Một buổi chiều ở quận 1 thành phố Hồ Chí Minh. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu những tia nắng vàng cam xuống mọi thứ. Con đường trở nên nhộn nhịp, ai nấy đều đổ ra đường.
Hai bên là hàng cây cổ thụ cao hơn chục mét, ẩn sau chúng là các cửa hàng thời trang, tiệm cắt tóc, quán ăn, nhà hàng,... người ra vào không ngơi.
Tuấn Minh lên thành phố được hơn 3 năm, anh thường đi tham quan thành phố vào những lúc rảnh rỗi bằng xe buýt.
Những bảng hiệu, cửa tiệm rộng lớn, sang trọng khiến anh rất ấn tượng và bị thu hút. Nhưng anh chưa một lần đặt chân bước vào bởi anh nghĩ mình không có nhu cầu và những nơi như thế này có vẻ không hợp với mình.
***
Tùng Lâm chở Tuấn Minh trên chiếc xe Vision màu đen bóng, hai bên thân xe có những đường viền màu đỏ. Trông rất đẹp, rất sang trọng.
Anh chạy thẳng đến cuối đường, một cửa tiệm 3 tầng với màu hồng làm chủ đạo, cổng vào được trang trí bằng hoa tươi, đèn màu lấp lánh hiện ra.
Lần đầu tiên Tuấn Minh bước vào một nơi như thế này, anh có chút ngại ngùng. Bước đến cửa đã có nhân viên ra mỉm cười, chào anh.
Đi thêm vài bước, một mùi của hoa oải hương thoang thoảng trước mũi, rất dễ chịu. Không khí mát mẻ trong lành, xung quanh trồng rất nhiều hoa và cây xanh để trang trí trên bàn lễ tân, sảnh, bên khung cửa sổ.
Các nhân viên đều mặc đồng phục, chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn có gắn lô-gô đôi bàn tay của tiệm, kết hợp với chiếc quần âu đen đối với nam, còn nữ là chiếc váy cao trên gối một chút.
Gương mặt ai nấy đều tươi sáng, cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng vô cùng tinh tế, rất ưa nhìn.
***
Mọi người đều bận rộn với công việc của mình. Khách ra vào tấp nập. Lúc ở dưới nhà xe, Tuấn Minh đã ngạc nhiên với hàng dài xế hộp Mercedes, BMW, Lamborghini,…
“Toàn người giàu tới nhỉ?” - Tuấn Minh quay sang nhìn Tùng Lâm, nhưng đối phương chỉ cười, khoác vai anh đi vào trong.
Tùng Lâm để Tuấn Minh ngồi dưới sảnh chờ còn mình đi lên lầu gặp ông chủ, một lát sau hai người đi xuống.
Nhìn thấy Tuấn Minh anh liền giơ tay ra hiệu, từ xa đã lên tiếng gọi. - “Giới thiệu với cậu đây là anh Văn Thanh, là chủ cửa tiệm mát xa này.”
Tuấn Minh mỉm cười. - “Chào anh.”
Tùng Lâm khoác vai Tuấn Minh hào hứng nói. - “Anh, đây là bạn em. Cậu ấy đang tìm một công việc nên em giới thiệu cậu ấy qua đây. Anh xem giúp đỡ bạn em với.”
Văn Thanh nhìn Tuấn Minh vui vẻ. - “Anh đã nói chuyện với Tùng Lâm, nghe em ấy kể em rất đa tài, học nhanh, lại còn rất giỏi nữa nhỉ.”
Tuấn Minh ngại ngùng. - “Dạ, mọi thứ đều biết chút ít thôi anh.”
“Em có biết mát xa không?”
“Dạ biết, ở nhà em thường mát xa cho cha mẹ em. Nhưng giờ thì không thường xuyên làm.”
