Nguyệt Mai ngồi chống cằm thích thú quan sát Thái Hưng không rời mắt.
Tiếng leng keng khi Thái Hưng lắc bình phát ra. Những viên đá va vào nhau và va với thành bình, âm thanh rất vui tai đó vang vang trong phòng, cộng thêm người trước mặt liên tục làm các động tác xoay, tung, rót,… một cách thuần thục đã làm Nguyệt Mai đổ gục. Rất nhanh chóng một ly Cocktail Mai Tai đã được đưa đến trước mặt cô.
Nguyệt Mai tít mắt vui vẻ nhận lấy và nếm thử. Cô không thể nào giấu được biểu cảm ngạc nhiên của mình. - “Cái này ngon quá, còn ngon hơn loại tôi từng uống lúc trước nữa. Anh thật là giỏi.”
Thái Hưng mỉm cười với người đối diện, trong lòng anh vui cực độ vì gặp đúng tri âm, biết thưởng thức nước anh làm. - ‘Không như ông sếp của anh chỉ biết mỗi cà phê, những thứ còn lại đều xem như nước lã.’
Vì giữ hình tượng, anh cố kìm lại không nhào đến tay bắt mặt mừng với cô. Anh nhẹ nhàng cảm ơn rồi tiếp tục lau dọn quầy nước.
***
“Tổng giám đốc Anh Kiệt. Sao nhìn phía hai người họ chăm chú vậy, nãy giờ tôi nói anh có nghe gì không?” - Gia Bảo vừa lật tài liệu, vừa giải thích về công ty, việc hợp tác giữa hai bên. Anh rất tập trung, hết lòng trình bày, nhưng khi quay lên nhìn người trước mặt thì anh ta lại nhìn đi đâu đâu.
“Nghe chứ, nhưng mà quầy nước trong phòng anh đặc biệt đấy.” - Anh Kiệt vội thu lại ánh mắt tò mò của mình.
“Chuyện hợp tác…” - Gia Bảo đỡ trán.
“Được rồi tổng giám đốc Gia Bảo. Công ty anh khá thú vị đấy, tôi đồng ý hợp tác với anh. Hiện tại bên tôi đang có chút việc phải xử lý, trước hết cần ổn định ở Việt Nam đã. Trong thời gian này cũng mong chúng ta sẽ cùng nhau giúp đỡ, đôi bên cùng có lợi.”
Gia Bảo vui mừng, đứng lên bắt tay với Anh Kiệt, gương mặt anh đã thả lỏng hơn trước. - “Được, chúng ta cùng hợp tác vui vẻ. Ngày mai tôi sẽ đem hợp đồng qua bên anh xem thêm.”
Anh Kiệt bắt tay ra về. Anh chợt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy được khung cảnh thành phố rất tuyệt vời. Anh Kiệt thích thú tìm Gia Bảo đề nghị. - “Còn một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, không biết có phiền không?”
“Sao lại phiền, giờ chúng ta ngồi cùng thuyền rồi, chuyện của anh cũng như chuyện của tôi. Cứ nói.”
“Khách sạn tôi đang ở quá xa với công trường công ty tôi. Nghe nói trong thành phố này chung cư của công ty anh là tốt nhất, vị trí lại tiện cho tôi đến công ty mình. Anh có thể sắp xếp một căn view đẹp không, tôi muốn mua.”
Gia Bảo nghe xong mỉm cười, ngoắc tay kêu Thái Hưng đến.
Thấy thế Nguyệt Mai cũng thôi uống ly rượu trong tay, cô đi theo Thái Hưng, đến cạnh tổng giám đốc của mình.
***
Cách công ty 800 mét là một chung cư tiện nghi bậc nhất châu Á. Nó được Gia Bảo chú trọng xây dựng để đón tiếp các đối tác cũng như các khách hàng VIP của công ty. Chung cư cao hơn 140 mét, chia làm 36 tầng, tất cả các phòng đều có view hướng ra sông lớn đón gió.
Mỗi căn phòng ở đây chỉ để dành phục vụ cho những quý ông, quý bà, các đối tác hay khách hàng lâu năm sẽ được anh dành tặng riêng một căn hộ. Không phải ai có tiền cũng có thể sở hữu được một căn ở chỗ này.
***
Gia Bảo gật đầu ngay lập tức. - “Tất nhiên là được, trợ lý tôi sẽ đích thân lo việc này. Thái Hưng, cậu sắp xếp dẫn giám đốc Anh Kiệt đây chọn phòng và lo các thủ tục liên quan. Mọi người có việc gì cứ liên lạc với cậu ấy.”
