Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?


Hôm sau, Tuấn Minh dậy từ rất sớm. Anh đi bộ ra trạm đón xe buýt. Đúng 7 giờ, anh đã có mặt tại tiệm. Từ xa đã nghe tiếng Thành Nhân cùng với bốn người khác đang tiến vào.
  
“Chào buổi sáng, mọi người.”
  
Văn Thanh hôm nay đến tiệm rất sớm, trên tay còn mang theo một bọc lớn đồ ăn, vui vẻ đi vào. - “Tôi có mua đồ ăn cho mọi người đây.”
  
“Ông chủ là tốt nhất. Có xôi gà của tôi không?”
  
“Có đủ trong đó hết đấy. Anh có mua một phần cho em đấy Tuấn Minh, mau qua ăn với mọi người đi.”
  
“Cảm ơn anh.”
  
***
  
Thành Nhân nhanh tay xé cái bọc ra đem mấy cái hộp đồ ăn chia cho mọi người. - “Đây, bánh ướt của cậu nè Tùng; Để xem… Cái này là bún thịt nướng. Của cậu nè Tiến.”
  
“Cám ơn nha, đúng đói luôn.”
  
“Cho em nè Nam. Lúc nào cũng ăn bánh bao mặt sắp thành cái bánh bao rồi kìa.” - Thành Nhân không để ý vẫn cười đùa vui vẻ.
  
Nam cầm lấy cái hộp, không nói lời nào, ném cho Thành Nhân một ánh mắt đằng đằng sát khí sau đó ra ghế ngồi ăn một mình.
  
“Ai chọc giận bé Nam của tôi vậy?”
  
Mấy người xung quanh một lượt đồng loạt quay sang nhìn Thành Nhân. 'Là anh chứ còn ai khác nữa.'
  
***
  
Thành Nhân nhìn theo bóng lưng của ai kia mà trong lòng khó hiểu. - “Lát sẽ tìm em ấy nói chuyện sau.”
  
Cậu tiếp tục nhiệm vụ chia đồ ăn. - “Còn 3 hộp xôi gà luôn à.”
  
“Phúc, cho em một hộp. Tuấn Minh, hộp này của em; Còn cái này của tôi. Xong rồi, mình đi ăn thôi.”
  
Thành Nhân khoác vai Tuấn Minh, kéo cậu qua ăn cùng mấy người kia.
  
***
  
Mọi người đang lắp đầy cái bụng rỗng của mình. Văn Thanh với tâm trạng rất hào hứng đi đến.
  
“Hôm nay là Chủ Nhật chắc chắn sẽ rất đông khách, mọi người ăn xong thì chuẩn bị đi làm nhé. Làm tốt cuối tháng anh thưởng thêm cho.”
  
Tiến nghe thế liền vui vẻ. - “Wow, tuyệt vời.”
  
“Vậy hôm nay em sẽ cố gắng hết sức. Haha.”
  
“Thấy có tiền thưởng là vậy đó. À quên nữa, Tuấn Minh em ăn xong vào phòng anh một chút nhé.”
  
Tuấn Minh đang ăn nghe thế liền ngạc nhiên, nhanh chóng gật đầu. Trong lòng có chút lo. 'Anh ấy gặp mình có chuyện gì không nhỉ?'
  
***
  
Tuấn Minh đứng ngoài cửa, hít sâu để bình tĩnh lại. - “Anh gọi em.”
  
“Ngồi xuống trước đi. Anh nghe Tùng Lâm nói về chuyện của em rồi.”
  
Văn Thanh mở học tủ lấy ra một phong bì đưa cho Tuấn Minh. - “Trong đây có 50 triệu, em lấy đi giải quyết việc của mình đi. Em cầm đi, chỉ cần làm bù lại là được rồi. Còn đây là hợp đồng lao động, cho em.”
  
Tuấn Minh cầm bản hợp đồng chăm chú đọc.
  
“Anh biết em còn học nên anh cho em làm ca tối từ năm giờ đến mười một giờ. Lương một tháng là tám triệu, tháng này em học việc nhưng anh vẫn tính là một tháng làm việc của em.
  
Còn mỗi tháng làm tốt có thể thưởng thêm cho em, tiền của khách boa em cứ lấy. Năm mươi triệu là anh ứng trước cho em, em chỉ cần làm bù thêm 6 tháng cho anh là được rồi. Em đọc kĩ đi.”
  
Tuấn Minh nhanh tay ký vào bản hợp đồng. - “Em thấy ok rồi anh.”
  
Lúc này Tuấn Minh mới thở phào, tâm trạng vui lên trông thấy. - “Em cảm ơn anh rất nhiều. Sắp tới sẽ cố gắng làm việc thật tốt ạ.”
  
Văn Thanh mỉm cười vỗ vai Tuấn Minh. - “Không có gì đâu, anh xem em cũng như em trai anh vậy, có gì giúp được thì giúp thôi. Cố gắng nâng cao tay nghề cho tốt đấy.”
  
“Em biết rồi ạ.”
  
***
  
Mọi người ở dưới sảnh đều tò mò. - “Anh ấy kêu cậu lên đó có chuyện gì không?”
  
