Đoàn xe cảnh sát dừng lại trước sảnh, vô cùng oai vệ. Những ánh đèn xanh đỏ chớp nhoáng cùng còi hụ khiến cho sự xuất hiện của bọn họ trong mắt An Nhiên không khác nào đoàn thần tiên hạ phàm cứu vớt chúng sinh, đủ cả hào quang, nhạc tấu tưng bừng.
Cô mừng mừng tủi tủi, nghĩ đến lúc mình có thể được ra khỏi đây, gặp lại con trai, gặp lại bạn tốt. Còn gặp lại cả Hoàng Kiên…
Bây giờ, cô còn bị Tống Thành làm ra như vậy… Thân thể rách nát này… Tự cô cũng cảm thấy thật bẩn thỉu, lại càng không xứng với anh.
Có lẽ kiếp này cô với anh hoàn toàn vô duyên. Hiện tại chỉ mong cùng con trai sống qua ngày, những gì còn thiếu, kiếp sau cô sẽ tận lực báo đáp.
An Nhiên vừa chợt nghĩ thế, cửa xe đã mở ra, vừa đúng lúc một trận gió thổi đến làm cô phải nheo mắt, nhất thời nhìn thấy một bóng dáng vững vàng như từ trong mộng bước ra Dáng hình đĩnh đạc, tư thế hiên ngang của Hoàng Kiên vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của An Nhiên là ôm đầu chạy về phòng Được hai bước, cô hấp tấp quay đầu lại nhìn, sợ anh sẽ đuổi theo.
Nhưng Hoàng Kiên vẫn điềm đạm đứng tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn Hà Văn Nhĩ đang tiến lại. Chẳng lẽ do cái đầu trọc này.
mà anh không nhận ra cô? Cô vừa định dợm bước, chợt bắt gặp một tia sáng trong mắt anh, tim cô lại vọt lên đến cuống họng.
Anh ấy có nhận ra mình!
An Nhiên vừa mừng vừa sợ, lại cắm đầu muốn chạy trốn.
Hà Văn Nhĩ không ngờ người tới lại là Hoàng Kiên, bao nhiêu khôn khéo cũng không tránh được ngẩn ra một lát. Ông vội điều chỉnh lại thái độ, đi ra tiếp khách: “Cậu Hoàng Kiên, đã lâu không gặp”
Ông vừa dứt lời, anh đã thò tay nắm lấy cổ áo sơ-mi trắng bóc lôi lại, ánh mắt vẫn lên tia máu: “Tóc cô ấy đâu?”
An Nhiên thấy Hà Văn Nhĩ bị kéo đến tắc thở, vội vàng quay lại. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì Lâm Tuyên cùng một đồng nghiệp nữa đã tách được hai người ra. Hà Văn Nhĩ ho một trận sặc sua, chỉnh lại cổ áo.
Nhìn ông như vậy, An Nhiên rất xót xa. Cô vội nói với Hoàng Kiên: “Tóc em là do em tự cắt. Anh đừng trách chú ấy..” Cô tiến lên một bước, đem Hà Văn Nhĩ che ở sau lưng: “Chú Nhĩ tuổi cao rồi, không nên làm khó chú ấy như vậy”
Âm thanh mềm mại của cô làm dịu lại cơn giận của Hoàng Kiên. Anh nhìn khuôn mặt hốc hác của cô, không có tóc lại càng lộ rõ nét gầy gò. Từ ngày anh để An Nhiên lại, cô đã phải chịu đựng những gì?
Thấy tình cảnh bất lợi cho Hoàng Kiên, Lâm Tuyên lập tức đứng ra giải vây cho cấp trên: “Ông Hà Văn Nhĩ, chúng tôi nhận được điện thoại báo án của cô An Nhiên. Vì vậy, chúng tôi cần nói chuyện với cô ấy một lát, ông không phiền chứ?”
Hà Văn Nhĩ quan sát tình hình xong, cũng mềm giọng đáp: “Không phiền, không phiền €ó gì vào nhà rồi nói.”
Ông làm một động tác mời rất lịch duyệt, cả đám người tuần tự tiến vào phòng khách.
