Ở nhà Tống Thành, bà Hai đầu bếp cùng quản gia Hà Văn Nhĩ là những người giúp việc lâu năm nhất, từ hồi bọn họ còn trẻ đã làm cho nhà họ Tống. Tài nấu bếp của bà Hai được tất cả mọi người công nhận, bà nấu ngon số một.
Các món từ Bắc chí Nam, tây ta kim cổ gì bà cũng biết, nhưng nấu khéo nhất vẫn là những món dân dã. Tống Thành rất vừa ý cơm bà làm, bình thường hẳn cũng ăn uống đơn giản, ít kén chọn, thường thích những món cổ truyền.
Từ ngày có Cá Chép, bà Hai lại có thêm việc nấu đồ ăn cho trẻ nhỏ khiến bà vô cùng thích thú. Bà Hai không có gia đình, chưa từng được hưởng cảm giác làm mẹ nên bây giờ có đứa nhỏ tối ngày giương cặp mắt long lanh mong chờ cơm bà nấu, bà thấy thật hạnh phúc.
Cá Chép cùng Ân Lãm ăn no phè phỡn xong, cùng nhau nằm dài ở sofa xoa bụng.
Chưa được bao lâu, Tống Thành đã đi xuống.
Hãn vừa tắm gội xong, quần áo mặc cũng đơn giản, chỉ là áo phông và quần kaki đơn sắc nhưng lại tôn lên vóc dáng cao ráo, cân đối Vũ Như đánh gia hắn một lượt, thấy mình đứng bên cạnh hẳn rất xứng đôi. Được quản gia thông báo từ trước, vừa nhìn thấy Tống Thành, Ân Lãm đã vội đứng lên: “Em đi lấy xe”
Cá Chép tròn xoe mắt nhìn hai người lớn còn lại đang đứng sừng sững, líu lo: “Chú đi đâu thế?”
Tống Thành nhìn thẵng bé, trầm ngâm một hồi. Cá vào ao ta, ta được. Nếu vậy thì con cá nhỏ này cũng sẽ thành người một nhà với họ Tống, gặp sớm gặp muộn chẳng bằng gặp đúng lúc. Hôm nay kiểu gì Nguyễn Vũ Như sẽ làm ra một trận ầm ï, chỉ bằng hắn đưa luôn thẳng bé muốn làm loạn thì cho loạn một thể. Trong lòng Tống Thành vừa thoáng nghĩ, chân hắn đã nhanh chóng bước đến bên Cá Chép, đúng lúc Nguyễn Vũ Như đứng bên cạnh định thò tay ra khoác lấy tay hắn.
Thân mình Tống Thành vừa chuyển hai bước đã tới cạnh Cá Chép. Hắn ôm thăng bé lên, quay lại thấy Vũ Như vẫn đang ngớ người giơ một cái tay ra giữa không trung, “Có chuyện gì?” Hắn cau mày nhìn bộ dạng ngớ ngẩn kia làm Vũ Như ngượng ngùng thu tay lại, giả vờ nắn bóp như thể tay mình đang mỏi lắm, cần giãn cơ.
“Không… không có gì” Cô ấp úng đáp nhưng Tống Thành cũng không nghe hết câu.
Xe vừa tới trước cửa, hẳn liền ôm thäng nhỏ bước đi.
Vũ Như vội vàng chạy theo sau. Tống Thành đúng là không nể mặt, ngồi vào xe liền đóng sập cửa lại, khiến Vũ Như bẽ bàng một phen. Biết là hắn vẫn để bụng chuyện lúc trước mình làm kì đà cản mũi, cô đành chạy sang cửa bên kia, tự mở ra rồi chui vào xe.
Suốt chặng đường đi, Vũ Như tìm cách bắt chuyện nhưng Tống Thành không đáp lời. Ân Lãm lấy lí do bận lái xe nên cũng không nói câu gì. Cuối cùng, chỉ có Cá Chép tử tế ê a nói chuyện cùng Vũ Như. Từ khi về Hà Nội, nếu không tính hôm Minh Châu mang nó đến nhà Tống Thành thì chỉ có hôm nay là nó được ra ngoài dạo chơi, lại còn đi đến hai lần liên.
“Đây là đâu ạ?”, thắng bé chồm qua người Tống Thành, dán mắt vào cửa kính, háo hức nhìn khoảng đất mênh mông phủ đầy những ô cỏ xanh mượt.
“Quảng trường Ba Đình đấy”, Vũ Như cười đáp, “Kia là lăng Bác.”
