CHƯƠNG 174: CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT
Thẩm Cửu cũng không hề nghi ngờ cô, gật đầu: “Được rồi, cậu đi vào phòng vệ sinh đi, tớ ở đây chờ cậu.”
Nghe vậy, Hàn Mai Linh nhanh chóng xua tay: “Không cần, cậu không cần chờ tớ đâu, cậu xuống lầu trước đi, tớ chỉ cần hai phút là xong.”
Thẩm Cửu: “… Vậy được rồi, tớ xuống dưới lầu chờ cậu.”
Nói xong Thẩm Cửu cầm điện thoại và túi xách của cô xuống lầu.
Chờ Thẩm Cửu đi rồi, cuối cùng Hàn Mai Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy nên mừng vì Thẩm Cửu là một người phụ nữ không có quá nhiều tâm tư, nên mới có thể bảo cô ấy đi dễ dàng như thế.
Bịch!
Nhưng mà… Hàn Mai Linh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Còn có một cái cúc áo đang trong tay Thẩm Cửu, lần trước quá sơ suất, không nên trả cho cô ấy sớm như thế.
Xem ra trừ việc lấy được hai cái cúc áo này ra, cô còn phải nghĩ cách lấy lại cái cúc áo trong tay Thẩm Cửu nữa.
Lúc Thẩm Cửu xuống lầu một mình, lại phát hiện ra trên bàn ăn sáng ngày hôm nay rất đông vui, không chỉ có ông cụ Dạ, ngay cả hai anh em nhà họ Dạ cũng có mặt, lúc cô đi qua đó, công cụ Dạ và Dạ Y Viễn đều quay sang nhìn.
Ông cụ Dạ nhìn ra sau lưng cô: “Không phải con bé Mai Linh lên tìm cháu sao? Sao lại không xuống cùng?”
Nghe hỏi thế, Thẩm Cửu đi đến giải thích: “Ông à, Mai Linh xuống ngay thôi.”
“Ừ.”
Vừa nói xong, sau lưng đã có tiếng bước chân, Hàn Mai Linh tươi cười vui vẻ đi đến: “Xin lỗi ông cụ Dạ, hình như cháu hơi chậm, lúc nãy ở trên lầu không cẩn thận bị trẹo chân cho nên mới đi chậm một chút.”
Nghe vậy, ông cụ Dạ liếc nhìn Thẩm Cửu, hình như có hơi không vui.
“Thẩm Nhã, Mai Linh bị trẹo chân, sao cháu không biết đỡ người ta mà tự mình đi xuống trước như thế?”
Lúc đầu Thẩm Cửu cũng đang định đi qua ngồi cùng, ai ngờ ông cụ lại mắng: “Thẩm Nhã, cháu ngồi cạnh Âu Thần đi.”
Thẩm Cửu: “…Vâng ạ.”
Cô không dám cãi lời của ông cụ Dạ, từ từ đi đến cạnh Dạ Âu Thần rồi ngồi xuống.
Hơi thở trên người Dạ Âu Thần rất lạnh, Thẩm Cửu ngồi xuống được một lúc đã thấy cổ lạnh căm.
Ông cụ Dạ rất thích Hàn Mai Linh, vẫn luôn trò chuyện cùng cô, mà Hàn Mai Linh cũng nói chuyện rất hợp ý ông, sau đó không ngờ ông cụ Dạ lại hỏi thẳng: “Mai Linh à, cháu thấy Y Viễn nhà chúng ta thế nào?”
Hàn Mai Linh: “…”
Thẩm Cửu: “…”
Thật sự là vậy à? Ông cụ Dạ vẫn muốn Dạ Y Viễn và Hàn Mai Linh yêu nhau.
Nếu Thẩm Cửu gả đến sống tốt, nếu Hàn Mai Linh thích, hai người cùng gả vào đây làm người thân cũng không tệ, nhưng mà cuộc hôn nhân của cô và Dạ Âu Thần sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, mà tình hình của nhà họ Dạ, để Hàn Mai Linh gả vào đây cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Hàn Mai Linh xấu hổ một lúc rồi mới cười nói: “Anh Dạ là tinh anh trong xã hội, vừa ga lăng lại biết săn sóc, anh tốt quá.”
Ông cụ Dạ nghe cảm thấy rất hài lòng, vuốt râu hỏi: “Vậy Mai Linh cảm thấy…”
“Ông nội.”
Dạ Y Viễn nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng ngắt lời ông cụ, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như trước kia, nhưng đáy mắt đã không còn ý cười nữa.
