳ nhìn xung quanh, đây là quê hương của mẹ sao, thật là lạ.
-"Mẹ, đây là quê hương mẹ lớn lên sao?".
-"Phải, con trai".
-"Vậy có phải chúng ta sẽ đi gặp cậu luôn không ạ". Những năm nay người mà mẹ nhắc nhiều nhất là cậu Hà Chấn Khang.
-"Mẹ nghĩ hiện giờ chúng ta chưa về nhà họ Hà vội, mua một căn nhà chúng ta sẽ sống bên ngoài trước, mẹ sẽ tìm cho con một bảo mẫu đáng tin cậy.
Khuôn mặt Hà Minh Tuấn đáng thương, hai mắt đỏ như sắp khóc: "Mẹ, con không ngoan sao, con không muốn đến trường đâu".
-"Minh Tuấn, con cho rằng những người kia có tư cách nhìn thấy con sao?" Hà Như Ngọc ngồi xuống trước mặt Hà Minh Tuấn.
Hà Minh Tuấn nghe mẹ nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ: "Ở Hà gia chỉ có cậu là có thể nhìn thấy con.
Hà Như Ngọc nghe con nói vậy thì thở ra: "Vậy được rồi, mẹ sẽ tìm cơ hội cho cậu đến gặp con, mà con đừng để mấy người kia phát hiện ra con".
Hà Minh Tuấn là đầu quả tim của cô, cô không muốn cậu bé sẽ nghe những lời nói khó nghe từ mấy người họ.
-"Vậy mẫu thân phải hứa, nhớ dẫn cậu đến gặp con, không được khi dễ con nhỏ mà lừa gạt con" Hà Minh Tuấn chu cái miệng nhỏ ra nói.
Hà Như Ngọc nghe con trai nói vậy thì sắc mặt đen lại.
Nhỏ tuổi! Lừa gạt, trước giờ chỉ có nó lừa gạt họ, chứ nó bị ai gạt bao giờ đâu.
-"Được, mẹ hứa với con, chúng ta ngoéo tay nào" cô đưa ngón tay mình ra ngoéo với ngón tay nhỏ của cậu "tin mẹ rồi chứ".
Hà Minh Tuấn mở một nụ cười đẹp như thiên thần: "Mẹ, vậy mẹ sẽ mua căn nhà như thế nào, phải đẹp như nhà cha nuôi đó".
Hà Như Ngọc nhìn cậu bé: "Con làm như ở đâu cũng như vậy vậy, nếu con không muốn thì mẹ có thể đem con về bên cha nuôi".
Cậu bé nghe mẹ nói như vậy thì nhanh chóng lắc lắc cánh tay cô: "Mẹ, con biết sai rồi, mẹ tìm căn nhà nào con cũng ở hết, chỉ cần mẹ đi về sớm nấu cơm cho con là được".
-"Mẹ sẽ tìm cho con một đầu bếp riêng, nhưng không được kén ăn".
Hà Minh Tuấn ủy khuất cuối đầu, những đầu bếp kia sao nấu ăn ngon bằng mẹ. Nhưng không để bị đưa về bên cha nuôi, cậu bé chỉ đành cúi đầu im lặng.
…….
Tại thành phố G, Hà gia cũng được xem như một trong mấy gia tộc đứng đầu.
Đúng lúc này Hà Như Ngọc cũng mua một biệt thự cách Hà gia không xa.
-"Mẹ xem ra tuy nhà này không bằng nhà cha nuôi nhưng cũng có thể sánh ngang bằng Hà gia".
Lúc nãy đi ngang qua biệt thự Hà gia, Hà Như Ngọc đã chỉ cho cậu bé, bây giờ nhìn nhà mình không thua gì thì cũng vui vẻ trong lòng.
-"Minh Tuấn, ở đây chúng ta không quen biết ai, không như ở nhà cha nuôi, những lúc mẹ không có nhà con không được đi lung tung nghe chưa" Hà Như Ngọc cố ý dặn dò cậu bé.
Hà Minh Tuấn chớp chớp đôi mắt hỏi :"Vậy nếu có người khi dễ con thì sao?".
-"Vậy thì đánh cho mẹ, đừng để chết người là được, nếu đánh không được thì còn ông ngoại và cha nuôi chống lưng cho con". Hà Như Ngọc nhíu mày nói, con của cô sao có thể bị khi dễ được.
Ánh mắt của Hà Minh Tuấn đảo liên tục, có những lời này của mẹ thì cậu liền yên tâm.
Mẹ chỉ không cho người Hà gia nhìn thấy cậu, chứ không nói là không cho cậu đi quấy rối những người kia.
