Tống Thành không vội đưa con trai về trường học. Hai cha con ghé qua khu trung tâm thương mại chơi một chút rồi đến khách sạn tắm gội, nghỉ ngơi.
Cá Chép thoạt đầu thì hào hứng chạy chơi, ngắm nghía mấy món đồ chơi, nhưng về sau, nó cũng giống như An Nhiên, chẳng đò: mua thứ gì, chỉ lần lượt đi dạo một vòng rồi ra về.
Thái độ dửng dưng của hai mẹ con khiến Tổng Thành không khỏi tò mò. Phụ nữ lại không mê mẩn hàng hiệu thời trang, trẻ con lại không hào hứng ham thích đồ chơi hiện đại.
Quả thực vợ con hắn rất khác thường, làm cho hắn có chút cảm giác thất bại. Muốn hào phóng rút thẻ đen quẹt một lượt cho người nhà trầm trồ kính nể cũng không có cơ hội.
Hắn tức tốc ôm con trai đi đến cửa hàng bán mô hình lắp ghép, không tin là không thể nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của thằng nhỏ.
Nhân viên cửa hàng thoạt nhìn đã biết vị khách vừa bước vào không phải hạng tâm thường. Quần áo mặc trên người đơn giản nhưng tỉnh tế, chắc chắn của thương hiệu lớn. Ngay đến chiếc đồng hồ đeo trên tay hẳn sợ là cũng bằng cả năm tiền lương của cô đi.
Thấy hắn đưa mắt tìm kiếm, cô nhân viên tức tốc chạy ra, đon đả: “Xin chào quý khách, xin hỏi anh muốn tìm loại đồ chơi nào cho bé?”
“Loại mô hình lắp ghép tàu chiến”
Cá Chép còn đang hoa mắt vì thế giới đồ chơi xung quanh, nghe đến mô hình tàu chiến thì reo ầm lên. Cô nhân viên vui vẻ dẫn cả hai tới khu mô hình lắp ghép, giới thiệu một loạt hàng mới nhập.
Cá Chép không nghe lời giới thiệu, nó còn đang mải say sưa ngắm mô hình mẫu cao bằng thân mình,dài ngoäng ngoäng, vô cùng đồ sộ với những chỉ tiết đẹp như thật.
“Cái này… oa… cái này…” Thằng bé không thốt được lên lời, cứ đi vòng vòng nhìn ngó rồi trầm trồ. Cô nhân viên mỉm cười, cái mô hình này đúng là rất được trẻ nhỏ hâm mộ.
Có điều nó rất lớn, vừa đắt đỏ vừa khó ghép nên cửa hàng chỉ bày để trang trí thôi. Cô liền cầm lên một cái hộp, bên ngoài có in hình tương tự mô hình trang trí, nói: “Em bé thích tàu Viking sao? Ở đây có mẫu ghép nè!”
Cá Chép đi đến gần, cầm cái hộp nhìn một lúc rồi lắc đầu: “Không giống. Cái này bé”
Nụ cười của cô nhân viên bắt đầu héo.
Thông thường, nếu đứa trẻ chê mô hình dạng thu nhỏ mà nhất quyết thích cái to thì đó là lúc nó sẽ gào lên ăn vạ, khiến cho bậc phụ huynh đi cùng hết sức xấu hổ, sau đó sẽ ra sức vừa lôi vừa kéo đứa nhỏ ra khỏi cửa hàng chứ không mua bán thêm thứ gì nữa Cô dịu giọng dỗ dành: “Mô hình này có đủ chỉ tiết như cái kia đó, em có muốn xem thử không?”
Cá Chép phụng phịu lắc đầu, nhưng nó cũng chưa mở miệng đòi mua cái gì. Cảm thấy vẫn còn cơ hội vớt vát doanh số, cô nhân viên khẩn trương lấy ra bốn năm hộp khác nhau, bày đầy một khoảng. Cô vừa định bắt đầu diễn văn chào mời thì Tống Thành đã ngăn lại “Tôi lấy loại này”
Ngón tay sạch sẽ của hắn chỉ vào mô hình cao bằng con trai khiến cho cả hai người còn lại đều mở to mắt nhìn hắn sùng bái.
Doanh số tháng này đã phá kỉ lục rồi! Cô nhân viên không tin vào tai mình, đến khi Tống Thành đưa thẻ ra mới run run rẩy rẩy đi gói hàng rồi làm thủ tục thanh toán.
Cá Chép cũng há hốc miệng, xun xoe chạy lại: “Cho con chơi cùng được không?
Con chơi cẩn thận, không làm hỏng đâu”
Tống Thành suýt thì trợn mắt, đây là mua cho con mài Đứa trẻ này ngây thơ quá rồi!
Hắn xoa đầu thằng bé cười nham hiểm: “Cũng được, với một điều kiện”
“Điều kiện ạ?” Cá Chép chu môi, không hiểu lắm Tống Thành đem cái thể diện của mình vứt qua một bên, nhẫn tâm lừa thằng bé: “Nói ‘Bố ơi, cho con chơi cùng” là được.”
Cái này… mẹ không đồng ý đâu… Cá Chép căn căn môi, mẹ dặn nó không được tùy tiện gọi người khác là bố. Ngay cả bác Hoàng Kiên mà mẹ yêu quý cũng không được. Nhưng mà… cái tàu chiến kia thật hấp dẫn, nó không cưỡng lại được, lại lén lút nhìn thêm một chút.
Tống Thành thấy thằng nhỏ khổ sở đánh vật giữa trái tim và lí trí bèn cho nó một đường sống: “Lúc nào chỉ có hai chúng ta thì gọi. Không cần gọi trước mặt người khác.
Thế nào?”
