Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Nối tiếp nhà chính Đông lí ở bên trong vườn hoa, trước mắt chính là biển thực vật lạ lùng (nguyên cv là sá tử yên hồng nhưng mình thấy k hợp nghĩa lắm nên thay), cảnh tượng xanh um tươi tốt.

Tất cả thực vật trong vườn , tất cả chỗ trồng đều là căn cứ theo sở thích của bà nội Đông lí.

Sáng sớm, kèm theo ánh mặt trời nhu hòa từ từ tung khắp vườn hoa. Đặt mình vào trong hoa viên mà tán gẫu, tuyệt đối là một chuyện vô cùng thích thú.

Lúc này, tâm tình bà nội Đông Lí tốt vô cùng.

Hai người con gái nhà Lam gia có quan hệ nhiều đời với Đông Lí thị, lại tới chỗ bà làm bạn cùng bà. Ba người ngồi vây quanh ở bàn trà trong hoa viên, uống chút trà, tâm sự, lại trở về việc nhà. Khiến cho tâm tình của bà không khỏi cảm thấy một hồi thỏa mãn.

Đứa nhỏ này, quả nhiên vẫn là người phụ nữ từng trải. Bà có một con trai, có một cháu trai, nhưng bọn họ ai cũng sẽ không tới theo bà. Bình thường ngay cả điện thoại cũng không có, huống chi là chủ động thăm. May mắn hai đứa con gái Lam gia hiểu chuyện, gần như mỗi Chủ nhật cũng sẽ tới đây theo lão thái bà này nói chuyện phiếm uống trà. Nếu mà ba cũng có một hai cháu gái biết điều hiểu chuyện như vậy, thật là tốt biết bao?

Ba người nói chuyện vui vẻ, thời gian ngược lại là trôi qua rất nhanh. Cùng nhau chơi cờ, cùng đọc sách, thời gian một ngày đã trôi qua hơn phân nửa rồi. Cho đến khi ông nội từ sân đánh Golf tư nhân của Đông Lí thị trở lại chủ trạch, Lam Mộng Kỳ và Lam Hạ Nhụy mới cáo từ rời đi.

Đối với Lam Mộng kỳ và Lam Hạ Nhụy rời đi, bà nội Đông Lí hơi có chút không thôi. Thật vất vả mới thân thiết nói đến chuyện việc nhà, kết quả ông cụ trở lại, liền đem hai cô gái vừa ý như vậy đuổi đi.

Bà nội Đông Lí từ trong vườn hoa vừa đi vào chủ trạch, ông nội Đông Lí đang trong phòng khách lau chùi cây gậy chơi golf liền hết sức lãnh đạm mở miệng. "Để hai đứa con gái Lam gia về sau ít đến đi." Ông không thích hai người con gái kia của Lam gia, bất luận họ khéo léo hay là bản tính vẫn là giả vờ, ông đều không thích.

"Lại làm sao vậy?" Bà nội Đông Lí không vui nhíu mày, một phút trước tâm tình còn khá tốt, nhất thời liền bị ông nội Đông Lí phá hư sạch sẽ.

"Cũng không nhìn một chút nơi này là địa phương nào, là nơi họ tùy tiện có thể tới sao?" Ông nội Đông Lí tiếp tục lau gậy chơi golf của mình, ngay cả nhìn cũng không có nhìn bà nội Đông Lí một cái. Giọng điệu của ông, tuyệt không phải thương lượng. Mà là một loại ra lệnh không được kháng cự. (thế giao nghĩa là có quan hệ tốt từ nhiều đời)

Bà nội Đông Lí không khỏi phản bác. "Họ vì sao không thể tới? Đông Lí thị cùng Lam gia không phải vẫn là thế giao sao? Vậy con gái Lam gia vì sao không thể tới?" Lam gia cũng không phải là thế giao của bà, rõ ràng là thế giao của Đông Lí thị. Bà tốn công chiêu đãi cháu gái bạn thế giao của ông, bà còn chưa nói cái gì. Ông vì sao mất hứng? Ba người bọn họ chẳng qua cũng chỉ là uống chút trà tâm sự, rốt cuộc ông lại ngại chuyện gì?

"Thế giao? Hừ! Chẳng lẽ bà không nhìn ra hai đứa nó muốn làm nữ chủ nhân của Đông Lí thị sao? Nếu không, họ mới sẽ không chịu khó chạy tới đây hỏi thăm bà như vậy." Ông nội Đông Lí hừ lạnh một tiếng, chán ghét nhìn bà nội Đông Lí một cái.

Bà nội Đông Lí lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Vậy thì sao, dù sao là thế giao, hai nhà biết gốc biết rễ, cưới một trong hai đứa nó về còn tốt hơn nhiều so với cưới một đứa cháu dâu không biết một chút gì về thân thế?"

"Lam gia coi là cái gì? Ngay cả một phần ba của Đông Lí thị cũng không bằng." Ông nội Đông Lí nhíu lông mày, trong ánh mắt mơ hồ hàm chứa một cỗ tức giận.

Bà nội Đông Lí không sợ hãi chút nào ánh mắt uy hiếp của ông nội Đông Lí, nhíu mày, không khách khí hỏi: "Nhà mẹ Hân Hân như thế nào? Người con dâu này không phải là chọn theo ý của ông sao? Kết quả thì thế nào rồi hả?" Bởi vì Đông Lí thị rất giỏi, cho nên cuộc sống không thể giống như người bình thường như thế sao? Đây đều là những thứ logic gì? Nhìn bi kịch hôn nhân của con trai bà xem, cái ông cụ thông thái rởm này chẳng lẽ còn muốn hại đứa cháu trai duy nhất của bà sao?

Ông nội Đông Lí không cho rằng bi kịch hôn nhân của cha mẹ Đông Lí Lê Hân có cái gì không ổn, đúng tình hợp lí trả lời: "Không thể cung cấp một trăm phần trăm lợi ích, bỏ thì bỏ, không có gì đáng giá đáng tiếc." Hôn nhân không có ích lợi, giữ lại làm gì?