“Bác nào ạ?”
“Bác Hồ”
“Hồ nào ạ?”
Vũ Như: “..”
Ân Lãm đang lái xe cũng suýt phải phì cười. Hỏi cắc cớ như vậy, Vũ Như vội đánh trống lảng. Nhưng chưa được hai phút, thằng nhỏ lại kêu ầm lên: “Tàu hỏa kìa!”. Lúc này xe của bọn họ đang dừng chờ tàu đi qua. Cá Chép thấy đoàn tàu khổng lồ, dài ngoäng rầm rập lao qua thì thích thú lắm. Nó chưa từng được nhìn thấy tàu hỏa thực sự ngoài đời như thế này đâu.
“Tàu đi đâu ạ?”
Vũ Như rất kiên nhẫn đáp: “Tàu đi xa lắm”
“Xa lắm ở đâu ạ?”
Lại đi thêm vài cây số nữa, qua khu vực vườn hoa, thấy vô số các cặp đôi đang chụp ảnh cưới, Cá chép lại ồ lên: “Cô dâu chú rể kìal”
Lần này Vũ Như không muốn nói chuyện nữa, chỉ “Ù” một tiếng nhạt nhếo, nhưng Cá Chép lại chỉ vào một cặp đôi đang tạo dáng trước ống kính, hét ầm lên phát hiện của mình: “Chú rể giống chú Thành”
Cả Vũ Như lẫn Ân Lãm đều vội vàng nhìn ra. Cặp đôi kia đang chụp ảnh mặc thường phục, chú rể vóc dáng cao ráo đang diện áo phông và quần kaki, tuy là nhãn hiệu bình dân nhưng màu sắc rất giống bộ quần áo Tống Thành đang mặc. Nhìn sang trang phục của cô dâu: váy trắng áo đỏ, sao mà trùng hợp thế!
Vũ Như cũng đang diện một bộ có màu sắc tương tự. Cô vội lay lay Cá Chép, hỏi: “Thế cô dâu kia giống ai nào?”, một bàn tay không quên đặt lên áo mình ra hiệu cho thăng bé chú ý.
Cá Chép nhìn tư thế tạo dáng của hai người: chú rể nâng cằm cô dâu, cô dâu ôm bó hoa cười duyên dáng nhìn lại, nó thật thà nói: “Giống mẹ”
Trong bức ảnh Tống Thành đưa cho Cá Chép xem, quả thực hai người đang có tư thế giống như vậy.
Lần này Vũ Như dứt khoát im lặng cho đến khi tới nơi.
Nhà mẹ Tống Thành năm trên một con phố cổ nhưng đủ rộng rãi và yên tĩnh. Ân Lãm vừa dừng xe, từ trong nhà đã có người chạy ra đón. Đó là Tống Nguyệt Sương, em gái Tống Thành.
Tống Thành liền mở cửa xe, ôm Cá Chép đi xuống. Tống Nguyệt Sương tò mò ngó nghiêng, không hiểu vì sao anh mình mới lấy vợ tuần trước, đến tuần này đã có con lớn như vậy. Cô cũng rất biết ý, đon đả gọi một tiếng: “Chị dâu” với người phụ nữ đang ngồi trong xe.
Một lời này đủ làm Vũ Như mát lòng mát ruột. Cô mỉm cười tươi tắn đáp lễ, sau đó nhăn nhó nói với Tống Thành: “Chân em hơi đau, sợ bước xuống xe không vững”, bàn tay mềm mại vươn ra, chờ đợi giữa không trung. Tống Nguyệt Sương nghe thấy, rất nhanh nhẹn ôm lấy đứa nhỏ để anh trai rảnh tay đỡ chị dâu.
Tống Thành một tay đưa đứa nhỏ cho em gái, tay còn lại đưa về cửa xe, đóng cái rầm.
Cả người bên trong xe lẫn bên ngoài đều trợn tròn mắt. Này là ý gì???
Mặc kệ bọn họ ngơ ngác, Tống Thành ôm lại con trai, đi thẳng vào cổng. Diễn kịch cũng cần công phu diễn sâu một chút, đỡ làm hắn ngứa mắt!
Quản gia trong nhà nhanh nhẹn đón khách. Nhà của bọn họ xây theo lối biệt thự: Pháp cổ, ngoài sân trồng cả một cây hoàng lan thơm ngào ngạt. Trong nhà sơn màu vàng nhạt, cửa sổ hẹp mà cao vút với những đôi cánh gỗ sơn màu xanh lá sẫm đặc trưng mở ra đón gió thơm. Phòng khách còn có lò sưởi trắng và trên tường trang trí nhiều khung ảnh nhỏ của gia đình, một vài bức tranh tĩnh vật vẽ trên lụa.
