Chương 2172:
Sau khi biết suy nghĩ của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc đương nhiên nghĩ sẽ tự mình giải quyết.
Tuy cậu ta đã giải thích, nhưng xem ra Tiểu Bạch vẫn để ý đến chuyện đó.
Phải làm sao đây?
Rõ ràng anh đã giải thích rồi mà cô vẫn cứ như vậy thì anh phải làm sao bây giờ?
Trong thời gian ngắn, Tiêu Túc hoang mang, lo sợ, không biết nên làm cách gì để giữ Giang Tiểu Bạch lại.
Còn Giang Tiểu Bạch ở trong phòng ôm đứa bé nhẹ nhàng dỗ dành, cũng không biết có phải thần giao cách cảm giữa mẹ và con hay không, mà sau khi được cô ôm, đứa bé không còn khóc nữa mà nhìn cô.
Ánh mắt khi nhìn Tiểu Bạch kia làm trái tim cô tan chảy. Hơn nữa thân thể đứa trẻ còn nhỏ nhắn, ôm vào lòng rất mềm mại ấm áp, làm người ta không nỡ buông ra.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó, Giang Tiểu Bạch lại ngây người, sau đó đứng dậy đặt đứa trẻ lại vào nôi.
Lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi, đứa trẻ như có linh cảm, lại khóc lớn, Giang Tiểu Bạch dứt khoát bước đi, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Bỗng, cô dừng lại, bởi vì ở cửa đột nhiên xuất hiện một người.
“Đứa trẻ khóc to như thế, em thật sự nỡ lòng sao?”
Tiêu Túc?
Đột nhiên nhìn thấy cậu ta, Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc, anh ấy đến đây từ lúc nào?
Giang Tiểu Bạch không định thừa nhận, chỉ nói: “Tôi không biết ôm lắm, để tôi tìm mẹ đến”
Nói xong, cô bối rối muốn đi ra ngoài. Kết quả, lúc đi qua người Tiêu Túc lại bị cậu ta giữ tay lại, sau đó nghe thấy cậu ta hỏi m.
“Là không biết ôm hay không muốn ôm?”
Bước chân Giang Tiểu Bạch dừng lại, rất lâu cũng không thể trả lời. Tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên, nhưng cả hai người đều không động đậy.
Một lúc lâu, Giang Tiểu Bạch tránh được sự kìm kẹp của Tiêu Túc, lạnh giọng: “Nếu biết rồi thì cần gì phải hỏi lại tôi?”
Tiêu Túc còn nghĩ cô sẽ giả vờ một chút, không ngờ cô lại trực tiếp ngả bài.
Lời đã nói hết, không cần phải che dấu nữa.
Tiêu Túc quay đầu nhìn cô.
“Vì sao? Chỉ vì anh giúp Tiểu Nhan, nên em khó chịu, không bỏ qua được, nên muốn bỏ đi, thậm chí ngay cả con cũng không muốn ôm sao?”
Nghe đi, giọng điệu này là đang hung dữ với cô phải không?
“Đúng thế, tôi khó chịu vì chuyện này, không bỏ qua được, thế nào? Có phải thấy tôi cố tình gây sự không? Em đang cố tình gây sự đấy, em già mồm cãi láo, tâm hồn thủy tinh, đáp án này vừa lòng anh chưa?”
Tiêu Túc hung hăng nhìn cô, cậu ta tìm cô để nói chuyện rõ ràng chứ không phải tìm cô để cãi nhau.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dạng quyết tâm rời đi của cô, trong nháy mắt trái tim Tiêu Túc rét lạnh. Sau đó giọng điệu nói chuyện cũng trở nên nặng nề.
Nhưng giọng điệu của anh nặng nề như vậy, tính khí của Giang Tiểu Bạch cũng lập tức cứng lên.
“Tiểu Bạch, đừng như vậy” Tiêu Túc lúc này hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Đứa trẻ vẫn đang khóc, dỗ con im lặng trước, rồi chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
Giang Tiểu Bạch muốn từ chối, nhưng nghe thấy giọng đứa trẻ khóc lóc thảm thiết lại không đành lòng, liền nhắm mắt không nói gì.
Tiêu Túc nhìn cô cam chịu, vì thế đi qua ôm lấy đứa trẻ.
Cũng không biết có phải vì Tiêu Túc ôm đứa trẻ không đúng tư thế hay không, đứa trẻ sau khi được cậu ta ôm vẫn tiếp tục khóc.
Giang Tiểu Bạch nghe tiếng khóc vừa đau đầu lại đau lòng, chất vấn Tiêu Túc.
“Rốt cuộc là anh có biết bế con hay không? Vì sao vẫn khóc lớn như vậy?”