"Tôi không biết, con dâu là ông chọn, cháu dâu nên để tôi chọn." Bà nội Đông Lí nói gì cũng không chịu nhượng bộ, ông cụ không đau lòng con trai của mình không đau lòng cháu của mình, bà đau lòng. Nói gì bà cũng muốn cháu của mình trôi qua vui vẻ một chút. Bà không muốn phải nhìn bi kịch hôn nhân của cha mẹ Đông Lí Lê Hân lần nữa, không ngừng kéo dài mãi.

"Nếu như là hai đứa con gái Lam gia kia, tôi tuyệt không đáp ứng!" Giọng nói ông nội Đông Lí cứng rắn, những chuyện thế này, ông cũng sẽ không thỏa hiệp. Thân là người của Đông Lí thị, tại sao có thể hoàn toàn không suy tính lợi ích cho tập đoàn Đông Lí thị.

"Tùy ông." Bà nội Đông Lí lười sẽ cùng ông nội Đông Lí tranh luận tiếp, thở phì phò xoay người đi thư phòng của bà. Cầm điện thoại lên, liền ấn số điện thoại của ba Đông Lí Lê Hân.

Thời điểm nhận được điện thoại của bà nội Đông Lí, ba Đông Lí đang trên đường đi đến nhà mẹ Đông Lí. Ông vốn không muốn tới cửa thăm hỏi, nhưng mẹ Đông Lí chợt quyết định không hề rời đi nữa. Chọn khu vực yên tĩnh, đặt mua một căn phòng, định cư ở trong cùng một thành phố. Sau khi do dự một hai tháng, ông quyết định hay là đi gặp mặt mẹ Đông Lí một lần. Nói chuyện của Đông Lí Lê Hân một chút.

Bất luận giữa trưởng bối có bao nhiêu ân oán, vì là con chung của bọn họ, ít nhất bọn họ nên để xuống thành kiến đối với nhau một lần nữa, một lòng chỉ suy tính chuyện đứa nhỏ.

Nhưng mặc dù như thế, khi trên đường đi đến nhà mẹ Đông Lí, tâm tình của ba Đông Lí vẫn có chút thấp thỏm. Đang lúc cảm thấy do dự không xác định. Điện thoại di động của ông lại vô cùng kịp thời vang lên. Lấy điện thoại di động ra nhìn, trên màn ảnh hiện ra số điện thoại của chủ trạch Đông Lí thị. Điều này làm cho ba Đông Lí càng thêm do dự không ngừng.

Đổi lại là trước kia, ông nhất định sẽ trực tiếp cắt đứt. Suy nghĩ một chút dường như có lẽ đã có rất thời gian dài ông không có liên lạc với bà nội Đông Lí, liền ôm một tia hi vọng nhấn nút trả lời. Nếu như là ông nội Đông Lí, ông sẽ lập tức cắt đứt.

"Alo."

"Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại, trong mắt con có còn người mẹ này hay không?" Bà nội Đông Lí vốn là một bụng tức, kết quả gọi điện thoại cho ba Đông Lí nửa ngày mới tiếp thông, điều này làm cho bà càng cảm thấy bực mình rồi. Một vị lão gia tử, làm cho một nhà đang yên lành ngay cả con ruột mình, cháu trai ruột cũng tránh cùng e sợ không kịp. Cuộc sống này trôi qua còn có ý nghĩa gì nữa?

Ba Đông Lí giọng nói bình thản mà hỏi: "Có chuyện gì không?"

Bà nội Đông Lí bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên nói rõ chuyện của Đông Lí Lê Hân, rồi lại nói đến chuyện của ba Đông Lí Lê Hân. "Mẹ hỏi con, chuyện con trai con, con mặc kệ không để ý?"

"Làm sao vậy?" Ba Đông Lí không khỏi có chút lo lắng. Kể từ khi Đông Lí Lê Hân trưởng thành, bà nội Đông Lí cũng chưa từng nói với ông những lời như vậy.

"Con biết Lam gia có hai người con gái đi, hai đứa thường xuyên đến thăm cụ bà như mẹ, ta mới không có cảm giác mình là một phế nhân ngồi ăn rồi chờ chết." Bà nội Đông Lí đi thẳng vào vấn đề, nhưng nói thì nói, bà khống chế không được tức giận có chút bất bình. Rõ ràng mình có con trai có cháu trai, kết quả lại kém hơn cả người ngoài.

"Mẹ." Ba Đông Lí không muốn đem đề tài kéo xa, mấu chốt câu chuyện rốt cuộc ở nơi nào, thật ra thì tất cả mọi người rõ ràng. Nhưng nếu không thể giải quyết hoàn toàn, cần gì phải nhắc tới?

Bà nội Đông Lí nặng nề thở dài một cái, trực tiếp nói: "Ba con vừa rồi nói với ta, về sau không cho hai đứa con gái Lam gia tới đây nữa. Nói Lam gia không xứng với Đông Lí thị, muốn tìm con gái gia đình nào đó xứng với con trai của con. Con hiểu ý của ta không?" Nếu Đông Lí Lê Hân cũng không thích hai đứa con gái họ Lam kia, bà sẽ không cưỡng bách nó. Nhưng nếu như ông cụ nhất định phải cứng rắn nhét người không thích hợp cho nó, lần này nói gì bà cũng sẽ không đáp ứng.

"Ông ấy đã có đối tượng?" Ba Đông Lí khép lại lông mày, trải qua bi kịch hôn nhân của ông và mẹ Đông Lí, tại sao phong cách làm việc của ông nội Đông Lí vẫn không có bất kỳ thay đổi? Ông là con trai ông ấy, ông ấy phá hủy hạnh phúc của ông, ông không có gì đáng nói. Nhưng Đông Lí Lê Hân chỉ là cháu của ông ấy, ông ấy tại sao có thể ngay cả hạnh phúc của nó cũng muốn hủy diệt?

"Không biết, dù thế nào đi nữa ông ấy cũng không thích hai đứa con gái họ Lam kia." Bà nội Đông Lí còn đang tức giận, càng nghĩ càng tức giận. Con gái họ Lam có cái gì không tốt hay sao? Hào phóng thỏa đáng, đoan trang lại hiền lành, ông cụ có cái gì không hài lòng hay sao?