Cá Chép lần đầu được đến với nơi có kiến trúc lạ thế này, cứ ngó nghiêng mãi không thôi. Tống Thành đi đến chỗ bộ sofa cũ, đặt thäng bé xuống. Nó cứ nhìn mãi những viên gạch bông được xếp thành hoa văn liên hoàn dưới sàn nhà, cực kì thích thú. Ngay cả chiếc dương cầm cỡ vừa đặt ở góc nhà cũng thu hút nó. Lọ gốm màu nâu đất xù xì với rất nhiều hoa cúc vàng tươi đặt bên cửa sổ cũng đẹp biết bao. Thằng bé muốn chạy ra ngắm nhưng lại không dám. Ngôi nhà này có không khí trang nghiêm, tĩnh mịch làm nó sợ hãi.
Tống Thành chưa ngồi được bao lâu, quản gia đã đi tới, truyền lời của bà chủ gọi hai người vào phòng đọc sách.
Phòng đọc sách nằm ở nơi thuận tiện đón nắng gió nhất nhà. Căn phòng rộng vừa phải, bốn bề đều là sách. Đủ các chủng loại được sắp xếp trên những giá khác nhau. Thỉnh thoảng một vài bằng khen hay tranh vẽ của trẻ con được lồng khung kính treo lên xen kẽ, tạo ra những điểm nhấn vui mắt.
“Mẹ, con tới” Tống Thành lên tiếng chào hỏi người phụ nữ đang ngồi bên bộ bàn ghế mây. Hạ Cẩm ngước nhìn con trai, ra hiệu cho ngồi xuống. Sau lưng Tống Thành, Vũ Như cũng rụt rè cất tiếng: “Cháu chào… bác gái”
Hạ Cẩm gật đầu, mỉm cười, nhan sắc một thời vẫn còn để lại dấu rõ nét trên khuôn mặt đã có nếp nhăn: “Vũ Như phải không? Ngồi xuống đi”
Cá Chép cũng muốn chào hỏi nhưng mà nhìn Hạ Cẩm nghiêm nghị quá. Chiếc kính bà đeo khi đọc sách đã trễ xuống mũi, làm bà càng giống hình ảnh một bà giáo già khó tính.
Tống Thành đặt Cá Chép lên ghế, nói với nó: “Con chào bà đi. Đây là mẹ của chú, cũng là bà nội con”
Nghe lời động viên, Cá Chép cũng khoanh tay chào một câu rõ ràng. Mẹ dặn đi đâu cũng phải nhanh mồm nhanh miệng chào hỏi mọi người, sẽ được mọi người quý mến. Nó chào †o như vậy, chắc là “bà nội” sẽ quý nó, phải không nhỉ?
Hạ Cẩm nghe Tống Thành nói xong, liền nhìn thằng nhỏ nhiều hơn một chút, làm nó run rẩy, rúc vào lòng Tống Thành. Hắn vỗ vỗ lưng thẳng bé, nói: “Con ra kia chơi với ông quản gia đi”
Người quản gia nhanh chóng đón lấy Cá Chép, đưa nó ra ngoài. Cá Chép không theo người lạ, nhưng có lẽ ở lại phòng đọc sách cùng một bà nội nghiêm khắc là việc gây áp lực lớn quá, nó bằng lòng đi ra ngoài.
Thăng bé vừa đi khỏi, Hạ Cẩm đã hỏi: “Con nói rõ ràng tất cả mọi thứ cho mẹ. Tại sao lại thành ra một mớ bung bét như vậy?”
Tống Thành từ tốn thuật lại tóm tắt mọi chuyện. Hẳn nói đến đâu, Vũ Như rơm rớm đến đi Bác gái… Con thật không biết giấu mặt vào đâu nữa” Cô sụt sùi. “Em gái con làm ra chuyện như vậy, con cũng chẳng dám nhìn mặt ai. Hàng xóm láng giềng mà biết thì sẽ chê cười. Con còn không dám về nhà, sợ bọn họ biết chuyện thì không biết giấu mặt vào đâu Dĩ nhiên là Hạ Cẩm không phải người vô dụng, tình hình trong nhà Tống Thành bây giờ thế nào, bà cũng biết sơ sơ. Nghe Vũ Như nói xong, bà bảo: “Đúng là con phải chịu thiệt thòi rồi. Thế ông bà bên đó tính sao?”