“Công ty còn có việc phải xử lý, cháu đến công ty trước.”
Vẻ mặt ông cụ Dạ có hơi khó coi: “Còn chưa ăn sáng xong, sao bây giờ đã phải đến công ty rồi.”
Dạ Y Viễn cười nhạt: “Ông nội, công ty thật sự có chuyện rất quan trọng, ông cũng biết hôm nay là tiệc cuối năm mà, có rất nhiều chuyện phải làm, cháu đi trước, buổi tối nếu có thời gian thì cháu sẽ về ăn cơm với ông nội.”
Nói xong, Dạ Y Viễn cũng không thèm quan tâm ông cụ Dạ có đồng ý hay không, đã đứng dậy đi ra ngoài rồi.
“Cháu quay lại đây cho ông!” Ông cụ Dạ tức giận gọi anh, nhưng mà Dạ Y Viễn lại giống như không nghe thấy.
Mấy người còn lại đều ngại ngùng ngồi tại chỗ.
Thẩm Cửu cầm đũa, cảm thấy vô cùng ngại ngùng khó xử.
Cô không ngờ là Dạ Y Viễn cũng dám không nghe lời ông cụ Dạ một cách công khai như vậy, rõ ràng đã nói đến giây phút quan trọng nhất, chỉ cần người hiểu chuyện thì đều biết tiếp theo ông cụ sẽ nói gì…
Nhưng không ngờ anh lại bỏ đi.
Mà Dạ Âu Thần vẫn không xem ai ra gì như trước, giống như chuyện này không liên quan gì đến anh hết.
Ông cụ Dạ tức giận, hừ lạnh nói: “Có phải cháu ném hết tất cả công việc trong công ty cho Y Viễn làm hay không?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần liếc nhìn ông.
“Còn cháu làm cái gì?”
Dạ Âu Thần hơi cong đôi môi mỏng, cười lạnh.
“Ông à, đừng nói là ông thật sự cho rằng cậu ta bỏ đi là vì bận chuyện công ty đó nhé?”
“Nếu không thì sao?” Ông cụ Dạ tức giận trợn trừng mắt, thật ra trong lòng ông cũng hiểu rất rõ, nhưng mà ông chỉ muốn trút giận lên Dạ Âu Thần mà thôi.
“Ha.” Dạ Âu Thần cũng lười tranh luận với ông, chỉ ném đôi đũa trong tay xuống: “Xem ra cháu không đến công ty thì sẽ có người ngứa mắt cháu.”
Nói xong anh cũng đẩy xe lăn, đi luôn.
Thẩm Cửu: “…”
Hàn Mai Linh sững sờ, sau đó đứng dậy: “Ông ơi, vậy bọn cháu cũng xin phép về trước.”
Nói xong lại nháy mắt ra hiệu với Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng ngại ngại đứng dậy: “Ông à, bọn cháu đến công ty.”
Cô đi ra ngoài cùng Hàn Mai Linh, Hàn Mai Linh khẽ huých Thẩm Cửu: “Cậu không đi đẩy giúp anh ấy sao?”
Thẩm Cửu mím môi lắc đầu: “Anh ấy không cần tớ đẩy giúp.”
“Cậu thật là… Người ta đang ngồi xe lăn, ít nhiều gì cũng giúp chút đi chứ.”
Nói xong Hàn Mai Linh chủ động đi lên phía trước, đẩy xe lăn của Dạ Âu Thần.
“Anh Dạ, tôi đẩy giúp anh.”
Giọng nói của cô rất mềm dịu, mềm mại như một đóa hoa vậy.
Dạ Âu Thần ngửi được mùi nước hoa trên người cô, nhíu mày lại, khóe mắt lại nhìn thấy Thẩm Cửu đang đi theo phía sau, đôi môi mỏng cong lên một độ cong vô cùng quyến rũ, sau đó gật đầu.
“Được, cảm ơn.”
Thẩm Cửu: “…”
Trong lòng thật hụt hẫng.
Cô cắn môi, đôi tay đang buông xuống nhịn không được nắm chặt góc áo.
Cũng không biết Mai Linh nghĩ thế nào mà cứ đi giúp anh, rõ ràng anh xấu xa như vậy, sao không biết tranh xa anh ra chứ?
Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu lại càng bực bội.
Thậm chí cô cũng không biết cô đang giận Dạ Âu Thần hay đang giận Hàn Mai Linh nữa.