"Con hiểu rồi." Trong lòng ba Đông Lí có suy nghĩ. Nếu ông cụ đã nhắc tới, thì chứng tỏ ông ấy đã có tính toán. Thời gian nhiều nhất nửa năm, đại khái ông ấy sẽ tự mình chọn một ứng cử viên mà ông ấy vừa ý. Nói cách khác, Đông Lí Lê Hân nhiều nhất chỉ có thời gian nửa năm tự do.

Bà nội Đông Lí vốn định cúp điện thoại, đột nhiên lại muốn hỏi một chuyện, vội vàng mở miệng hỏi: "Đúng rồi, nghe nói mẹ của nó trở lại đã được một thời gian, hơn nữa còn định cư ở đây, hai ngươi đã gặp mặt sao?" Tức giận khiến bà thiếu chút nữa quên hết chuyện này. Chuyện quan trọng như vậy, bà cũng không thể quên.

"Không có." Ba Đông Lí nửa thật nửa giả, mặc dù ông đang ở trên đường đi đến nhà mẹ Đông Lí. Chỉ là, bọn họ vẫn chưa từng gặp mặt, cũng là sự thật.

"Ân oán hai người hay là buông xuống đi. Hân Hân dù sao cũng là con của hai đứa. Các con cũng đã thua thiệt Hân Hân nhiều năm như vậy rồi, còn muốn tiếp tục thua thiệt nữa sao? Thật muốn để Hân Hân hận các con cả đời sao?" Thật không biết người của Đông Lí thị là như thế nào? Rõ ràng có thể trôi qua vô cùng hạnh phúc, cố tình bị ông cụ ngoan cố đó, khuấy đảo từ trên xuống dưới khiến tất cả mọi người không được bình yên. Ông ấy khuấy tới khuấy lui như vậy thật sự vui vẻ sao? Cũng đã là người sắp chết rồi, sao vẫn còn máu lạnh cố chấp như vậy?

Ba Đông Lí gật đầu một cái. "Con hiểu." Một điểm này, ông biết. Đây cũng chính là mục đích ông muốn tới cửa thăm hỏi.

Nói xong chuyện của Đông Lí lê hân, bây giờ có thể nói về chuyện của ba Đông Lí rồi. Bà nội Đông Lí lập tức không khách khí rống lên ở trong loa. "Có rãnh rỗi thì trở lại xem mẹ của ngưoi, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống bao lâu? Đừng chờ ta chết ngươi mới biết khóc."

"Mẹ!" Ba Đông Lí mất hứng cau lại lông mày, ông thật sự không thích nghe thấy lời này.

"Ngay cả chuyện này, tự con làm đi." Nói xong, tâm tình bà nội Đông Lí khó chịu trực tiếp cúp điện thoại. Nói không được thì bỏ đi, bà mới sẽ không cầu xin nó.

Cúi mắt nhìn, yên lặng nhìn điện thoại còn nằm trong lòng bàn tay. Tất cả do dự của ba Đông Lí đều ở một khắc này bị quét sạch. Xấu nhất cũng chỉ là ầm ĩ cùng mẹ Đông Lí một trận. Ầm ĩ thì ầm ĩ đi, dù thế nào đi nữa bọn họ đã nhiều năm không có cãi nhau rồi.

Sau khi tiếp xong điện thoại của bà nội Đông Lí, nửa tiếng sau, tài xế của ba Đông Lí cuối cùng đem xe dừng ở ngoài cửa lớn nhà mẹ Đông Lí.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, ba Đông Lí quan sát nhà mẹ Đông Lí một cái. Phòng ốc không lớn, vườn hoa cũng không coi là lớn. Phong cách điền viên (nông thôn), được xây dựng vô cùng ấm áp, rất có cảm giác gia đình. Làm cho người ta buông lỏng, thật ấm áp.

Cho tài xế ba giờ tự do hoạt động, ba Đông Lí một thân một mình nhấn chuông cửa nhà mẹ Đông Lí.

Mặc dù đã có rất nhiều năm chưa từng thấy mặt, nhưng mẹ Đông Lí vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra ba Đông Lí. Mà đối với việc ông ấy đột nhiên tới chơi, bà cũng không cảm thấy kinh ngạc. Khi bà quyết định không rời đi nữa, bà cũng đã đoán được, sớm muộn gì ba Đông Lí cũng sẽ tới cửa thăm hỏi. Chỉ là không xác định thời gian, cũng không xác định đại khái ông sẽ nói những gì.

Lần đầu tiên gặp mặt sau nhiều năm chia tay, vẫn có chút lúng túng.

Me Đông Lí dẫn ba Đông Lí tới vườn hoa ngồi xuống, sau đó tự mình rót bình trà lài, chuẩn bị chút điểm tâm. Sau đó, hai người liền mặt đối mặt, trầm mặc ngồi ở trong vườn hoa.

Ba Đông Lí mấy lần nghĩ mở miệng trước, tuy nhiên cũng nghẹn họng trở về. Mặc dù mục đích lần này ông tới là vì Đông Lí Lê Hân, nhưng mẹ Đông Lí dù sao cũng là người phụ nữ vô tội năm đó bị ông làm tổn thương. Thật sự muốn ngồi xuống tĩnh tâm trao đổi thì đúng là vẫn còn có chút chột dạ. Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người cũng đã không còn trẻ nữa. Dấu vết năm tháng, ông đã trải qua hắn, đồng thời bà cũng đã trải qua. Nếu như bọn họ có thể một nụ cười xóa bỏ hết thù hận, căm hận của Đông Lí Lê Hân đối với người ba này, có thể sẽ giảm một chút hay không?

Mẹ Đông Lí an tĩnh thưởng thức trà, cũng không tính mở miệng trước. Nếu là ba Đông Lí cửa hỏi thăm, có mấy lời nên để cho ông nói trước. Bà có thể không đề cập tới mấy cái tổn thương kia, nhưng trừ chuyện của Đông Lí Lê Hân, bà không có gì để nói.

Hồi lâu, ba Đông Lí chần chờ, vẫn là mở miệng. "Hân Hân gần đây đã tới đây sao?"

"Đã tới, một tuần lễ, sẽ đến hai ba lần." Mẹ Đông Lí nói thật. Mặc dù Đông Lí Lê Hân không có biểu hiện ra, chỉ là bà có thể cảm thấy. Đối với chuyện bà trở lại định cư, nó thật cao hứng. Công ty bận rộn nữa, cũng sẽ thường bớt thời gian tới đây theo bà ăn cơm, uống chút trà, tâm sự.