Lúc này nhân viên đã làm xong thủ tục, đang khệ nệ bê hộp mô hình khổng lồ cùng thẻ của hẳn đến. Cá Chép phấn khích nhìn món quà tuyệt vời đang bay đến gần, nó ôm cổ Tống Thành thì thào: “Bố..”.
Hắn cười sung sướng, cất thẻ vào ví. Sau đó một tay ôm con, một tay ôm mô hình rời khỏi cửa hàng trong tư thế của kẻ chiến thẳng.
Suốt một buổi chiều ở khách sạn, hai người hì hụi lắp được một góc nhỏ của con tàu. Cá Chép lưu luyến mãi mới chịu buông tay để về trường học, Tống Thành phải hứa với nó rằng sẽ để nguyên mô hình ở đây, cuối tuần sau lại đón nó tới chơi tiếp. Lúc xuống sảnh, hẳn không quên dặn quản lý giữ lại căn phòng đó làm phòng chơi cho con.
Mặt trời lặn thật nhanh, khi bốn bề vắng lặng, một chiếc việt dã màu đen hâm hố chạy như bay đến trước cánh cổng lớn của biệt thự. Cổng vừa mở, xe lập tức lao vào, lượn một vòng qua sân cỏ và đài phun nước, sau đó dừng lại ngay chính giữa cửa.
Tống Thành không kiên nhẫn chờ quản gia tới, tự mình mở cửa xe đi xuống.
“An Nhiên đâu?”
Hà Văn Nhĩ đáp: “Cô An Nhiên ngủ từ chiều vẫn chưa tỉnh”
‘Vết thương ở lưỡi chắc là chưa khỏi. Hắn sốt ruột đi băng băng lên lầu. Hà Văn Nhĩ: theo sát phía sau, báo cáo: “Cô ấy không ốm. Sáng nay bác sĩ tới kiểm tra nói rằng vết thương đang bình phục.
nhanh hơn dự kiến. Có điều trưa nay cô An Nhiên đang ăn cơm thì buồn nôn, sau đó không ăn gì nữa. Bữa tối hôm qua cũng vậy, vừa ngồi vào bàn đã lại chạy đi nôn”
Tống Thành cau mày: “Đã gọi bác sĩ chưa?”
Hà Văn Nhĩ lắc đầu: “Cô ấy bảo chỉ là nôn khan, không cần thiết phiền toái. Sau đó ăn thêm được một ít mứt me và mận cơm chua. Còn lại thì kêu buồn ngủ, toàn thân uể oải, mỏi mệt nên đã về phòng ngủ li bì từ chiều”
Đôi chân đang sải bước của Tống Thành bỗng khựng lại: “Đồ chua? Nôn khan?”
Ý nghĩ vừa nảy ra lập tức truyền tới Hà Văn Nhĩ. Nhà họ Tống có cháu đích tôn, đích xác là chuyện quan trọng. Ông vội vàng muốn đi mua que thử thai nhưng bị Tống Thành ngăn lại: “Trước hết giữ bí mật chuyện này đã”
Lần trước, bà bác sĩ “khắc tinh” nói An Nhiên thể trạng không tốt, rất khó mang thai. Hăn cùng cô thực sự có một lần, sau đó An Nhiên vào viện, bị thương liên tục, không thấy bác sĩ nói là có thai.
Như vậy, nếu cô thực sự đang ốm nghén, chắc chẳn đứa con này không phải của hẳn.
Tống Thành nghiến răng, cảm thấy việc cô bao che cho gã đột nhập kia đúng là có vấn đề. Có lẽ nào ngày ấy cô bị hän xâm phạm, sau đó không chịu mà bị thương ở mặt? Nghĩ tới viễn cảnh khốn quẫn đó, hắn muốn xé xác gã đàn ông kia.
Khi Tống Thành mở cửa phòng An Nhiên thì thấy cô đang ngủ li bì, thân thể co quắp như con tôm, lộ ra vòng ba tròn xoe cong lên, không khác tướng ngủ của Cá Chép là bao.
Hắn phì cười, nhẹ nhàng đem cô xoay thẳng lại, không quên phê bình: “Nết ngủ xấu quá”
Chẳng ngờ, An Nhiên thấy tay hắn ấm, lại cứ thế ôm chặt không buông. Cô lại còn không biết xấu hổ, cứ thế men theo tay hẳn mà đu lên, dùng cả tứ chỉ quấn quýt cánh tay của hắn, đùi thon kẹp chặt cổ tay, không cho hắn rút ra.
Tống Thành buồn cười, dùng mười đầu ngón tay gãi nhẹ vào da thịt mềm nõn. Lúc tỉnh thì ghét bỏ hắn, ngủ ¡ rất thật thà quấn lấy thân thể hắn. Tống Thành dù có quân tử đến đâu, đứng trước cảnh tượng hương diễm thế này cũng khó mà kìm nén.
An Nhiên không biết mình chọc phải cái gì, chỉ thấy cái chăn ấm áp kia sao mà xa vời quá. Cô ra sức kéo lại, dùng cả chân mình gác đè lên, không cho cái chăn chạy mất.
Nửa thân người bị đè, Tống Thành cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bình tĩnh nữa. Đây là hẳn bị dụ dỗ, hẳn bị cường bạo, hẳn bị cưỡng bức. Hắn hoàn toàn vô tội!
Tự kêu oan cho mình xong, Tống Thành lập tức trở người, đem toàn bộ thân mình yên ổn năm xuống cho An Nhiên thuận lợi trèo lên. Hai bàn tay hư hỏng cũng bắt đầu không an phận.
“Vợ nhỏ, để xem em thật thà đến đâu”
Hắn xấu xa hạ môi xuống một điểm mềm mại ngát hương.