Tùng Lâm đứng bên cạnh phụ họa thêm. - “Anh dừng xem thường cậu ấy nha, tay nghề của Tuấn Minh đúng đỉnh luôn đó. Anh thử đi sẽ biết.”
Văn Thanh nghe vậy rất vui mừng. - “Tiệm của anh là tiệm lớn, mặc dù em đã biết mát xa nhưng cũng cần phải đào tạo thêm cho bài bản. Chỉ cần chịu học thì việc gì cũng làm được hết.”
“Dạ cảm ơn anh.”
“Em sẽ học được nhanh thôi. Anh tin người mà Tùng Lâm chọn, em ấy nhìn người rất tốt. Hôm nay em đi theo Thành Nhân học việc nhé.”
Nói xong, Văn Thanh gọi cho Thành Nhân đến rồi quay sang nói với Tuấn Minh. - “Cậu ấy là tay mát xa chuyên nghiệp ở đây đấy.”
***
Năm phút sau, từ trên lầu bước xuống, Thành Nhân với thân hình cao to, nở nụ cười tươi rói đi đến. - “Anh gọi em.”
“Đây là Tuấn Minh. Kể từ hôm nay em ấy sẽ đi theo em học việc, có gì nhớ chỉ bảo em nó đấy.”
Thành Nhân liếc mắt, một lượt quan sát từ đầu đến chân Tuấn Minh, anh mỉm cười. - “Chuyện nhỏ ấy mà, đảm bảo sau một tháng em sẽ biến cậu ấy thành người có đôi bàn tay ‘thần thánh’ như em vậy. Anh yên tâm.”
Nói xong Thành Nhân trực tiếp kéo anh lên xem chỗ làm việc. - “Mình bắt đầu luôn đi.”
Tùng Lâm ở cạnh vỗ vai Thành Nhân. - “Nhờ anh chỉ bảo cậu ấy nhé.”
Tùng Lâm sau khi giao người xong liền rời đi.
***
Ở trên lầu hai Thành Nhân làm trọn chức trách người thầy. - “Đi vào phòng mát xa thôi. Thấy anh làm sao thì cứ ghi lại mà học, đơn giản lắm. Cuối tháng sẽ có người kiểm tra lại.”
“Dạ anh.”
***
Hai người đi vào một căn phòng. Một luồng ánh sáng vàng nhạt bao trùm lấy mọi thứ. Mùi hoa oải hương đặc trưng của tiệm tỏa ra dễ chịu vô cùng, một vị khách đã nằm sẵn trên giường mát xa.
“Mau vào đây.” - Thành Nhân vừa làm vừa nói chậm rãi. - “Đầu tiên là mát xa nhẹ nhàng, di chuyển từ vai đến eo và lưng. Em cần dùng lực khác nhau lên các bộ phận trên cơ thể, chẳng hạn dùng lực mạnh lên vùng lưng, chân nhưng dùng lực nhẹ hơn cho những vùng như tay, cổ, bụng,... Việc này giúp cơ thể lưu thông tuần hoàn máu, giảm căng thẳng.”
Tuấn Minh đứng nhìn thôi cũng ngượng đỏ cả mặt mày nhưng anh vẫn chăm chú vào động tác tay của Thành Nhân khi mát xa.
Thấy Tuấn Minh biểu hiện như thế anh không nhịn được cười. - “Sao mà mặt đỏ lên hết vậy?”
Tuấn Minh ngại không nói gì lấy tay xoa xoa hai má mình.
“Thôi được rồi, không chọc em nữa. Nhìn anh làm tiếp đây này. Em phải để hai bàn tay song song, vuốt xuôi theo các cơ nhưng theo hướng lên trên để ngăn tình trạng làm nhăn và chảy xệ da.
Tiếp theo là xoa tinh dầu mát xa lên, xoa bóp đều cơ thể. Bắt đầu từ vùng lưng rồi qua tay, chân và cổ. Vùng vai với cổ hai vùng này em nên xoa bóp nhiều hơn vì hai nơi này hay bị mỏi nhất đặc biệt với dân văn phòng đấy.”