"Bà biết. . . . . . Chuyện Hân Hân tìm sinh hộ sao?" Ba Đông Lí thật sự không biết cách tán gẫu việc nhà với mẹ Đông Lí, chỉ có thể trực tiếp nói vào chủ đề chính.

Mẹ Đông Lí gật đầu một cái. "Ừ, nghe nói qua." Hiện tại mới đến hỏi, có phải cũng quá chậm một chút hay không? Chuyện cũng đã gần nửa năm rồi. Theo như năm qua nói, vậy đã là chuyện hồi năm ngoái.

"Hân Hâ, nó không có sao chứ." Ngoài mặt Đông Lí Lê Hân giống như không có gì, nhưng không biết trong lòng nó nghĩ như thế nào. Đối với người ba như ông này, nó tuyệt đối sẽ không thố lộ. Ông nghĩ, có lẽ Đông Lí Lê Hân sẽ nguyện ý nói với mẹ nó một chút.

"Cũng may, không có việc gì." Thật ra thì mẹ Đông Lí cũng không quá xác định. Đông Lí Lê Hân vẫn là trước sau như một lạnh như băng, không hề nhìn ra biến hóa quá lớn.

Ba Đông Lí thở dài một cái, hỏi: "Nó. . . . . . Là người phụ nữ nó vừa ý sao?" Ông cảm giác cái vấn đề này có chút giống như là đang nói nhảm. Ông vẫn luôn rất rõ ràng, Đông Lí Lê Hân với nữ nhân thực sự không có hứng thú (hầy. no no no. là lúc đó chưa có người làm cho Hân Hân hứng thú). Có lẽ ông nên hỏi một chút, Đông Lí Lê Hân có vừa ý tên đàn ông nào hay không. Nhưng là, Đông Lí Lê Hân đối với đàn ông hình như càng không hứng thú. Nếu nó tính toán thuận theo an bài tương lai của ông nội cho nó, vậy nó như thế nào có thể sẽ nghĩ đến tìm người sinh con hộ? Làm ba của Đông Lí Lê Hân cho tới bây giờ, ông giống như chưa từng hiểu rõ người con trai này.

"Cái này tôi không rõ lắm, tôi không có hỏi qua, nó cũng không nói với tôi." Mẹ Đông Lí lắc đầu một cái, buông chén trà trong tay xuống. Theo như bà thấy, Đông Lí Lê Hân giống như chỉ có phản ứng với duy nhất người phụ nữ đó. Nhưng phản ứng của nó, giống như cũng rất bình thường. Cũng không thể nói rõ nó đối với người phụ nữ mang thai hộ đó có thể sẽ có tình cảm gì.

Ba Đông Lí có chút không biết nên tiếp tục nói như thế nào. Ông nghĩ, lấy tính tình Đông Lí Lê Hân, cho dù có đại khái cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Còn nữa, ông cụ biết, nhất định sẽ ra tay phá hư.

Thấy thế, mẹ Đông Lí chủ động hỏi một câu. "Sao vậy?"

Ba Đông Lí thở dài một hơi, trả lời: "Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho tôi, nói ba muốn can thiệp hôn nhân của Hân Hân. Tôi là nghĩ, nếu như là người Hân Hân vừa ý, thì sớm một chút mang đến để cho chúng ta nhìn qua trước, sau đó sẽ mang về cho ông bà nội nó nhìn một chút." Ông biết ông nội Đông Lí cho tới bây giờ đều không phải là người sẽ thỏa hiệp, nhưng ông không hy vọng Đông Lí Lê Hân khi còn sống, cũng giống như tượng gỗ vẫn bị ông cụ thao túng.

"Có ích không? Ngay cả ông cũng không phản kháng được ba ông, Hân Hân thì phản kháng được sao?" Mẹ Đông Lí không chút khách khí hỏi ngược lại, nếu như ba Đông Lí năm đó phản kháng thành công, vậy cuộc sống của bà hôm nay tuyệt sẽ không là bộ dáng này.

"Cho nên, tôi mới đến tìm bà thương lượng." Ba Đông Lí có thể hiểu bất bình đáy lòng của mẹ Đông Lí. Chỉ là, quá khứ đã qua. Cuộc sống của Đông Lí Lê Hân mới là tương lai.

Mẹ Đông Lí thở dài một cái, thật sự mà nói ra cách nhìn của bản thân. "Con cháu tự có phúc của con cháu, ý của tôi là nếu như Hân Hân thật sự không nguyện ý, cùng lắm thì để nó rời khỏi Đông Lí thị, làm người bình thường cũng được. Nếu mà nó không bỏ được cái dòng họ Đông Lí này, vậy có chút chuyện, nó nhất định phải tự mình giải quyết." Cho tới nay, bà vẫn luôn đang suy nghĩ chuyện này. Nếu muốn thuyết phục ông nội Đông Lí, còn không bằng để Đông Lí Lê Hân thoát khỏi Đông Lí thị dễ dàng hơn một chút.

Ba Đông Lí cũng không tán thành. "Bà cảm thấy có ích không?" Chỉ cần ông cụ không buông tha, cho dù là Đông Lí Lê Hân đi tới chân trời góc biển cũng vô dụng.

"Vô dụng thì phải làm thế nào đây? Nếu không phải là sinh ở nhà Đông Lí, cũng không trở thành như thế." Mẹ Đông Lí nặng nề thở dài một cái, nói: "Phần lớn cổ phần tập đoàn Đông Lí, cũng nằm trong tay ba ông. Cổ phần trên tay của hai người chúng ta cộng lại còn không bằng một phần ba của ba ông, cho dù chúng ta đem tất cả cổ phần cho Hân Hân, cũng không có tác dụng gì. Về phần mẹ ông, mặc dù bà cũng có chút cổ phần, nhưng vẫn là kém xa. Ông nên so với ai khác cũng rõ ràng, bà ấy không quản được ba ông, cũng không được làm chủ cái gì. Hơn nữa, nếu như bà ấy công khai đem cổ phần chuyển cho Hân Hân, thì đồng nghĩa với việc trở mặt cùng ba ông. Đến lúc đó, chỉ biết liên lụy bà ấy. Trừ phi ngày nào đó cổ phần trên tay Hân Hân nhiều hơn so với ba ông, nếu không nó vĩnh viễn đều ở trạng thái bị động. Xét thấy cổ phần của Đông Lí thị, vẫn là hình thức gia tộc, trừ phi ba ông nguyện ý nhường ra một phần cổ phần, nếu không, vô cùng khó khăn."

