Chương 1983:
Trời ơi cái tên đầu đất này, lại định ngủ tiếp à!
Bản thân mắng anh vậy mà anh lại ung dung tự tại đến vậy? Giang Tiểu Bạch hừ một tiếng, vươn tay muốn đẩy anh ra: “Không được ngủ, ngủ gì mà ngủ?”
Nghe thấy vậy, Tiêu Túc lại mở mắt ra nhìn cô bất lực.
“Tối nay rốt cục có chuyện gì?”
“Anh rốt cuộc có biết ngày mai là ngày gì không?”
Mai là ngày gì? Sau một hồi bối rối. Tiêu Túc liền nghe thấy Giang Tiểu Bạch gầm gừ: “Anh chính là tên đàn ông vô tâm, ngày mai là hôn lễ của người phụ nữ mà anh yêu thương hết lòng.
Anh còn có thể ngủ như chết vậy, anh rốt cục có trái tim không?”
Giang Tiểu Bạch nói xong liền vươn tay chọc vào trái tim của anh.
Tiêu Túc sững sờ nhìn cô, hoặc có lẽ anh chết lặng khi nghe tin ngày mai là đám cưới của Tiểu Nhan, vốn dĩ gần đây anh không nghĩ đến điều này. Mọi người thường bị phân tâm bới một số chuyện khác mà sao nhất thời quên mất chuyện quan trọng của bản thân. Anh cũng không phải ngoại lệ.
Anh cũng biết rằng anh và Tiểu Nhan không còn cơ hội, vì vậy sau khi từ lên tòa án đến nay, anh thường ép bản thân không nghĩ đến cô ấy nữa.
Gần đây trong công ty xảy ra rất nhiều việc, cộng với việc mỗi ngày phải đối phó với Giang Tiểu Bạch, anh thật sự không còn khí lực để nghĩ đến những chuyện khác.
“Sao anh không nói gì? Hay chỉ là em tự nói tự nghe?”
Giang Tiểu Bạch không biết anh đang nghĩ gì.
Là bạn gái của Tiêu Túc, cô tự nhiên không chấp nhận được Tiêu Túc ngoài người phụ nữ của mình ra còn có bất kỳ liên hệ với người phụ nữ nào. Rõ ràng biết rằng bản thân không chấp nhận được chuyện đó nhưng vẫn cố ý nhắc nhở anh.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy!
“Được rồi Tiêu Túc, nếu thật sự anh bị em động vào nỗi đau không muốn cho người khác biết, bây giờ có phải đang thật sự rất buôn không!
Em nói cho anh biết, tuy rằng căn phòng này thuộc về anh, nhưng hiện tại em là bạn gái của anh, em nhất quyết không để anh nằm cùng giường với em mà nghĩ đến người phụ nữa khác!”
“Vì vậy, anh lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra chỗ khác nằm”
Vài phút sau, Tiêu Túc bị đẩy ra khỏi phòng, trên tay cầm chăn bông và gối mà Giang Tiểu Bạch đã chuẩn bị cho, sững sờ đứng ngồi không yên.
Rốt cục anh đã làm sai điều gì để phải hứng chịu nỗi khổ như thế này!
Rõ ràng là đang ngủ rất ngon, nửa đêm canh ba lại bị đuổi ra ngoài!
Giang Tiểu Bạch nghĩ Tiêu Túc sẽ tự mình mở cửa. Dù sao, anh ta không phải có chìa khóa sao!
Ai biết rằng sau khi cô đuổi anh ra ngoài, bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh, đợi hơn mười phút đồng hồ vẫn không có phản hồi. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, anh chàng này thật sự ngoan ngoãn ngủ dưới sàn như vậy!
Hai phút sau, Giang Tiểu Bạch nhón chân mở cửa phòng, khẽ thò đầu nhìn ra ngoài, không có Tiêu Túc ở cửa, vì vậy cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, sau đó nhìn thấy Tiêu Túc đang ngủ trên ghế sô pha.
Anh có vẻ rất buồn ngủ, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, hai tay ôm lấy nhau, chăn bông chỉ đắp có một nửa.
Nhìn thấy anh như vậy, Giang Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Cái chăn cô đưa cho anh vừa rồi là chăn bông xuân thu, nhưng đang là mùa đông, cô tưởng anh sẽ kháng nghị, không ngờ anh vừa nằm xuống liên ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!