Tuấn Minh thành thật. - “Ký hợp đồng lao động thôi ạ.”
  
Nói xong anh quay sang Thành Nhân với đôi mắt sáng ánh đầy ý cầu xin. - “Anh, em muốn học được kỹ thuật mát xa thật nhanh và sau đó đi làm. Anh dạy em nhé.”
  
Thành Nhân thấy ánh mắt quyết tâm kia thì có chút bất ngờ, trêu đùa. - “Em lấy đâu ra cái động lực này thế?”
  
“Chỉ là em muốn học thật nhanh thôi.”
  
“Học cái gì cũng cần phải có thời gian. Không thể gấp gáp được. Đặc biệt là nghề mát xa này, tay nghề cậu mà yếu yếu rồi lỡ ấn tay quá đà trúng vào dây thần kinh nào của khách hàng khiến họ méo mặt, liệt tứ chi,…
  
Như thế không phải người thầy như tôi sẽ chết sao. Không chỉ tôi chết mà cậu cũng vậy đấy. Thôi, cứ từ từ mà học.”
  
Gương mặt Tuấn Minh có hơi hoang mang. - “Mát xa thôi mà có thể méo mặt, liệt tứ chi luôn hả anh?”
  
Mọi người xung quanh nhìn anh rồi được một phen cười lớn, cứ thế bỏ cậu mà đi để lại Tuấn Minh đang không hiểu chuyện gì.
  
“Cậu đúng là… quá dễ thương đi.”
  
***
  
Hôm nay tiệm vô cùng tấp nập. Hết lượt khách này vừa ra thì lại thêm một đợt chín, mười người khác vào. Đỉnh điểm là lúc từ 11 giờ đến 2 giờ.
  
Tất cả mọi phòng từ tầng một lên đến tầng ba đều kín khách. Có vài vị khách đã chờ rất lâu, họ không đợi nổi nữa nên buồn bực ra về. Văn Thanh đứng ở cửa ra vào cuối chào, xin lỗi rối rít.
  
Tuấn Minh đi theo Thành Nhân học việc, chỉ đứng nhìn thôi cũng thấy rất mệt rồi. Có lúc hết tinh dầu, hết nước ấm Tuấn Minh cũng bận rộn đi lấy phụ. Hôm nay đúng là có chút mệt nhưng cũng không mệt bằng người đang nhắm mắt, nằm dài luôn trên ghế sô pha kia.
  
'Chắc anh ấy rất mệt?' Nghĩ thế Tuấn Minh liền đến bên cạnh lấy tay xoa xoa thái dương Thành Nhân.
  
Anh ta bất ngờ mở mắt, nhìn chăm chú Tuấn Minh. - “C…cảm ơn em.”
  
Nói xong thì nắm tay Tuấn Minh đẩy nhẹ ra, anh ngồi dậy. - “Hôm nay đã nhớ hết mấy cái anh nói chưa? Những nơi nào được bấm huyệt, dùng lực tay ra sao, làm sao để cho khách thoải mái nhất.”
  
“Em đã ghi nhớ hết rồi, còn chép lại nữa đây. Sẽ không quên đâu ạ.” - Tuấn Minh vừa nói vừa lật cuốn sổ tay ra đưa cho Thành Nhân xem.
  
Thành Nhân lật từng trang, mỗi trang giấy đều được ghi chi chít đầy chữ, trong lòng anh không khỏi thán phục. ‘Chỉ mới hai ngày mà em ấy đã ghi được hơn nữa cuốn rồi à.’
  
“Nét chữ đẹp đấy.” - Thành Nhân thốt lên một câu như thế, mỉm cười nhìn đối phương.
  
“Do em tập luyện từ nhỏ thôi. À! anh Thành Nhân này, từ ngày mai là em vô học rồi, em sẽ đến tiệm học vào buổi tối nhé.”
  
“Cũng được, tùy thời gian em sắp xếp thôi chứ anh lúc nào mà không ở tiệm.”
  
Thành Nhân trả lại cuốn sổ, anh đứng dậy thu dọn đồ bỗng đầu óc có hơi choáng váng, chỉ vừa bước một bước đã ngã.
  
Tuấn Minh nhanh tay vòng qua eo Thành Nhân đỡ anh nhưng không đủ sức, cậu bị sức nặng của người kia kéo cả hai té xuống đất. Thành Nhân nằm sấp trên người Tuấn Minh.
  
“Anh không sao chứ?” - Tuấn Minh nhanh chóng đứng dậy sau đó đỡ Thành Nhân.
  
“Không sao, không sao. Cảm ơn em.” - Thành Nhân hít một hơi sâu, anh có chút bối rối.
  
Cảnh tượng này bị ai kia ở ngoài cửa nhìn thấy tất cả. Ánh mắt hai người chạm nhau, không nói không rằng, người kia dứt khoát quay đi.
  
Thành Nhân trong này không chút nghĩ ngợi liền tức tốc chạy theo. - “Nam, em đợi anh với. Chuyện không như em nghĩ đâu.”
  

Nhấn Mở Bình Luận