CHƯƠNG 84: ANH CÓ THỂ MANG CÔ ẤY ĐI
Thuyết khách thay Dạ Âu Thần?
Không đúng, Dạ Y Viễn sao có thể nói
chuyện giúp Dạ Âu Thần chứ? Bình
thường mặc dù thái độ của Dạ Âu Thần
đối với anh ta không ác liệt, nhưng tuyệt
đối không tính là tốt.
“Dù sao trước đây em không quen biết Âu
Thần, giữa các em cần nhiều thời gian
chung đụng.”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Anh cả, em khóc
không phải vì anh ấy, anh cả không cần
nói chuyện thay anh ấy.”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn khẽ sững sốt, cười
Cô cúi đầu, dáng vẻ tóc rũ xuống nhìn
cực kỳ ngoan ngoãn, Dạ Y Viễn bất giác
giơ tay muốn vỗ đầu cô, nhưng lúc sắp
đụng vào đầu cô, tay anh ta lại dừng lại.
Anh ta nhìn Thẩm Cửu, lại nhìn lòng bàn
tay mình, cuối cùng thu tay về.
Lúc này, điện thoại của Dạ Y Viễn bỗng
nhiên vang lên, anh ta lấy điện thoại ra:
“Em ở đây từ từ ăn, anh ra ngoài nghe
điện thoại. ˆ
Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen1.one để đọc truyện nhé
Sau khi Dạ Y Viễn ra ngoài, Thẩm Cửu
cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Mặc dù Dạ Y Viễn cực kỳ tốt với cô,
nhưng dù sao cũng không thân thiết như
vậy, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy không tự
nhiên.
Bây giờ anh ta ra ngoài rồi, cô mới dám
xoay người lại, im lặng ăn.
Khoảng một phút sau, Dạ Y Viễn bước
vào: “Em dâu, công ty có chút việc gấp,
anh phải quay về trước, ăn xong sẽ có
người làm thu dọn, trễ một chút anh sẽ
cho tài xế đón em về nhà họ Dạ.”
Thẩm Cửu nghe thấy công ty có việc
gấp liền thay đổi ánh mắt: “Hôm nay
em…còn chưa xin nghỉ với công ty, em…”
“Đã bệnh thành như vậy rồi, Âu Thần sẽ
không tính toán với em, nghỉ ngơi đi.”
Dạ Y Viễn đi rồi, Thẩm Cửu mới ý thức
được không đúng.
Cô bây giờ là em dâu người ta, vợ của
Dạ Âu Thần, sao có thể ở trong nhà Dạ Y
Viễn?
Nếu để Dạ Âu Thần phát hiện, đến lúc
đó lại muốn bắt bẻ cô.
Hơn nữa, cô quả thực phải tránh hiềm
nghi, nếu không người ngoài cũng sẽ nói
linh tỉnh về Dạ Y Viễn.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu vội vàng ăn xong,
đứng dậy.
Vừa khéo người làm bước vào.
“Cô Thẩm, cô dùng cơm xong rồi?”
Thẩm Cửu hơi đỏ mặt: “Ừa, cảm ơn tiếp
đãi của bà, nhưng hôm nay tôi có việc
gấp, tôi phải quay về trước.”
“Cô Thẩm đừng vội, tài xế đang trên
đường đến đón cô.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu sững sốt: “Tài
xế?”
“Đúng vậy, tài xế riêng của cậu Viễn
chúng tôi, phải đưa cậu Viễn tới công ty
trước, sau đó quay về đón cô.”
Thẩm Cửu khựng lại: “Không cần đâu,
quá phiền phức, tự tôi quay về là được.
Trạm xe buýt gần đây ở đâu?”
Người làm ngượng ngùng: “Cô Thẩm,
cô không cần xe riêng sao?”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Không cần, tự tôi đi
xe buýt về tiện hơn, phiền nói cho tôi biết
trạm xe.”
Người làm thấy Thẩm Cửu thực sự kiên
trì, chỉ đành tự mình đưa cô ra trạm xe
buýt: “Chính là ở đây, cô Thẩm.”
“Cảm ơn bà.” Thẩm Cửu cười với bà ta.
Người làm có chút thụ sủng nhược kinh,
lắc đầu: “Cô Thẩm không cần khách sáo
như vậy, cậu Viễn của chúng tôi lần đầu
tiên dẫn con gái về nhà, cô Thẩm…phải
nắm chắc cơ hội, tôi đi trước.”
Người làm nói xong, không đợi Thẩm
Cửu phản ứng lại đã rời đi.
Thẩm Cửu sững sờ tại chỗ, còn đang
tiêu hóa ý trong lời nói vừa rồi của người
làm.
Nửa ngày sau, mặt cô có chút ngượng
ngùng.
Thì ra người làm này hiểu lầm quan hệ
giữa cô và Dạ Y Viễn.
Công ty bỗng nhiên mở hội nghị khẩn
cấp, tất cả mọi người đều không nghĩ tới,
hơn nữa Dạ Âu Thần lại còn công khai
phê bình Phó tổng giám đốc Dạ trong
cuộc họp, những cổ đông lâu năm đều
mặt ngờ nghệch, hoàn toàn không biết đã
xảy ra chuyện gì.