Ba Đông Lí không có đáp lời, không thể phủ nhận, mẹ Đông Lí nói đều là sự thật. Hơn nữa còn là sự thật không thể thay đổi.

Mẹ Đông Lí nhấp ngụm trà, thấm giọng một cái, cuối cùng lại bổ sung mấy câu. "Nếu như một ngày nào đó, Hân Hân thật sự phải cưới người nó không yêu thương, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp nó. Chỉ là kết quả thì như thế nào, đại khái cùng tình huống năm đó của ông, sẽ không có bao nhiêu khác nhau."

"Bà có ý tứ gì?" Ba Đông Lí không khỏi cau mày, mẹ Đông Lí đây là định đem chuyện đã qua tất cả đều lật lại để nói lại một lần nữa sao?

Mẹ Đông Lí vẻ mặt thành thật trả lời: "Thay vì lo lắng chuyện về sau, không bằng trước tiên đem chuyện giữa ông và Hân Hân giải quyết rõ ràng. Nếu ông thật sự để ý lời của nó như vậy." Hai cha con ngày ngày giương cung bạt kiếm như vậy, Đông Lí Lê Hân làm sao có thể tiếp nhận tấm lòng của ba Đông Lí? Coi như ba Đông Lí thật lòng muốn giúp, chỉ sợ Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không đáp ứng.

Ba Đông Lí không nói lời nào, ông biết lời mẹ Đông Lí có đạo lý. Vấn đề là, muốn buông xuống vấn đề tích lũy nhiều năm như vậy, làm sao có thể một sớm một chiều liền thay đổi? Còn nữa, ông nguyện ý cố gắng, nhưng Đông Lí Lê Hân sẽ nguyện ý cho ông cơ hội này sao?

Nói đến đây, hai người tựa hồ cũng không còn lời để nói.

Ba Đông Lí ngồi im không bao lâu, liền đứng dậy cáo từ. Lần đầu gặp mặt sau nhiều năm chia tay, xác thực không có vui vẻ.

Nhìn bóng lưng ba Đông Lí càng lúc càng xa, mẹ Đông Lí thở dài một cái. Một mình uống xong cả bình trà, ăn sạch tất cả điểm tâm bà tự tay chuẩn bị. Cho dù chỉ là từ lễ tiết, ba Đông Lí cũng nên uống một ngụm trà, ăn một chút xíu điểm tâm .

Sau khi làm xong những chuyện này, mẹ Đông Lí gửi đi một tin nhắn cho Đông Lí Lê Hân. Đem chuyện thương lượng giữa bà và ba Đông Lí, đại khái nói cho Đông Lí Lê Hân.

Đối với nội dung tin nhắn, Đông Lí Lê Hân cũng không nghĩ nhiều.

Hắn biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lí, song khi hắn thật sự nhận được tin tức như thế. Tâm tình nặng nề vẫn không cách nào khống chế tốt lên mấy phần.

Đọc xong tin nhắn, hắn không nhịn được lại hỏi Uông Tĩnh Phong lần nữa. Kết quả thu được vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Lan Sơ và đứa bé tựa như đá chìm xuống biển, đến nay không tra được chút tin tức nào. Mặc dù hắn cũng không tính truy cứu trách nhiệm của Lan Sơ, nhưng hắn không khống chế được ý nghĩ điều tra tin tức về Lan Sơ và đứa bé. Bất kỳ một người bình thường nào trong tình huống biết mình có một đứa con không biết lưu lạc đến nơi nào, cũng sẽ không kiềm chế được xung động muốn tìm được đứa bé. Đây là bản năng của người làm cha mẹ. Mà hắn cũng đã là một người cha.

Nhận được tin nhắn mẹ Đông Lí gửi tới không lâu, điện thoại di động của Đông Lí Lê Hân bỗng nhiên lại nhận được một tin nhắn. Mở ra vừa nhìn, lại là ba hắn. Muốn hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, địa điểm là nhà của ba hắn.

Đổi lại là ngày trước, Đông Lí Lê Hân nhất định sẽ làm như không thấy. Nghĩ đến tin nhắn của mẹ hắn, hắn quyết định đồng ý.

Vì thế, Đông Lí Lê Hân kết thúc công việc sớm hơn hai giờ đồng hồ so với bình thường. Sau khi ra khỏi công ty, hắn trực tiếp đến nhà ba hắn.

Vẫn như trước kia, Đông Lí Lê Hân hoàn toàn không có suy nghĩ qua, bữa cơm tối này hắn và ba hắn sẽ ăn thế nào, có lần nữa tan rã trong không vui hay hông. Nhưng hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, người chuẩn bị cơm tối lại chính ba hắn. Mà ba hắn làm cho hắn ăn lại chính là tiệc nướng gia đình.

Khi quản gia nhà ba Đông Lí dẫn Đông Lí Lê Hân tới hậu hoa viên, thời điểm thấy người đeo tạp dề đang đứng ở trước giá nướng làm thịt nướng chính là ba hắn, hắn thật có chút ngoài ý muốn. Ngay cả quản gia rời đi lúc nào cũng không có chú ý.

Ba Đông Lí ngẩng đầu nhìn Đông Lí Lê Hân một cái, giơ tay lên gắp thịt nướng, lên tiếng chào hỏi hắn. "Tới rồi, ngồi đi, chờ một chút là có thể ăn." Một màn này, nếu để cho người ngoài thấy, nhất định sẽ cho là quan hệ cha con giữa ba Đông Lí và Đông Lí Lê Hân rất tốt. Trên thực tế, cho tới bây giờ ông cũng không nhẹ nhàng nói chuyện nhiều với Đông Lí Lê Hân như vậy, thậm chí là chào hỏi. Mà từ sau khi Đông Lí Lê Hân trưởng thành, mấy lần gặp mặt ít ỏi, giống như cho tới bây giờ cũng không có chào hỏi.