Tống Thành vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng. Nhóm cảnh sát mời An Nhiên ngồi xuống đối diện, bắt đầu lấy giấy bút ra, người hỏi người ghi chép. Hà Văn Nhĩ rất khôn khéo, ông đón lấy tách trà từ tay bà Hai để mời tận tay Hoàng Kiên, đồng thời hỏi khẽ: “Cậu Hoàng Kiên này, khoản tiền bồi thường mà cậu chủ nhà chúng tôi nhờ bà Trần Tuyết Hoa gửi cho cậu, cậu đã nhận được rồi chứ?”
Khuôn mặt Hoàng Kiên lập tức cứng đơ.
Vậy là hôm đó mẹ anh không hề mang trả lại tiên cho Tống Thành, việc bà vội vã đi trả hàng chỉ là để qua mắt anh mà thôi.
Chết tiệt!
Hà Văn Nhĩ bät được biểu cảm hoang mang tức giận của Hoàng Kiên thì mỉm cười, đi ra một góc đứng quan sát tình hình. Thái độ kì lạ của hai người khiến An Nhiên thấy khó hiểu. “Khoản bồi thường” nào? Tống Thành đã đưa tiền bồi thường cái gì cho Hoàng Kiên?
Cô vắt óc suy nghĩ một chút, cảm thấy không đời nào lại có chuyện một tay lõi đời buôn bán như Tống Thành lại vô duyên vô cớ đưa tiền cho người mà hắn không ưa. Huống hồ, lại không đưa trực tiếp mà thông qua Trần Tuyết Hoa, chắc chắn số tiền đó có vấn đề.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch kia của Hoàng Kiên, cô cũng mơ hồ đoán được có lẽ Tống Thành đã nằm được điều gì đó bất lợi của anh, bây giờ Hà Văn Nhĩ đang dùng chúng để gây sức ép âm thầm.
Mải nghĩ ngợi hồi lâu, An Nhiên không còn tâm trí đâu mà trả lời những câu chất vấn của Lâm Tuyên nữa, chỉ ậm ừ vài tiếng ngắn ngủn, không đầu không cuối. Nếu cô khai rõ ra việc làm của Tống Thành, có phải hắn sẽ làm gì Hoàng Kiên hay không?
Cô liếc về phía ông quản gia, thấy ông vẫn ung dung đứng quan sát, không có vẻ gì là lo lắng cả. Hà Văn Nhĩ nói những lời vừa rồi không phải chỉ cho một mình Hoàng Kiên mà ông cố ý nói lớn để An Nhiên cũng nghe được. Cô rất thông minh, ông tin chắc chắn cô sẽ suy luận ra tình hình, để bảo vệ Hoàng Kiên, cô sẽ không dám làm gì bất lợi cho cậu chủ.
Quả nhiên, cô thận trọng không hé răng nhắc đến tên Tống Thành. Lâm Tuyên thấy vậy bèn nói: “Nếu cô An Nhiên đây không nhìn thấy rõ thủ phạm, vậy chúng tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện để kiểm tra dấu vết của hẳn còn lưu lại và giám định thương tật.”
An Nhiên chưa kịp gật đầu, Hà Văn Nhĩ đã cắt lời: “Khoan đã. Thực ra, đêm hôm qua, người đã ngủ cùng cô An Nhiên chính là cậu chủ nhà chúng ta.
Hai bàn tay ấm nóng của Hoàng Kiên siết chặt lại, hận ý bừng bừng thiêu đốt ruột gan. Tuy nhiên, vẻ mặt anh vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Nếu vậy, xin mời cậu chủ nhà các ông ra đây giải thích cho rõ chuyện này.”
Một giọng nói cứng nhắc từ ngoài cửa bay vào, khiến tất cả phải quay ra nhìn: “Sếp của chúng tôi đang bận cho cá sấu ăn, không rảnh!”
Ân Lãm mặc vest đen thanh lịch, mang kính gọng vàng, tay xách theo cặp táp tiến thẳng đến trước mặt Hoàng Kiên. Anh ung dung mở cặp, rút ra một tờ giấy hồng hồng, đưa đến trước mặt đối phương: “Cái này tự nó có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, phải không?”
Mấy chữ “Giấy chứng nhận kết hôn” đập vào mắt tất cả mọi người. An Nhiên tức giận, hai mắt trừng trừng nhìn tờ giấy ngu ngốc.