Dạ Y Viễn đầu tiên cũng không hiểu,
sau đó Dạ Âu Thần lại cứ đâm chọt, hơn
nữa ánh mắt sắc bén như dao giống như
anh ta giành bảo bối của anh vậy, Dạ Y
Viễn bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ ăn
cơm ở biệt thự tư nhân của anh ta trước
khi tới, khẽ cong khóe môi.
Đợi hội nghị kết thúc, Dạ Y Viễn bước
tới.
“Âu Thần, hôm nay sao lại tức giận như
vậy?”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Phó tổng giám
đốc Dạ làm chuyện tốt, hợp đồng xảy ra
sơ hở lớn như vậy anh lại không chút ý
thức nào.”
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng tức
giận không có nguyên do, hôm nay mắng
Dạ Y Viễn cũng quả thực là mắng đúng, vì
hợp đồng quả thực xảy ra lỗ hổng.
“Điểm này là sơ sót của tôi, anh cả xin
lỗi cậu.”
“Nhưng mà, hôm nay cậu tức giận hơi
quá một chút.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần như kim châm:
“Anh cả cảm thấy chuyện mình làm sai,
người khác còn không có tư cách nổi giận
sao?”
“Vậy thì không phải, anh cả chỉ là đang
đoán nguyên nhân cậu tức giận.” Dạ Y
Viễn mỉm cười, bước tới hai bước: “Sáng
nay lúc tôi tới bệnh viện, gặp phải em
dâu.”
Nghe vậy, gân xanh trên trán Dạ Âu
Thần giật giật.
Dạ Y Viễn lại dám nhắc tới trước mặt
anh? Có tâm tư gì?
“Em dâu ngất xỉu, cho nên tôi đưa cô ấy vê.”
Lời vừa nói ra, Dạ Y Viễn liền cảm thấy
hơi lạnh tùy ý tản ra từ trên người Dạ Âu
Thần, khí thế tràn ra điên cuồng. Dạ Y
Viễn khựng lại một chút, sâu nơi đáy mắt
ấm áp lóe lên tinh quang không đề ai biết.
Lang An ở một bên chú ý tới Dạ Âu
Thần không thể khống chế cảm xúc, vội
bước tới nói: “Phó tổng giám đốc Dạ, anh
thế này quá đáng rồi đi? Mợ hai ngất xỉu
anh không đưa cô ấy tới bệnh viện lại đưa
cô ấy về nhà, anh đang nghĩ gì?”
Anh ta nói chuyện vẫn rất khách sáo.
Dạ Y Viễn mỉm cười: “Cô ấy chạy ra
khỏi bệnh viện, nghĩ hẳn là trong bệnh
viện có người mà cô ấy không muốn nhìn
thấy, hoặc là việc mà cô ấy muốn trốn
tránh, hoặc có lẽ cô ấy không thích bệnh
viện. Nếu tôi còn đưa cô ấy về, vậy chẳng
phải hại cô ấy sao? Lang An, làm việc
phải suy nghĩ thật kỹ.
“Ha, anh cả suy nghĩ kỹ càng, vậy anh
có nghĩ tới cô ấy là người phụ nữ của tôi?”
“Ý của Âu Thần là kêu anh bỏ mặc
không quan tâm em dâu hôn mê bất
tỉnh?”
“Anh nói gì vậy?” Lang An có chút tức
giận: “Bệnh thì vào bệnh viện, không
thích bệnh viện thì có thể không đi bệnh
viện sao?”
“Hơn nữa Phó tổng giám đốc Dạ rốt
cuộc là có tâm tư gì, phát hiện mợ hai
ngất xỉu mà không gọi điện thoại cho cậu
chủ chúng tôi?”
“Hai người hôm nay quả thật là lửa giận
quá lớn, Âu Thần, anh cả chỉ cảm thấy
chân em không tiện, cho nên mới không
gọi điện thoại cho em, em sẽ không trách
anh đi?”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Anh nói xem?”
“Anh cả tới công ty cũng là để nói cho
em biết một tiếng, để em tan làm đi đón
cô ấy về nhà.”
“Cô ta thích ở đâu thì ở đó, loại phụ nữ
đó cũng đáng để tôi đi đón cô ta về nhà?”
Dạ Âu Thần lại khởi động phương thức
châm biếm.
Dạ Y Viễn khẽ nhíu mày, người em trai
trước mắt anh ta thật là nói một đằng nghĩ
một nẻo.
“Tôi sở dĩ không hi vọng anh tiếp cận cô
ta là vì đó chỉ là người phụ nữ ham mộ hư
vinh, hơn nữa trên người cô ta treo danh
hiệu mợ hai, tránh cho rơi vào trong miệng
người khác, tôi không nói tôi quan tâm cô
ta, muốn đi đón cô ta.”
“Âu Thần?”
“Nếu anh cả thích, có thể đến chỗ ông
nội nói muốn đem cô ta đi.”