Ánh mắt Đông Lí Lê Hân lãnh đạm nhìn ba của mình. "Ba thật ra rất nhàn hạ thoải mái." Bởi vì cùng mẹ của hắn gặp mặt một lần, cho nên, ông liền thay đổi thành người khác sao? Hắn không tin.

"Cha con hai chúng ta đã nhiều năm không có ăn cơm chung với nhau, đương nhiên là muốn làm chút đặc biệt gì đó." Ba Đông Lí khẽ mỉm cười, không thèm để ý thái độ xa cách của Đông Lí Lê Hân chút nào. Có một số việc, ông nên nỗ lực. Hắn không muốn nhìn thấy bi kịch tái diễn.

Đông Lí Lê Hân không đáp lời, đứng ở một bên yên lặng nhìn. Mặc dù hắn rất muốn xoay người rời đi, nhưng hắn cũng đã tới, cũng không cần thiết đi vội vã. Không ngại trước nghe một chút ba hắn suy tính muốn nói những thứ gì.

Ba Đông Lí giơ lên một vỉ thịt nướng khác, quơ quơ trước mặt Đông Lí Lê Hân, nói: "Con hẳn là cảm thấy nhàm chán, không bằng tới giúp một tay đi."

Đông Lí Lê Hân trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn là cởi áo khoác, đi tới trước giá nướng. Đứng ở một mặt khác của giá nướng, giúp đỡ ba hắn cùng nhau thịt nướng.

Thật khó có được, Đông Lí Lê Hân sẽ cùng ba hắn đứng chung một chỗ để nướng thịt. Loại chuyện như vậy, trong ký ức của hắn, vẫn là lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cơ hội hắn ăn cơm cùng ba hắn cũng rất ít. Huống chi là nhàn nhã nướng thịt như thế.

Ba Đông Lí cười cười, cũng may, trước mắt mà nói, Đông Lí Lê Hân coi như phối hợp. Chỉ cần hắn chịu phối hợp, chuyện liền dễ làm hơn nhiều. Nếu như nó cũng không chịu nghe lời ông nói, thì thật sự là không dễ làm rồi.

Đến đây, hai người trầm mặc nướng thịt. Ai cũng không nói thêm gì nữa. Cho đến khi hai người đã nướng được ba bốn đĩa thịt. Hai cha con mới ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa ăn tối thịt nướng của bọn họ.

"Ừ, không tệ, so với ta tưởng tưởng hình như ngon hơn rất nhiều." Nhai tiếp miếng thịt bò nướng lớn có một chút tiêu, ba Đông Lí hơi có chút tự luyến tán dương mình một câu. Lần đầu tiên là có thể nướng thành cái dạng này, coi như là rất tốt. Nhưng cho tới bây giờ ông cũng không có nhúc nhích chạm tay vào những thứ đồ này.

"Có chuyện gì không?" Đông Lí Lê Hân không có khẩu vị gì, so với ăn thịt nướng, hắn càng muốn biết ba hắn gọi hắn đến nhà mình với mục đích.

Ba Đông Lí thuận miệng hỏi một câu. "Hôm nay ta và mẹ của con gặp mặt nói chuyện, con đã biết đi." Nếu không, Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không đồng ý, mình chỉ có thể là tự đến công ty đi tìm nó.

"Con biết." Đông Lí Lê Hân không có giấu diếm.

Ba Đông Lí gọn gàng dứt khoát mà hỏi: "Con cần ta giúp một tay không?" Nhưng nếu Đông Lí Lê Hân không cần, nghĩa là quan hệ giữa bọn họ tuyệt không cơ hội chữa trị.

"Tùy." Đông Lí Lê Hân trả lời có chút dập khuôn thế nào cũng được. Nhưng nếu ba hắn nguyện ý đứng ở bên hắn, hắn tự nhiên không có lý do gì cự tuyệt. Đây là vì chính hắn, hắn sẽ không bởi vì chuyện ngày trước mà bỏ quên đại sự. Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không bởi vì ông ấy giúp mình lần một lần hai, liền dễ dàng đã quên mất quá khứ.

Ba Đông Lí bất đắc dĩ cười cười, không hề nói chuyện cùng Đông Lí Lê Hân nữa, chuyên tâm ăn bữa ăn tối của mình.

Đông Lí Lê Hân biết ba hắn còn có lời muốn nói, liền không có vội vã rời đi. Cầm dao nĩa, cũng bắt đầu ăn thịt nướng. Xác thực, hắn và ba hắn lần đầu tiên nướng thịt, cũng không khó ăn.

Đại khái sau hơn hai mười phút ăn cơm, ba Đông Lí buông dao nĩa trong tay xuống, đột nhiên mở miệng hỏi: "Chuyện của ta và mẹ con, con biết bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm." Đông Lí Lê Hân nói thật.

Ba Đông Lí nắm tay, nhìn Đông Lí Lê Hân."Hôn nhân giữa ta và mẹ con, là hôn nhân liên doanh, con hiểu rõ chứ."

"Ừ." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái. Đây là một sự thật không thể chối cãi, hắn không thể nào không biết.

"Thật ra thì chuyện xưa đơn giản là trước khi ta và mẹ con kết hôn, ta yêu một người phụ nữ bình thường nhưng mà ông nội con cảm thấy không xứng với Đông Lí thị." Ba Đông Lí thở dài một cái, cười cười, quyết định đem chuyện mình chôn dấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, cho tới bây giờ ông cũng không dám nhớ tới chuyện cũ, moi ra, để Đông Lí Lê Hân hiểu rõ hơn. Muốn kết thúc bi kịch, ít nhất phải làm cho đối phương hiểu hiểu được những vết thương mang tính hủy diệt mà bi kịch sẽ mang tới. Nếu không, nghe người làm sao có thể hiểu rõ hoàn toàn.

Đông Lí Lê Hân hơi nhíu lông mày, yên lặng nghe. Cuyện của cha mẹ hắn, xác thực hắn biết không nhiều lắm. Mà thứ hắn biết cũng chỉ là một phần nhỏ mà hắn có thể thấy.

