CHƯƠNG 608: ĐỪNG CẦN NGƯỜI ĐÀN ÔNG LÃNH CẢM
Đợi thời cơ chín muồi, cô sẽ hạ màn ngay.
Mới đầu Hàn Minh Thư đã biết, kết cục sau đó sẽ không thay đổi, quả thật cô đã lặng lẽ hạ màn.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại dậy sóng và thương cảm.
Vành mắt cũng hơi nóng hổi.
Nhưng trong mắt chị gái, bộ dạng này của cô lại trở thành việc ngầm thừa nhận lý do ly hôn là vì Dạ Âu Thần lãnh cảm.
Ồ, chị gái đắn đo suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chị cảm thấy em nên chọn người đàn ông tao nhã đeo mắt kính ở phía sau đi.”
Hàn Minh Thư giật mình, lúng túng nói: “Chị à, chị nói gì thế?”
“Chị nói nghiêm túc đó, em… đừng cần người đàn ông lãnh cảm.”
“Chị đừng nói nữa, mau đi thôi.”
Mắt thấy Dạ Y Viễn ngày càng tới gần hai người, Hàn Minh Thư dứt khoát đẩy xe hàng đi hướng khác, Dạ Y Viễn định đuổi theo bọn họ, cô liền vòng qua bên này, rồi quay lại chỗ cũ.
Lần này, nếu anh còn đuổi theo, thì chắc chắn là cố ý.
“Anh… ôi da.”
Sau khi đi vòng một đoạn, Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn, thì nhận ra phía sau đã không còn bóng dáng Dạ Y Viễn nữa.
“Đừng nhìn nữa, em đã bỏ rơi người ta rồi, em gái này, xảy ra chuyện gì vậy? Nếu em độc thân, chẳng phải thêm một người đàn ông thì sẽ có thêm một lựa chọn à?”
“Em không thể ở bên anh ta.”
Cô đã sớm nói rồi, cô chỉ xem anh ta là anh cả, sao cô có thể có gì với Dạ Y Viễn được?
“Miễn sao hai người đều độc thân, thì có gì không thể?”
“Không thể là không thể.”
Hàn Minh Thư tăng nhanh bước chân, chị gái đuổi theo luôn nhiệt tình giảng giải cho cô, cô thật sự không biết rốt cuộc bà ta lấy đâu ra nhiệt tình mà nói nhiều với cô như thế, rõ ràng… hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu thôi mà?
Cô chợt hiểu rõ tại sao bà ta có thể thành một cặp với chú béo.
Cô đang định nói gì đó, thì hai người đàn ông bỗng đi tới, đúng lúc là Dạ Âu Thần và chú béo.
Dạ Âu Thần xách một chiếc túi, vẻ mặt lạnh lùng, chú béo cũng xách giống như anh, nhưng có vẻ to hơn anh rất nhiều.
“Hai người mua đủ chưa?”
“Đủ hết rồi.”
Hàn Minh Thư ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Dạ Âu Thần, chợt nhớ lại câu nói lúc nãy của chị gái, cảm thấy giờ cô vẫn chưa thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Nên cô làm như không thấy anh tiếp tục đẩy xe hàng đi ngang qua, Dạ Âu Thần bị cô bỏ rơi ở chỗ đó: “…”
Anh nhíu mày, đang định đuổi theo hỏi cô tại sao lại phớt lờ anh, thì bỗng có người vỗ vai anh, anh quay đầu lại, thì thấy chị gái đang áp mặt tới, anh nhíu mày, lặng lẽ lùi về sau mấy bước.
“Chậc!” Chị gái thấy bộ dạng này của anh thì ghét bỏ tặc lưỡi, rồi quở trách: “Quả nhiên là dáng vẻ lãnh cảm.”
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm bà ta bằng ánh mắt không vui.
“Chị có chuyện gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ thấy cậu rất đáng thương thôi.”
Dạ Âu Thần: “???”
“Cảm giác bị vứt bỏ rất khó chịu đúng không?” Chị gái lại hỏi tiếp, nhìn Dạ Âu Thần bằng ánh mắt cực kỳ thương hại: “Thật ra, nhìn dáng vẻ của cậu cũng không phải đã hết thuốc chữa, tôi biết một bệnh viện có thiết bị y tế rất tiên tiến, hay để tôi giới thiệu cho cậu?”