” „”
Thẩm Cửu vừa tới công ty, hỏi rõ họ
đang ở đâu, lúc ởi tới trước phòng hội
nghị liền nghe thấy một câu như vậy.
Cô đứng ở cửa, nhìn thấy Dạ Âu Thần
bên trong.
Biểu cảm trên mặt anh lạnh lùng, ánh
mắt như hồ sâu lạnh lẽo không chút hơi
ấm. Những lời đó như cây gai sắc bén
đâm sâu vào lòng cô.
***************
Truyện đang update rất chậm, team truyện mời các bạn đọc thêm truyên hay nhé
Cha Cục Cưng Là Một Tổng Tài
(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
Kết hôn ba năm, vợ chẳng không cùng phòng
Chính bản thân Kiểu Bích Ngọc cũng cảm thấy hôn nhân của
mình có vấn để, cô nghĩ mãi mà không rõ, năm đó chồng cô chân
thành nhiệt tỉnh theo đuổi cô như thể, thậm chí, khi cô 21 tuổi, vừa
vã cưới cô về nhà.
mới hoàn thành xong việc học, anh ta
Nhưng sau đó, lại là một cuộc hôn nhân lạnh nhạt như băng.
Tuy anh ta và cô cùng năm trên một chiếc giường, nhưng anh ta
lại không chạm vào cô,
Thế nhưng tối nay, Kiểu Bích Ngọc vô cùng khẩn trương, bởi vì
đột nhiên chồng cô đưa cô tới một câu lạc bộ tư nhân rất cao cấp,
thuê phòng…
Cô nằm nghiêng trên chiếc giường trắng tinh, toàn thân bủn rủn,
lật người, chiếc chăn che kín cơ thể cô rơi xuống, trên da thịt tuyết
trắng tràn ngập dấu hôn xanh tím.
Đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, vẫn có chút không thể thích
ứng được với sự cuồng dã của anh ta lúc trước, trí nhớ của cô đã hơi
mơ hồ, chỉ biết anh ta nằm trên người cô lăn qua lăn lại rất lâu, mới
bằng lòng tha cho cô,
Tuy động tác của anh ta không tính là dịu dàng, nhưng trong lòng,
cô vẫn cảm thấy ngọt ngào, kết hôn ba năm, cuối cùng cũng động
phòng rồi
Lúc trước cô vẫn luôn lo lắng có phải cơ thể của chồng mình có
vấn để gì hay không, hay là anh ta không thích cô, thậm chí có nghĩ
tới việc ly hôn hay không, may mà…
Kiểu Bích Ngọc hơi buông tầm mắt xuống, trong đôi mắt là ý cười
hạnh phức.
Gian phòng này rất rộng, sa hoa lộng lẫy, lúc này trên giường chỉ.
có mình cô, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước ào ào, chắc hẳn là
Đoãn Thành Trưng đang tắm,
Một lát sau, bên phía phòng tắm cạch một tiếng, cửa phòng tắm
.được mờ ra, người đàn ông khoác áo tắm bước ra ngoài.
Kiểu Bích Ngọc làm ổ ở trên giường, nghe thấy âm thanh mở cửa,
gương mặt cô lập tức đỏ ứng, cô thẹn thùng nhìn về phía cửa phòng
tắm
Tuy hai bọn họ mới trải qua quan hệ xác thịt, nhưng đây là lần
đầu tiên của cô, vì thế mà lúc đối mặt với anh, trái tim cô đập nhanh.
hơn
Tiếng bước chân của người đàn ông căng lúc càng tới gần, Kiểu
Bích Ngọc vội vàng nghĩ có phải mình nên nói gì đó không, ví dụ như.
mấy lời là cô rất yêu anh ta.
Nhưng Kiểu Bích Ngọc còn chưa mở miệng nói, đối phương đã
mở miệng trước: “Sao cô còn ở đây?”
Giọng nói trong veo mà lạnh lùng, lộ ra chút bất mãn.
này, còn rất trầm thấp dễ
Nhưng mà
Lại khiến Kiểu Bích Ngọc hoàn toàn khiếp sợ, đôi mắt cõ mở to,
nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt với vẻ không dám tin: “Anh, anh là ai?.
“Cô không biết anh ta, cô vốn đĩ không biết người đàn ông này!
“Anh là ai, sao anh lại ở nơi này?“ Cô hoảng sợ kêu to.
Đoãn Thành Trung dẫn cô tới đây thuê phòng, đây rõ ràng là
phòng của bọn họ, sao người đàn ông xa lạ này lại ở đây?
Kiểu Bích Ngọc kinh hoảng nắm chặt lấy chăn quấn kín người
mình, vội vàng rời khỏi giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông.
đối diện: “Anh vào đây bằng cách nào? Doãn Thành Trung đâu, anh ấy ở đâu..
Ngũ quan của người đàn ông lạnh lùng thâm thúy, cơ thể cao lớn
-anh tuấn, giữa trần lộ ra chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên anh tiến
lên một bước, vươn tay ra giữ lấy Kiểu Bích Ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!