Ba Đông Lí mấp máy môi, chuẩn bị mở miệng thì vẫn là nhịn không được bưng lên ly rượu trên tay, uống một ngụm rượu vang lớn. Sau đó, hít sâu một hơi, mới bắt đầu tự thuật với Đông Lí Lê Hân. "Lúc ấy, ta đã quyết định, bỏ qua Đông Lí thị, mang theo người phụ nữ ta yêu mến cao bay xa chạy. Kết quả là đến thời điểm này mới phát hiện, bà ấy bị bệnh nan y. Nếu như mà ta là người của Đông Lí thị, ta đương nhiên là có năng lực cứu bà ấy. Nhưng nếu như ta không phải. . . . . . Cũng chính là vào thời điểm kia ta mới phát hiện, ta căn bản cũng không có bất kỳ năng lực giúp người phụ nữ ta yêu mến. Ông nội con cầm mạng của bà ấy và làm một giao dịch với ta, chỉ cần ta ngoan ngoãn kết hôn với mẹ con, ông ấy biết sử dụng tốt điều kiện đi trị bệnh của bà ấy. Ta đã đáp ứng." Một hơi nói xong câu chuyện, ba Đông Lí cầm ly rượu lên lần nữa, uống nốt chỗ rượu vang còn dư lại. Uống xong, ông lại mở chai rượu, rót một ly rượu vang tràn đầy.

Đông Lí Lê Hân lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của ba hắn, hắn không có bỏ qua, hai tay của ba hắn rõ ràng đang run rẩy.

"Lúc ấy ta nghĩ, chỉ cần bà ấy có thể sống, ta có thể cưới một người phụ nữ ta không thương, ta có thể cùng người vợ mình không yêu tôn trọng nhau như khách, ta có thể giống như cái xác không hồn vì Đông Lí thị bán mạng làm việc. Chỉ cần bà ấy còn sống, chúng ta chắc chắn sẽ có ngày gặp nhau. Chỉ cần, bà ấy còn sống. . . . . ." Nói tới chỗ này, ba Đông Lí nói không được nữa. Ông vội vã bưng ly rượu lên, ực mạnh một ngụm lớn rượu đỏ, mới cố đè xuống một loại đau đớn xé rách trong lòng mình. Không thể che giấu giọng nói của ông đã nghẹn ngào.

Hiển nhiên, chuyện này đối với ba Đông Lí mà nói, như cũ là một vết thương không thể lành.

Có lẽ là bởi vì nó quá sâu quá nặng, bất luận thời gian trôi qua như thế nào. Cũng không thể làm nó giảm đau đớn. Cho tới khi trung niên, ba Đông Lí vẫn khó thừa nhận như cũ.

Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống. Hắn không muốn cắt đứt ba hắn, một khi hắn cắt đứt, ba hắn có thể cũng không nói được nữa. Hắn muốn biết chân tướng sự việc, hắn không muốn lại bị giấu giếm.

Ba Đông Lí liên tục uống hai lí rượu vang, tâm tình mới thoáng tỉnh táo một chút. Vì vậy, ông lập tức mở miệng nói tiếp. "Ta vẫn cho là ông nội con thực hiện cam kết, chữa hết bệnh của bà ấy, an bài cho bà ấy ở nước ngoài. Cho đến khi con năm tuổi, ta mới phát hiện. . . . . ." Ba Đông Lí mím môi thật chặt, ngẩng đầu lên, dùng sức hít thở sâu nhiều lần, mới cắn răng để cho mình nói hết lời. "Ông nội con căn bản cũng không có cứu bà ấy, ông ấy trơ mắt nhìn bà ấy bệnh chết, còn dấu diếm ta ròng rã năm năm. Nếu như lúc ấy ông nội con thực hiện cam kết, bà ấy sẽ không chết, bà ấy sẽ làm việc ở đây, cuộc sống giống như người bình thường."

Cuối cùng, ba Đông Lí vẫn không thể nào khống chế được hốc mắt đã ươn ướt. Ông không muốn yếu thế ở trước mặt Đông Lí Lê Hân, chỉ là ông thực sự không kiềm chế được nữa rồi. Nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn cố ý không nghĩ đến, không chạm vào. Hôm nay vì Đông Lí Lê Hân, ông nhắm mắt xé ra vết thương của mình, vết thương đầm đìa máu giấu ở trong lòng ông, phơi bày ra ngoài. Nếu Đông Lí Lê Hân vẫn không thể hiểu ông như cũ, vậy ông cũng bất lực rồi.

So với trí nhớ của mình, hoàn toàn giống như người ba khác, trong lòng của Đông Lí Lê Hân chợt có chút không thoải mái. Lúc này, hắn đột nhiên nhớ lại một số chuyện. Hình như chính là từ khi hắn năm tuổi, cha mẹ hắn mới bắt đầu không ngừng chiến tranh. Chỉ là khi đó hắn mới năm tuổi, đối với rất nhiều chuyện ấn tượng đã mơ hồ.

Hắn biết tình cảm cha mẹ hắn bất hòa, nhưng cũng không biết nguyên nhân lại là dạng này. Các loại tư vị cảm xúc hỗn hợp ở chung một chỗ, làm cho tâm tình của hắn nhất thời phức tạp tới cực điểm.

"Con có thể không nhớ rõ lắm, tất cả mâu thuẫn giữa ta và mẹ con, đều là bộc phát khi con bắt đầu năm tuổi. Kể từ ta biết rõ chân tướng của sự tình, ta cũng không có cách nào, bản thân không có chí tiến thủ. Ta biết, mẹ con là vô tội, nhưng là ta khống chế không được chính mình. Mẹ con chịu đựng nhiều năm, rốt cuộc vẫn rời đi. Nếu ông nội con có thể giấu giếm ta cả đời, đại khái ta và mẹ con sẽ không chia tay. Nhưng hôn nhân của chúng ta, cả đời đều chỉ có thể là bề ngoài và không ai biết." Ngồi im hồi lâu, cuối cùng ba Đông Lí cũng bình tĩnh lại nói nốt mấy lời cuối cùng. Bỗng chốc, ông giống như mệt lả vậy, co quắp dựa vào ghế tựa. Đưa tay cầm ly rượu, ông yên lặng nhấp từng ngụm từng ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly rượu.