Tuấn Minh cẩn thận ghi lại toàn bộ lời của Thành Nhân.
“Mát xa các vùng trên rồi thì đến mặt. Em di chuyển tay theo hướng của các sợi cơ, khi cọ xát da, xoa bóp nhẹ nhàng và nhấn vào xương mặt.
Cuối cùng là thực hiện động tác vỗ nhẹ hay di chuyển qua lại. Nhớ là theo chiều từ dưới lên bằng các đầu ngón tay. Điều này sẽ làm dịu cho da. Xong rồi, đã nhớ hết chưa?”
Tuấn Minh nhìn đồng hồ, thế mà đã ở đó nghe hết 2 tiếng. Anh vẫn còn tinh thần lắm. - “Dạ, nhớ hết rồi.”
Vị khách bước ra ngoài, Thành Nhân nhẹ nhàng cúi chào. - “Cảm ơn quý khách đã ghé tiệm.”
Tiếng đóng cửa vừa dứt thì Thành Nhân cũng vung vai, xoay mình phát ra tiếng kêu răng rắc. Anh nhìn Tuấn Minh. - “Em qua phòng kế bên đợi anh chút.”
Trong lòng Tuấn Minh đầy ngạc nhiên. - “Dạ?”
***
Thành Nhân đợi gần 10 phút mới có người đẩy cửa tiến vào.
“Em đi thay đồ rồi nằm xuống đi, anh sẽ mát xa cho. Học lý thuyết rồi giờ sẽ thực hành trên người em. Học như vầy mới mau biết nhanh đúng không?”
Tuấn Minh đi thay đồ, anh bỗng thấy rất ngượng ngùng. Tay chân luống cuống nắm, giữ chặt chiếc khăn duy nhất dưới hông.
“Em xong chưa, có thay đồ thôi mà cũng lâu nữa.”
“Em ra rồi đây.”
“Nhanh nằm xuống đi.”
Thành Nhân xoa tinh dầu mát xa lên người Tuấn Minh, từ từ di chuyển tay xoa bóp đều khắp cơ thể. - “Thả lỏng người nào, đừng gồng. Mát xa là tận hưởng mà, cứ thoải mái đi.”
“Em… thấy không quen khi có người lạ chạm vào cơ thể, ngại ạ.”
“Ngại cái gì chứ, làm nghề này em sẽ thường xuyên đụng chạm cơ thể như vậy. Em tập làm quen đi, chỉ cần làm đúng chuyên môn thôi.”
“À, sau này khi đi làm rồi em có thể sẽ gặp một số người thích táy máy tay chân. Lúc đó có chuyện gì thì cứ gọi cho anh hay anh Văn Thanh để giải quyết, đừng có làm bừa đấy.”
Tuấn Minh ngạc nhiên. - “Có gặp những chuyện đó nữa hả anh?”
Tùng Lâm nhìn Tuấn Minh cười cười. - “Sau này em sẽ thấy.”
***
“Xong rồi, em thấy cơ thể mình như thế nào? Có thoải mái hơn không?”
“Wow… thần kỳ thật. Bây giờ em thấy cả người tràn đầy năng lượng luôn ấy. Lần đầu mới thấy thoải mái như này.”
“Tốt lắm, em nhớ lúc nãy anh dùng lực tay ở lưng, vai, cổ, chân em như thế nào không?”
“Nhớ rõ rồi anh.”
Thành Nhân nhìn Tuấn Minh mỉm cười nói. - “Em học nhanh thật đấy, mai sẽ đến lượt anh kiểm tra tay nghề của em. Về tìm ai luyện tập đi nhé.”
Tuấn Minh lễ phép. - “Cám ơn anh rất nhiều. Em về trước đây.”
“Ừm, tạm biệt em. Mai gặp.”