Lúc trước hắn đưa cho cô xem, cô nghĩ hắn chỉ đùa giỡn, tờ giấy đó không phải tự tay cô kí, chưa chắc đã là thật. Nếu có là thật, hẳn là Tống Thành cũng không có ý lấy cô làm vợ mà chỉ đơn giản để phục vụ cho việc mưu lợi của hắn.
Không ngờ, hẳn lại dùng nó để làm bia đỡ đạn.
Hoàng Kiên cũng giận dữ không kém, giật lấy tờ giấy săm soi thật kĩ, không thấy dấu vết làm giả, bèn nói: “Quan hệ vợ chồng tuy hợp pháp nhưng người vợ có quyền kiện chồng vì bạo hành”
Ân Lãm lập tức cười tươi đến đáng sợ: “Cục phó đừng đoán mò. Trong quan hệ vợ.
chồng, cả hai đều phải có nghĩa vụ và quyền lợi. Trừ phi phát hiện tình trạng bạo lực gia đình, dấu vết thương tật, còn lại không thể nói bừa là bạo hành.”
Ba người cảnh sát kín đáo nhìn nhau, bọn họ cãi không lại được tay luật sư này, thật tức chết.
Ân lãm thu lại tờ giấy, tiếp tục nói: “Không thiếu trường hợp vợ chồng đêm trước vừa quan hệ vui vẻ, đến sáng cãi cọ mấy câu, người vợ lập tức tố chồng mình áp bức, bạo lực, ép vợ phải quan hệ. Nếu tòa án chỉ biết nghe theo lời tố cáo phát ra trong lúc cả giận mất khôn của những người vợ đó mà xử tội các ông chồng thì công bãng ở đâu?
Hơn nữa..”
Nói tới đây, anh dừng lại, nhìn thẳng vào An Nhiên, không chút khoan nhượng xé rách mặt nạ: “Hơn nữa, đêm qua sếp nhà chúng tôi trước khi hành sự có hỏi qua ý kiến của vợ, cô ấy đồng ý mới làm. Hai người đều đồng thuận, âm thanh vui sướng náo động còn vọng cả xuống nhà dưới, rất nhiều người làm đã nghe thấy tiếng của cô An Nhiên. Họ có thể làm chứng.
An Nhiên bị Ân Lãm nói đến ngượng chín cả người, chỉ muốn chui xuống đất. Anh nói không đúng nhưng cũng không sai, cô không cãi được. Tất cả chỉ vì tờ giấy kia đã cho.
Tống Thành chỗ dựa quá lớn. Cô được một phen mở mắt vì sự thâm sâu khó lường của Tống Thành.
Hắn không hề làm những việc thừa thãi, tất cả đều đã có tính toán chu đáo.
Vậy mà cô lại tin lời hứa hắn sẵn lòng để cho cô đi, chỉ cần cô chịu đựng một đêm giày vò đến chết đi sống lại. Nghĩ đến tình cảnh bị hản chơi đùa đến đau đớn, cơ thể yếu ớt của cô run rẩy như ngọn cờ trước gió.
Chung quy, đêm hôm qua cũng chỉ là một cuộc chơi mà hẳn đã nắm trong lòng bàn tay, sau này, vĩnh viễn cô không thể thoát được, Vĩnh viễn bị hắn chơi cho đến lúc chán ghét.
An Nhiên càng nghĩ càng căm hận Tống Thành, hai hàng nước mắt cứ ứa ra, cổ họng nghẹn bứ đau nhức không cất nổi nên lời.
Thấy cô kích động, Hoàng Kiên một mực.
kiên quyết đòi mang cô đi, lấy lí do đưa người bị hại về đội để điều tra. Ân Lãm cũng không vừa, anh bước lên một bước, đem thân mình cao gầy của mình chắn giữa hai người: “Muốn mang người từ biệt thự này đi?
Không dễ đâu”
Thấy Hoàng Kiên cứng rắn không lùi bước, Ân Lãm nhếch một bên miệng, cười tươi đến chói mắt, buông một câu khiến tất cả mọi người đều sững sờ: “Nếu tôi là anh, lúc này tôi sẽ đi điều tra xem vì sao điện thoại khẩn cấp gọi báo án lại vô tình truyền đến đường dây của Tổng cục buôn lậu.”
Ai đã đụng tay đụng chân vào điện thoại của Hà Văn Nhĩ hoặc đường dây của Tổng cục?