Nếu không giúp mẹ xả giận thì làm sao cậu bảo vệ được mẹ.
-"Mẹ, con sẽ ở ngoan ngoãn trong nhà đợi mẹ, nhưng mẹ đừng có gặp cậu rồi quên luôn con là được." Hà Minh Tuấn kéo tay áo của cô tội nghiệp nhìn.
Hà Như Ngọc nghe vậy thì đỡ trán, cô mau quên như vậy sao, dù gì thì cậu cũng là cô mang thai hơn chín tháng, quên ai thì được sao lại quên cậu.
-"Mẹ, trí nhớ của mẹ rất kém, đến cha mẹ còn quên được, lỡ đâu một ngày mẹ quên con thì sao" Cậu bé liếc nhìn cô nói.
Hà Như Ngọc gõ trán cậu một cái: "Con đừng có nói nhảm, ở yên trong nhà đó".
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô để cậu bé ở nhà, nhưng ở đây không phải là nơi ở mà cô đã ở sáu năm qua, đối với cô thì không sao nhưng Minh Tuấn thì là lần đầu tiên đến đây.
………..
Hà Như Ngọc đi tới phía trước ngôi biệt thự của Hà gia. Cô rời đi đã sáu năm những ngôi biệt thự cũng không thay đổi, mọi cảnh vật xung quanh vẫn như còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô.
Nhìn vào bên trong làm cô nhớ lại một màn sáu năm trước, đó là một màn mà hai mẹ con bà ta sỉ nhục cô. Hà Như Ngọc bất giác siết chặt nắm tay.
Sáu năm…. sáu năm rồi, cô đã trở lại.
Cô sẽ lấy lại tất cả, mọi ánh hào quang rực rỡ của họ.
Vệ sĩ thấy Hà Như Ngọc đứng trước cổng thì bước tới hỏi :"Cô là ai? Nơi đây là biệt thự Hà gia, không phải loại người nào cũng có thể tiến vào.
-"Tôi là đại tiểu thư Hà gia, anh nói tôi có thể đi vào không?" Hà Như Ngọc âm thanh lạnh lùng nói.
Đại tiểu thư Hà gia.
Không phải là người sáu năm trước chưa có chồng mà có con đó sao. Sau đó còn cấu kết với đàn ông bỏ nhà đi.
Nhưng tên vệ sĩ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
-"Cô nói là đại tiểu thư thì tôi phải tin sao, có chứng cứ gì chứng minh, nếu không thì cút khỏi đây ngay".
Hà Như Ý bị chặn ở ngoài cổng, cô cũng không tức giận chỉ là đi đến gần tên vệ sĩ.
-"Lâm Thanh, là con rể của quản gia Hà gia, không phải là ỷ vào thân phận này nên làm càn sao, hơn nữa còn nghe theo lệnh của mẹ con Vũ Thu Phương, nên mới cản tôi ở ngoài cửa sao".
Theo từng lời nói của Hà Như Ngọc tên vệ sĩ sắc mặt khó coi, chuyện hắn là con rể của quản gia Hà gia cũng không có gì là bí mật. Nhưng hắn ta nghe lời của Vũ lão phu nhân thì ngay cả ông chủ của cũng không biết.
-"Hà gia bây giờ là gia tộc danh giá Vũ Thu Phương sợ có người phụ nữ bên ngoài theo Hà Chấn Phong nên bà ta lệnh cho ngươi đuổi tất cả những người phụ nữ đến đây chứ gì". Giọng Hà Như Ngọc trào phúng nói.
Lúc này thì một giọng nói phía trong nhà vang lên tỏ vẻ ngạc nhiên, khi Hà Như Ngọc quay lại nhìn theo hướng giọng nói thì người cũng đã đứng trước mặt mang theo một cặp mắt tròn xoe nghi ngờ.
-"Chị là Hà Như Ngọc".
Hà Như Ngọc không nghĩ là vừa về đã gặp ngay con gái của Vũ Thu Phương.
Có tính là oan gia ngõ hẹp không vậy.
-"Chị, chị..đúng là chị rồi" Cô gái vẻ mặt tươi cười.
-"Chị, chị không biết đâu, mấy năm nay chị không có nhà, bà ngoại buồn rầu đến sinh bệnh, còn mẹ thì ngày đêm đều nhớ chị, bây giờ chị đã trở về vậy thì tốt quá".
-"Như Vân, đây là người năm đó chưa chồng mà có thai, rồi còn bỏ theo đàn ông đó sao, đại tiểu thư Hà Như Ngọc, không nghĩ tới cô ta còn mặt mũi mà trở về".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!