Chương 2176:
Tuy nhiên Tiêu Túc vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, rơi xuống mu bàn tay của cô.
Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch như vậy, lòng Tiêu Túc như bị dao cứa, vô cùng đau khổ, phiền não.
Cậu ta không nói nhiều, tiến về phía trước ôm lấy Giang Tiểu Bạch, đặt cằm lên đầu cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, anh thực sự xin lỗi, đều là lỗi của anh, em đừng khóc, anh không cố ý nói những câu đó”
“Là anh không tốt, anh thật vô dụng, đã không giữ được em, luôn khiến em tức giận”
Cậu ta không ngừng xin lỗi Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch lúc đầu chỉ rơi vài giọt lệ, nhưng càng muốn lau đi thì những giọt nước mắt lại càng thi nhau rơi xuống, cuối cùng cô không kiêm chế được mà bật khóc.
Ở bên Tiêu Túc lâu như vậy, Giang Tiểu Bạch không phải chưa từng đau lòng, mà là mỗi lần có chuyện buồn cô đều tự nhủ lòng và tự dỗ dành bản thân, sau đó thì tự vỗ về mình coi như mọi chuyện đã qua rồi.
Có lẽ khoảng thời gian như vậy kéo dài quá lâu rồi nên giờ đây cô không thể vượt qua được rào cản này.
Buổi tối hôm ấy, Giang Tiểu Bạch khóc rất thoải mái, vừa khóc vừa đánh vào vai của Tiêu Túc: “Trước đây tôi không nên lấy anh, tôi nên trực tiếp bỏ đứa trẻ đi, tại sao tôi lại có suy nghĩ dại khờ muốn ở bên anh làm gì? Lẽ nào do tôi và anh phát sinh quan hệ sao? Tôi rõ ràng là cô gái thời nay, tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Sao không tìm người thích mình và mình cũng thích họ, chẳng phải tốt hơn sao?
Tại sao tôi lại cứ nhất quyết muốn ở bên anh làm gì?”
Cô khóc to, đồng thời cô cũng trút hết những cảm xúc kìm nén bấy lâu trong lòng, cũng như những điều mà bình thường cô không có cơ hội nói ra.
Tiêu Túc nghe xong vô cùng sững sờ, lại sợ lời giải thích của mình sẽ khiến cô nổi giận nên chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng.
Giang Tiểu Bạch cuối cùng khóc mệt quá ngủ thiếp đi trong vòng tay của cậu ta, Tiêu Túc chỉ đành ôm cô trở lại giường và đắp chăn cho cô.
Sau đó, Tiêu Túc ngước mắt lên, nhìn thấy đứa bé đang nằm bên cạnh, giương đôi mắt to tròn, sâu thắm lại trong sáng của mình quan sát mọi việc như thể cậu bé biết được chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Túc cũng không biết đứa bé tỉnh dậy khi nào, nhưng sợ đứa bé đột nhiên khóc lại làm Giang Tiểu Bạch tỉnh, cậu ta đưa tay ra ôm lấy con trai của mình.
Ngày thường, khi cậu ta ôm con thì đứa bé liền òa khóc, nhưng bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta ôm con vào lòng và bế ra ngoài mà nó vẫn yên lặng để cậu ta bế.
Sau khi đóng cửa phòng, Tiêu Túc thở dài một cách nặng nề, nhìn con trai đang ở trong lòng mình, đưa tay xoa má nó.
“Con trai, nếu con thực sự nghe lời thì hãy giúp ba đừng để mẹ con bỏ đi <1”
nhé.
Cậu ta thực sự không biết phải dỗ dành Tiểu Bạch như thế nào.
Đứa bé nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm cậu ta, Tiêu Túc cười khổ: “Thôi bỏ đi, con còn nhỏ thì làm sao mà hiểu được?”
Mấy ngày liền không thấy Tiêu Túc đến công ty, Dạ Âu Thần gọi điện hỏi thăm cậu ta.
Tiêu Túc cảm thấy có lỗi, cũng giải thích rằng gần đây gia đình mình có việc cần phải giải quyết nên thời gian này không thể đến công ty.
Phía Dạ Âu Thần im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?
Nghe thấy vậy Tiêu Túc im lặng một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận.
“Ha ha” Dạ Âu Thần cười nhạo cậu ta, sau đó liền hỏi: “Bao lâu mới giải quyết xong?”
Tiêu Túc nghĩ tới dáng vẻ đau khổ của Giang Tiểu Bạch tối hôm qua chỉ biết thở dài.
“Tôi cũng không biết nữa, thật xin lỗi cậu Dạ, nếu như thực sự không chờ được, anh xem hay là….
“Tiêu Túc, cậu có phải là đàn ông không?” Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!