Dạ Âu Thần càng nhíu chặt mày, thật sự không hiểu tại sao bà ta bỗng giới thiệu bệnh viện cho anh, chẳng lẽ lúc nãy Minh Thư đã nói gì khi đi cùng bà ta?
Nhưng Dạ Âu Thần có nghĩ thế nào, cũng chẳng nghĩ ra gần đây mình không khỏe chỗ nào?
“Ây ya, nếu cậu vẫn muốn theo đuổi Minh Thư, thì nghe lời chị đi.”
Theo đuổi Minh Thư.
Dạ Âu Thần nhướng mày.
“Tôi biết cậu là chồng cũ cô ấy, giờ đang theo đuổi cô ấy đúng không? Nhưng cậu có biết tại sao, cô ấy mãi không chấp nhận cậu không?”
“Tại sao?”
Hai chữ này anh gần như rít ra từ khẽ răng, đúng, Dạ Âu Thần cũng muốn biết tại sao.
Anh đã ở bên cô lâu như vậy, nhưng cô không những không chấp nhận anh, mà ngược lại ngày càng cách xa anh.
Mấy ngày nay mặc dù hai người nằm cùng một giường, nhưng lại mang hai nỗi niềm khác nhau.
Ngủ hay không ngủ cũng chẳng có gì khác biệt.
Nên anh cũng muốn biết tại sao, anh thật sự không hiểu trái tim phụ nữ, trước đây anh tổn thương cô, nhưng giờ anh đã dốc hết sức bù đắp cho cô, chỉ mong cô có thể nhìn thấy tấm chân tình của anh.
Nhưng dường như mọi cố gắng của anh đều vô ích, thậm chí… còn phản tác dụng.
Thỉnh thoảng Dạ Âu Thần còn chẳng biết đã xảy ra vấn đề gì.
Chẳng lẽ, cô không yêu anh?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Dạ Âu Thần liền cảm thấy khó thở.
Tim Dạ Âu Thần hơi đau nhói, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Xem ra cậu thật sự muốn tái hợp với cô ấy.” Chị gái cười híp mắt nhìn bóng lưng Hàn Minh Thư đang chọn đồ ở trước mặt, Dạ Âu Thần cũng nhìn theo tầm mắt của bà ta.
Hàn Minh Thư vươn tay lấy món đồ trên giá xuống, rồi nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng và hạn sử dụng trên bao bì, lộ ra góc nghiêng tinh xảo đẹp đẽ, đôi mắt trong suốt như lấp lánh ánh sao.
“Cô ấy rất đẹp đúng không?” Chị gái hỏi.
Chú béo đứng bên cạnh, nịnh nọt ngay: “Quả thật rất xinh đẹp, nhưng vợ anh là người đẹp nhất.”
Dạ Âu Thần liếc nhìn ông ta, rồi thu hồi tầm mắt gật đầu.
Tất nhiên là đẹp rồi.
Cả đời này Dạ Âu Thần anh chỉ thích một mình người phụ nữ này, sao có thể không xinh đẹp được?
Hơn nữa Hàn Minh Thư không phải xinh đẹp bình thường, nếu đặt cô vào trong đám đông, rồi nói cho mọi người biết cô đang độc thân, chắc chắn cô sẽ nhận được rất nhiều lời cầu hôn.
Chỉ có tên chồng cũ rác rưởi đó của cô là không có mắt.
Lúc Dạ Âu Thần thầm mắng chồng cũ của cô, đã hoàn toàn quên mất một chuyện, đó là anh cũng bị Minh Thư xem là chồng cũ.
Nếu tính thời gian, thì chắc Lâm Tuấn là chồng cũ của cô rồi.
“Nên vợ cũ cậu xinh đẹp như vậy, nếu cậu còn không hăng hái, cô ấy thật sự sẽ bị người đàn ông khác cướp mất đấy.”
Dạ Âu Thần nghe đến đây thì nhíu mày.
“Tôi biết về chuyện đó có hơi khó nói, nhưng cậu phải tiếp nhận điều trị thật tốt, chắc chắn sẽ có một ngày cậu khỏe lại.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì thấy hơi sai sai, gì mà chuyện đó, còn hơi khó nói?
“Tôi cắt ngang một tý, rốt cuộc chị định nói chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!