CHƯƠNG 44: CHẲNG LỄ HAI NGƯỜI CÓ GIAN TÌNH?
“Chắc là cô ấy tới Lục thị.”
Ánh mắt u ám của Dạ Âu Thần mờ mịt
không rõ, rất lâu sau môi mỏng của anh
mới nhếch lên một độ cong giễu cợt.
“Thật đúng là không biết sống chết.”
“Cậu Dạ, cái tên Lục Chiêu kia cũng
không tốt đẹp gì, chúng ta có cần…”
“Không cần.” Dạ Âu Thần đánh gãy lời
anh ta, lạnh lùng nói: “Cô ấy muốn đưa
đến cửa, thì cứ để xem cô ấy cứng đầu
thế nào.”
“Thế nhưng mà!” Lang An hơi nóng nảy
nói: “Tên Họ Lục kia dâm đãng như vậy,
nhỡ đâu…”
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại:
“Đó cũng là tự cô ấy gieo gió gặt bão!”
Lang An: “…”
Tập đoàn Lục thị
“”Lục Chiêu, tối hôm qua anh nói đến
tìm người ta nhưng người ta đợi anh ở nhà
rất lâu mà anh vẫn không tới, có phải anh
không còn yêu em nữa hay không?”
Người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng dùng
sức cọ lên trên người Lục Chiêu, hai tay
ôm cổ anh ta trêu chọc đủ loại.
Lục Chiêu cười nhẹ một tiếng vùi vào
cổ đối phương: “Bảo bối, tối hôm qua anh
phải đi tiếp khách, quá bận rộn, tối nay sẽ
qua chỗ em.”
“Thật không? Vậy anh đừng có mà lừa
người ta đấy.” Người phụ nữ không cam
lòng cong môi lên, đòi anh ta hôn.
Trong mắt Lục Chiêu hiện lên một tia u
ám, tay đặt trên lưng người phụ nữ cũng
hơi nắm chặt lại, cúi đầu.
“Tổng giám đốc Lục.” Một giọng nữ
mềm mại đột nhiên vang lên.
Lục Chiêu dừng động tác lại, mà người
phụ nữ trong ngực anh ta bị cắt ngang
bất mãn ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm
thanh.
Thẩm Cửu nắm chắc túi xách trong tay,
đứng tại chỗ hơi lúng túng nhìn bọn họ.
Làm gián đoạn chuyện tốt của người
khác, đây quả thực là một chuyện rất thất
đức.
Nhưng bài học lần trước ở vườn hoa đã
cho Thẩm Cửu biết, nếu như cô gọi chậm
Lục Chiêu thêm một chút thì có lẽ bọn họ
lại muốn trình diễn một màn hành động
hạn chế người xem ở trước mặt cô, cô có
thể không nhìn nhưng cô không có nhiều
thời gian để chờ như vậy.
Lục Chiêu nhìn thấy là cô, hơi nheo mắt
lại: “Ổ? Là cô à.”
“Honey, anh biết cô ta à?” Người phụ
nữ nhìn thấy Thẩm Cửu, trong mắt lập tức
trở nên thù địch, vô cùng cảnh giác nhìn
cô.
Đối với Lục Chiêu mà nói, thì phụ nữ là
một sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì anh ta thực sự quá mức phong
lưu lạm tình.
“Biết… Biết sao?” Lục Chiêu mỉm cười,
nhìn Thẩm Cửu: “Chào cô, chúng ta quen
nhau không?”
Thẩm Cửu đã sớm dự đoán được
chuyến này sẽ không thuận lợi như vậy
nên cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nghe
thấy Lục Chiêu hỏi như thế đưa tay lấy
danh thiếp trong túi ra đưa cho Lục
Chiêu: “Tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Dạ
Âu Thần của tập đoàn Dạ thị, Thẩm Cửu.”
Người phụ nữ bất mãn: “Nếu là người
của tập đoàn Dạ thị, vậy cô đến Lục thị
làm cái gì?”
Thẩm Cửu mỉm cười: “Đương nhiên là
tìm Tổng giám đốc Lục bàn chuyện hợp
tác rồi.”
Giọng điệu của cô không kiêu ngạo
không tự tỉ, trên mặt cũng không có biểu
lộ dư thừa, con mắt yên lặng nhìn qua Lục
Chiêu.
Lục Chiêu đánh giá cô thêm vài lần, sau
đó cười lạnh: “Bàn chuyện hợp tác, cô
xứng không? Muốn tôi đồng ý hợp tác trừ
phi Cậu Dạ của các người tự mình đến mời.
“Cậu Dạ đi đứng không tiện, xin Tổng
giám đốc Lục thông cảm.”
Mặt Thẩm Cửu vẫn không thay đổi nói
như trước.
Lục Chiêu nhìn chằm chằm cô một lát,
đột nhiên nói với người phụ nữ trong
ngực: “Em về trước đi.”