Tâm tình của Đông Lí Lê Hân mấy hôm nay đã vô cùng phức tạp rồi, trong phút chốc, lại xuất hiện một cỗ nặng nề không thể hình dung. Hắn rất muốn nói vài lời, nhưng là hắn thật sự không biết mình có thể nói cái gì. An ủi? Khuyên giải? Hay là một nụ cười xóa hết thù hận? Hình như cũng cũng không ổn.

Ba Đông Lí nhìn Đông Lí Lê Hân thủy chung trầm mặc không nói, nghiêm túc hỏi: "Con trai, con hiểu chưa?" (chết cười với vị này). Nói ra chuyện này, ông cũng không có lòng riêng gì. Ông chỉ là lấy một góc độ một người làm ba, hi vọng con trai của mình không gặp phải tổn thương tương tự nữa. Lặp lại bi kịch cũ.

Đông Lí Lê Hân nhìn ba hắn một cái, không có làm ra bất kỳ phản ứng nào. Yên lặng ăn hết tất cả thịt nướng hắn nướng cùng ba mình, sau đó liền yên lặng đứng dậy cáo từ rời đi.

Lái xe chẳng có mục đích ở trên đường lớn, Đông Lí Lê Hân không nén được tâm tình càng ngày càng phức tạp ở đáy lòng, chuyển hướng đi đến nhà mẹ hắn. Đem chuyện ba hắn nói cho hắn biết, tất cả đều nói cho mẹ của hắn. Nào có thể đoán được, bộ dáng mẹ của hắn cũng không có vẻ kinh ngạc chút nào.

"Mẹ biết. Chuyện này, mẹ đã biết." Mẹ Đông Lí khẽ mỉm cười, bình tĩnh cho trả lời.

Đông Lí Lê Hân vẫn tưởng rằng mẹ của hắn sau khi nghe chuyện này xong, sẽ cực kỳ kinh ngạc. Chưa từng nghĩ, người bị kinh sợ vẫn là chính mình. Hắn vẫn cho là mẹ của hắn cũng như hắn, cho tới bây giờ cũng không biết chân tướng sự việc.

"Là sau khi mẹ chia tay với ba con mới biết, nếu như trước khi chia tay đã biết, mẹ có thể không sẽ rời đi. Mẹ yêu ông ấy." Một loại ăn ý giống như đã đạt thành hiệp nghị ngoài miệng với ba Đông Lí, mẹ Đông Lí đột nhiên cũng không có cất giữ chút nào mà nói ra tâm sự của mình. Thậm chí ngay cả tình cảm của bà đối với ba Đông Lí, cũng thổ lộ ra.

Đông Lí Lê Hân yên lặng nhìn mẹ của hắn, một điểm này, thật ra thì hắn đã biết. Không có yêu, bà cũng sẽ không bị thương.

"Ngày chúng ta kết hôn, mẹ đã biết ngay, ba con không yêu mẹ. Nhưng là, ông ấy đối với mẹ rất tốt. Cho nên, mẹ cũng an tâm. Cho đến có một ngày, đột nhiên ông ấy thay đổi thành một người khác. Mẹ mới hiểu được, không thương chính là không thương, bất luận ông ấy đè nén như thế nào, cũng cuối cùng cũng có một ngày bộc phát." Mẹ Đông Lí thở dài một cái, mặc dù sau khi chia tay với ba Đông Lí, cuộc sống của bà có thể nói là tuyệt vời. Nhưng chuyện cất giấu trong lòng, không phải ai cũng sẽ biết. Có chút đau đớn, cũng không phải dựa vào thời gian là có thể lấp đầy .

Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, lại nắm thật chặt tay của mẹ hắn.

Mẹ Đông Lí vỗ nhẹ tay Đông Lí Lê Hân, an ủi cười cười. "Không sao, đã là chuyện đã qua. Trong lòng mẹ cũng đã tha thứ ba con rồi. Mẹ bị tổn thương tình cảm, cho nên mẹ có thể hiểu lúc đó ông ấy có bao nhiêu thống khổ. Ít nhất người mẹ đã từng yêu còn sống, mà người ông ấy yêu sâu đậm, đã chết." Có lúc nghĩ như vậy nghĩ, trong lòng ít nhiều vẫn có thể lấy được một chút an ủi. Cũng làm cho ba không nhịn được đồng tình với ba của Đông Lí Lê Hân. Người đàn ông khiến cho bà vừa yêu vừa giận.

"Mẹ." Đông Lí Lê Hân không nhịn được gọi mẹ của hắn một tiếng, chỉ là lời an ủi, hắn vẫn nói không ra một câu. Trong lòng hắn rất loạn, vô cùng hỗn loạn, giống như có ngàn vạn dòng suy nghĩ sai lầm đan vào nhau. Làm cho hắn trong lúc nhất thời tuyệt không thể làm rõ.

"Hân Hân, nếu như con không muốn tái diễn bi kịch của ba con, khi con gặp được người phụ nữ mình yêu, con nhất định phải kiên trì. Bất luận gặp phải khó khăn gì, cũng nhất định phải kiên trì." Mẹ Đông Lí trở tay cầm hai tay của Đông Lí Lê Hân, nắm thật chặt. Bà vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng hai mắt của Đông Lí Lê Hân, bà muốn con trai của bà hạnh phúc. Bà muốn con của bà có thể có được hôn nhân vui vẻ .

"Vâng, con biết rồi." Đông Lí Lê Hân nặng nề gật đầu một cái, bộ dáng mẹ của hắn vô cùng nghiêm túc, làm cho hắn nói không được hắn tuyệt sẽ không thích bất kỳ người phụ nữ nào. Mặc dù, hắn biết rõ mình đang nói dối. Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Sơ không hề phòng bị chợt lóe lên ở trong đầu hắn, làm cho hắn nhất thời bị kinh sợ giật mình.

Ha ha, nhất định là hắn rất muốn nhìn thấy con của hắn rồi. Mới có thể đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ kia. Không biết Lan Sơ và đứa con của hắn, hiện tại như thế nào.

vì trời mưa nên phá sản kế hoạch đi chơi. òa òa. chán thế. mãi mới có ngày nghỉ
Nhấn Mở Bình Luận