Chương 1782:
Vì vậy, ban đầu còn có người khuyên anh ta nhưng sau đó biết rồi thì không ai khuyên anh ta nữa.
“Không nói gì được nữa đúng không? Thế là tốt, sau này anh đừng tìm em nói mấy lời như thế này nữa, anh yên tâm đi, em sẽ không làm gì cả.”
Khi nói ra câu cuối cùng, bên mỗi Hứa Yến Uyển còn có nụ cười trào phúng, sau đó cô ta quay người rời đi.
Lâm Hứa Chính đứng im tại chỗ ngây ngốc hồi lâu, mãi một lúc mới khôi phục lại, anh ta ngồi xuống ghế, vươn tay xoa vùng giữa hai đầu lông mày, không biết phải làm sao.
Thật là khiến người ta đau đầu mà, Hứa Yến Uyển này còn cố chấp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Sẽ không làm gì sao?
Hy vọng cô ta thực sự không làm gì mới tốt.
Nếu không… Anh ta không muốn nhìn thấy kết cục Hàn Thanh và Hứa Yến Uyển cả đời không qua lại với nhau, sau đó, tình cảm nhân nghĩa ngày xưa cũng không thể tồn tại nữa.
Vốn dĩ hôm nay Lâm Hứa Chính định lôi kéo Hứa Yến Uyển tới công ty mình, có chuyện gì thì sẽ có người anh trai này lo cho cô ta, dù sao thấy cô vất vả khổ cực thế này, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu.
Đáng tiếc, rối não muốn chết. Hứa Yến Uyển rời khỏi quán cafe, đi tới một ngã rẽ, cô gạt sợi tóc qua sau tai rồi nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khỏe mắt đi, đứng im tại chỗ đó.
Mọi chuyện xảy ta từ trước tới ngày hôm nay, Hứa Yến Uyển chưa từng cảm thấy ông trời không công bằng, dù sao nhà họ Hứa có ngày này cũng là do ba của cô ta tự gánh lấy, cũng chỉ trách trước đây cô ta quá bất cẩn, không ngăn cản ba kịp thời.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô ta đã làm sai gì chứ? Rõ ràng cô ta chỉ làm việc ở công ty mà thôi, cô ta không gây ra chuyện gì cả.
Nhưng cô ta lại bị Lâm Hứa Chính gọi ra.
Rõ ràng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ nhưng lời nói của anh ta lúc đó chẳng hề suy nghĩ cho cô ta chút nào.
Thậm chí không hỏi thăm một câu, bây giờ cô ta có sống tốt hay không?
Thực ra Hứa Yến Uyển không tính sẽ nhận được sự quan tâm từ Lâm Hứa Chính, nhưng cô ta cũng không hy vọng anh ta đến can thiệp vào chuyện của cô ta.
Chuyện ngày hôm nay, quả thực anh ta quá đáng rồi.
Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại, sau khi khôi phục lại cảm xúc như bình thường thì nhanh chóng rời đi.
Hứa Yến Uyển trở về công ty.
Vừa nãy cô ta xin nghỉ nửa ngày nên lúc cô ta quay lại thì quản lý hơi ngạc nhiên hỏi: “Yến Uyển, không phải em xin nghỉ nửa ngày hả? Sao lại trở về rồi?”
Hứa Yến Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Văn, em giải quyết việc riêng xong rồi nên em về sớm.”
“Như vậy à.”
Tưởng Văn Văn khen cô ta: “Không tệ, mọi tâm tư đều đặt vào công việc, vô cùng tốt. Nhưng mà nhìn mắt em kìa, sao lại hơi hồng hồng thế kia? Vừa khóc hả?”
Tưởng Văn Văn nói xong thì đi tới trước mặt Hứa Yến Uyển, nghiêm túc nhìn cô ta. Đột nhiên bị người ta tiến sát vào như thế khiến Hứa Yến Uyển hơi sửng sốt, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, lắc đầu khẽ cười nói: “Không sao đâu, vừa nãy em đi trên đường có một cái xe phóng qua nổi gió làm cát bay lên, bay vào mắt em, sau đó em không nhịn được nên mắt biến thành thế này. Có phải trông em xấu lắm không chị Văn, em vào nhà vệ sinh một lát rồi trở lại ngay.
“Không sao, không sao, không xấu chút nào! Em xinh đẹp thế này, cho dù mắt hơi đỏ thì cũng khiến người ta yêu thích, sao có thể xấu được chứ?”
Tưởng Văn Văn vỗ nhẹ lên vai cô ta: “Em đó, năng lực làm việc rất tốt, nhưng tính cách này thì… Quá quật cường, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với chị, chị Văn lớn tuổi thế này rồi, chuyện em chưa trải qua thì chị cũng đã nếm thử hết rồi, chị có thể giải đáp thắc mắc của em.
“Cảm ơn chị Văn, chị Văn thật tốt.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!