Vũ Như mang ánh mắt hoang mang vứt lên người Tống Thành, Hạ Cẩm liền hiểu. Dù nhà Nguyễn Chính Quốc có muốn tính toán gì nhưng con trai bà nhất định muốn giữ người thì ai dám làm gì nó.
“Loại con gái lừa gạt cả tình thân máu mủ để giật chồng của chị thì không thể dung túng” Bà nói với Tống Thành. “Mẹ dứt khoát không thừa nhận đứa con dâu như thế”
Tống Thành cau mày, không đáp. Hạ Cẩm lại nói: “Bây giờ để Vũ Như lang thang ở ngoài cũng không ổn. Con bé mới đúng là con dâu thực sự của nhà ta. Lúc trước là tự con chọn con gái Nguyễn Chính Quốc, nhà ta mới đặt lễ dạm ngõ, ăn hỏi cho hai đứa”
Mấy tiếng “con dâu thực sự” làm Tống Thành khó chịu. Hản nói “Con dâu của nhà họ Tống là Nguyễn An Nhiên. Ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng đã có. Ai dám nói cô ấy không phải vợ con?”
Hạ Cẩm không tài nào chấp nhận một đứa con dâu xấu nết như vậy. Huống hồ lại có con riêng.
Kết hôn rồi thì li hôn đi, đón Vũ Như về tử tế. Nếu cô ta không chịu thì cứ làm một cái giá hợp lí”
Tống Thành không đáp lại. Hẳn thấy có nói cũng vô ích. Mẹ cứ việc phản đối, hắn cứ việc giữ người. Từ nhỏ tới lớn hẳn ngông nghênh tùy ý đã quen rồi.
Thấy tình hình diễn tiến theo đúng dự định, Vũ Như tiếp tục đi thêm một nước cờ: “Con thực sự muốn là con dâu của bác Trong lòng con cũng chỉ có một mình anh Thành. Bây giờ mọi người nghĩ con đã là vợ anh ấy, thế mà đến nhà cũng không được về.
‘Sau này cuộc sống của con… hức… Nhưng còn em gái… con tuy giận nhưng vẫn không nỡ..”
Hạ Cẩm cầm tay an ủi cô một hồi. Chuyện lần này đúng là Vũ Như là đáng thương nhất Gia đình bà cũng là người bị hại. Rốt cuộc cô con dâu kia có mấy đầu mấy tay mà làm ra được cục diện này?
“Anh Thành..”, Vũ Như vẫn sụt sịt, “Lúc trước Vũ Như cứu anh, vốn nghĩ là chúng ta có duyên lành. Nhưng bây giờ anh đuổi Vũ Như đi..”
Hai hàng nước mắt trào ra, Vũ Như nghẹn giọng, không nói được nữa, chỉ khóc nấc lên Tống Thành đăm chiêu nghĩ đến chuyện bốn năm về trước. Hôm ấy quả thực nếu không phát sinh ra chuyện kia, hẳn cũng khó mà qua khỏi một đêm gian nan. Dù hắn không thích vẻ hiền dịu giả tạo cùng ánh mắt toan tính của Vũ Như, nhưng phải thừa nhận rằng hẳn nợ cô ta một món nợ lớn. Món nợ mà hắn định sẽ lấy vị trí phu nhân của tập đoàn NC để đền đáp.
Thế mà bây giờ vị trí ấy hẳn lại dành cho một người khác.
“Thôi được”, hän đành nhún một bước, “Chuyện năm xưa, tôi cũng biết cô phải chịu thiệt thòi. Cô muốn ở lại nhà tôi cũng được.
Nhưng đừng mộng tưởng những thứ khác.”
“Em hiểu mà..”
Lúc này Vũ Như mới thôi khóc. Tống Thành không muốn nói chuyện thêm nữa, liền bỏ ra ngoài, để lại Hạ Cẩm đang vỗ về, an ủi đứa con dâu hụt.
Trong kí ức của hắn, mùi hương ngọt ngào tự nhiên từ da thịt của An Nhiên khiến hắn an tâm, dễ chịu hơn mùi nước hoa nhân tạo của Vũ Như nhiều. Cảm giác trong đêm mưa bốn năm về trước cũng ngọt ngào như thế. Không thể tin nổi, mới bốn năm mà con người thay đổi nhanh như vậy sao?