Người phụ nữ phẫn nộ, không nghe
theo: “Honey, không muốn đâu, anh đưa
người ta về.”
“Nghe lời.” Sắc mặt Lục Chiêu nghiêm
lại, khí tức trên người cũng lập tức trở nên
khác biệt.
Tay người phụ nữ run lên một cái, ngơ
ngác nhìn anh ta, Lục Chiêu vuốt đầu của
cô ta: “Anh thích phụ nữ biết nghe lời,
đúng không nào?”
“Vậy… Được rồi, vậy em đi về trước.”
Trước khi người phụ nữ kia đi còn hung
hăng trừng mắt với Thẩm Cửu một cái, rõ
ràng đã đem cô phân loại thành tình địch.
Mặt Thẩm Cửu vẫn không đổi sắc.
Sau khi cô ta đi rồi, Lục Chiêu móc chìa
khóa xe ra: “Lên xe nói chuyện.”
Nghe xong, Thẩm Cửu cảm thấy hơi
lạnh sống lưng, cô cắn răng nói: “Tổng
giám đốc Lục, gần đây có một quán cà
phê, tôi cảm thấy chỗ ấy rất thích hợp để
chúng ta nói chuyện.”
“Ồ, cô tới tìm tôi nói chuyện chẳng lẽ tôi
không được quyết định vị trí à?” Bỗng
nhiên Lục Chiêu tiến lên một bước như
muốn đem Thẩm Cửu ôm vào trong ngực,
Thẩm Cửu biến sắc mặt, lui về sau mấy
bước: “Tổng giám đốc Lục muốn đi chỗ
nào?”
“Lên xe”
Thẩm Cửu thẳng người, đứng im ở đó
không nhúc nhích.
Nhưng mà cô không biết là, cô càng
chững chạc đàng hoàng như vậy Lục
Chiêu lại càng nghĩ cô là một người không
đứng đắn, hoặc là bị đùa giỡn đến mức
trở nên hoảng hốt.
Đã bao lâu rồi chưa gặp được một
người phụ nữ thú vị như vậy?
Từ khi anh ta có tiền, đã nhớ không rõ.
Thẩm Cửu cắn môi, ngước mắt nhìn
anh ta: “Chỉ cần tôi lên xe thì Tổng giám
đốc Lục sẽ đồng ý hợp tác với Dạ thị sao?”
Lục Chiêu cong môi lên: “Cái này còn
phải xem thành ý của cô thế nào đã.”
Thẩm Cửu nhăn đôi mi thanh tú lại.
Phía trước là vực sâu, chỉ cần cô đi.
“Lên xe trước đi, tôi cũng không có ý
định làm gì cô đâu, trời còn chưa tối mà.”
Lục Chiêu nháy mắt mấy cái, da gà trên
người Thẩm Cửu nổi hết lên, người đàn
ông này thật kinh khủng!
Cô xoay người rời đi!
“Bây giờ mới đi có phải hơi chậm một
chút rồi không?” Lục Chiêu bước nhanh
đuổi kịp cô: “Tôi vì cô nên mới bảo bạn gái
tôi đi, trợ lý Thẩm sẽ không nể mặt mũi
người khác như thế chứ?”
“Chỉ ở quán cà phê bên ngoài công ty,
anh có thích đi hay không!”
Nói xong, Thẩm Cửu dùng sức hất tay
Lục Chiêu ra, đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Bóng lưng thẳng tắp và vòng eo mảnh
mai, còn cả vẻ mặt kiên quyết kia khiến
cho Lục Chiêu nổi lên tâm tư, ánh mắt anh
ta nhìn chằm chằm sau lưng cô, cuối cùng
rơi vào trên cánh tay đang vung ởi của cô.
Thẩm Cửu đến quán cà phê, chọn một
chỗ không có người nào ngồi xuống, chờ
khoảng hai phút, Lục Chiêu bước vào.
Một Tổng giám đốc của một tập đoàn đi
tới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay định
ôm lấy cô, Thẩm Cửu biến sắc mặt: “Tổng
giám đốc Lục, xin ngài tự trọng!”
Sau đó cô đứng dậy, ngồi xuống chỗ
đối diện với anh ta.
Lục Chiêu cười nhạo: “Ngươi phụ nữ
này, rốt cuộc có phải cô tới tìm tôi bàn
chuyện hợp tác hay không?”
Thẩm Cửu gọi nhân viên phục vụ mang
lên hai tách cà phê, sau đó thấp giọng nói:
“Chuyện đêm hôm đó, tôi thành thật xin
lỗi ngài!”
Lục Chiêu nhíu mày: “Dạ Âu Thần
không dám tới, cho nên phái cô đến à?”
“Là tự tôi muốn đến, không liên quan gì
đến anh ấy.” Thẩm Cửu mím môi nói.
“Vậy nếu như tôi nói, tôi không chấp
nhận lời xin lỗi của cô thì sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!