Chương 2072:
Hàn Thanh không cảm thấy Hứa Yến Uyển vô tội.
Nhưng Tiểu Nhan không muốn tính toán, anh cũng sẽ tùy cô.
“Vậy ngày mai kêu người trả đồ lại cho cô ấy, chúng ta không thiếu chút tiên ấy.
Tiểu Nhan nghe vậy thì mặt đỏ lên, vội vàng giải thích nói: ‘Không phải bởi vì anh có tiền em mới nói trả lại cho cô ta mà là em cảm thấy chuyện này có lẽ thật sự không có liên quan đến cô ta.
Lại nói, nếu đưa hết lợi nhuận cho anh, vậy chẳng phải tương đương với cả đời cô ta phải làm công cho anh sao? Như vậy, đến lúc đó anh sẽ cảm thấy có lỗi với ông hai nhà họ Hứa, chuyện này đều là em nghĩ cho anh”
Môi mỏng của Hàn Thanh hơi cong lên, đưa tay vuốt tóc Tiểu Nhan: “Được rồi, dù sao của anh cũng là của em, em muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, tất cả anh đều nghe theo em”
Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không nghĩ đến sau khi cưới Hàn Thanh lại thay đổi như thế. Cũng có thể vì đã sống sót sau tai nạn, mỗi ngày thời gian Hàn Thanh ở cạnh cô rất nhiều. Thậm chí mua rất nhiều sách nuôi dạy trẻ và sách phụ nữ có thai nên đọc, sau đó mỗi ngày nhiều lần học tập quan sát. Rõ ràng Tiểu Nhan mang thai chưa được mấy tháng mà anh làm như sắp lâm bồn vậy.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao trước đó Dạ Âu Thần lại theo sát Hàn Minh Thư, đồng thời cũng đang suy nghĩ, có phải đàn ông trên đời đều như thế! Một khi kết hôn, khi vợ mang thai đều hoàn toàn thay đổi?
Tóm lại đối với Tiểu Nhan mà nói, cô đã không giống như trước kia vẫn theo đuổi sau lưng Hàn Thanh, phải đi theo sau anh, mà là Hàn Thanh vô cùng yêu thương cô.
Cảm giác được quan tâm nâng niu trong lòng bàn tay làm cho lòng Tiểu Nhan hơi lâng lâng.
Nhưng sự thật không như cô nghĩ, nhà họ Hàn không có bề trên, chỉ có cô và Hàn Thanh, trong nhà còn có một con mèo, tất cả đều bình yên như thế.
Nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy cô đơn, nếu như có thể thì Tiểu Nhan hi vọng người lớn của Hàn Thanh đều còn sống, sau khi mình sinh con ra còn có ông bà nội bế.
Đáng tiếc rất nhiều chuyện đã định kết cục.
Có khi Hàn Minh Thư qua đây mấy lần, mỗi lần đầu ôm Giá Đỗ Nhỏ tới thăm Tiểu Nhan. Tiểu Nhan ôm Giá Đỗ Nhỏ mấy lần, phát hiện đứa nhỏ này càng lớn càng đẹp, đôi mắt tròn đẹp rung động lòng người. Làn da con bé rất trắng, bờ môi rất đỏ, hoàn toàn kế thừa tất cả ưu điểm của Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.
Ngoại trừ lúc cười có hơi ngây ngốc.
Nhưng mà khi Giá Đỗ Nhỏ càng như thế, Tiểu Nhan càng thích chọc bé cười, sau đó thấy con bé cười ngây ngốc thì lấy điện thoại chụp lại, tải lên vòng bạn bè của cô.
Hàn Minh Thư: “Tớ muốn nói với cậu, rõ ràng lúc Giá Đỗ Nhỏ không cười thì đẹp hơn, mà cậu lại chụp bé như đồ ngốc ấy “Ngốc thì tốt đấy chứ, con nít nên như thế, muốn khôn khéo như thế làm gì? Hơn nữa, Đậu Nành đã đủ tinh khôn rồi, sau này thằng bé sẽ bảo vệ tốt em gái.”
Hàn Minh Thư lại lo lắng mà nói: “Tớ thật sự sợ hãi, dáng vẻ con bé xinh đẹp nhưng đến bây giờ thấy không thông minh lắm. Nhưng mà nghĩ lại, dù xem như trí thông minh không tốt như ba của con bé, nhưng tệ nhất thì cũng bằng tớ, cho nên cảm thấy tạm được.
Nếu lúc đó gen thật sự kém thế, vậy cũng có thể trách tớ”
“Sẽ không đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Tiểu Nhan đè tay cô lại, hơi hâm mộ nói: “Tớ cũng muốn sinh con dễ thương như Giá Đỗ Nhỏ.”
Cũng không biết bây giờ cái thai của cô ấy là con trai hay con gái, cho dù trai gái gì cũng được, nhưng nếu có thể chọn, cô ấy hi vọng con đầu lòng là con gái. Về phần bé thứ hai thì xem duyên số vậy.
“Cũng sẽ có, cậu và anh tớ cố gắng một chút.”
Chủ đề này giống như hơi nhạy cảm, Tiểu Nhan cảm thấy mặt hơi nóng, chỉ có thể giữ im lặng.