Nguyệt Mai đứng bên cạnh nghe mà trong lòng như nở hoa, cô lén nhìn đối phương, e thẹn.
Thái Hưng gật đầu đồng ý, anh bối rối lục tìm danh thiếp của mình trao đổi với Nguyệt Mai. - “Có việc gì cứ liên lạc với tôi nhé.”
Nguyệt Mai bẽn lẽn nhận lấy, cô mỉm cười nhẹ nhàng trao lại anh danh thiếp của mình. - “Vâng ạ, sau này làm phiền anh rồi.”
***
Gia Bảo đích thân tiễn Anh Kiệt ra về. Giữa chừng đến lầu 9 có người bấm thang đi xuống.
Người bước vào là Tuấn Minh, anh ngước nhìn Gia Bảo 2 giây liền cúi đầu không nhìn nữa. - “Chào tổng giám đốc, chào hai vị.”
Tuấn Minh ôm xấp giấy cao ngang ngực, im lặng. Anh Kiệt liếc nhìn cậu nhân viên này chưa đến ba giây liền ngoảnh đầu đi nhưng ánh mắt của Gia Bảo khiến anh có điều khó hiểu. Vì thế quay qua “đánh giá” lại Tuấn Minh.
“Tôi xuống lầu hai ạ.” - Tuấn Minh khẽ nói tới.
Thái Hưng mỉm cười, chìa tay ấn số giúp.
***
“Ting…” - Thang máy vừa mở ra, Tuấn Minh liền cúi đầu chào rồi vội vội vàng vàng bước ra ngoài.
Anh Kiệt quan sát thấy, trong đầu thầm nghĩ. - ‘Sao tổng giám đốc Gia Bảo cứ nhìn không rời mắt cậu ta thế nhỉ?’
Đăng thắc mắc thì Nguyệt Mai đứng bên cạnh thì thầm. - “Tổng giám đốc, anh có thấy ánh mắt của tổng giám đốc Gia Bảo nhìn người đó rất lạ không?”
“Được rồi, đừng tò mò chuyện của người khác quá.” - Anh Kiệt hắng giọng, nghiêm mặt nói tới.
***
Nguyệt Mai bị trách liền xụ mặt, cô không vui lùi ra sau một bước.
Thái Hưng thấy lạ liền nhích xuống đứng cạnh. - “Cô bị sao thế?”
“A, anh là thư ký ở bên cạnh tổng giám đốc Gia Bảo, có phải biết rất nhiều về anh ấy không?”
Nghe thế, Thái Hưng đầy khó hiểu nhưng cũng nhẹ gật đầu.
Nguyệt Mai như lấy lại tinh thần, cô hào hứng hỏi nhỏ. - “Cái cậu vào cùng thang máy với chúng ta hồi nãy là ai vậy? Tôi thấy tổng giám đốc Gia Bảo cứ nhìn cậu ta suốt.”
Thái Hưng có chút ấp úng, nói thì thầm. - “Chắc cô nhìn nhầm đấy. Cậu ấy là thực tập sinh năm nay của chúng tôi. Gia Bảo anh ấy mới lên tiếp quản công ty, những nhân viên cũ đã nghĩ gần hết, đây là đội ngũ chúng tôi đang đào tạo để tiếp quản vị trí của những người trước. Anh ấy rất quan tâm các thực tập sinh này.”
Nguyệt Mai khoanh tay, mím môi đầy băn khoăn. - “Sao tôi cứ thấy không giống nhỉ?”
***
Sáng hôm sau, Thái Hưng trực tiếp lái xe đến đưa hợp đồng cho Anh Kiệt. Sau đó hơn mười giờ cả ba đến khu chung cư Sao Vàng. Thái Hưng vừa vào đã có người chạy ra đón.
Vị quản lý chung cư đã nhận được điện thoại của Thái Hưng đêm hôm trước. Anh ta chuẩn bị đầy đủ các bản hợp đồng, in thêm danh sách các phòng trống như đã dặn. Thái Hưng vừa đến anh liền chạy ra giao lại.
Thái Hưng đưa hai người dạo quanh ở sảnh. - “Ở chung cư này mỗi căn đều được trang trí với phong cách khác nhau. Tôi đảm bảo sẽ không có căn nào giống với căn nào. Chung cư này có view hướng về phía sông lớn. Mở cửa ra anh sẽ thấy ngay phía xa là con sông xanh mát, bên dưới là thành phố luôn nhộn nhịp nhưng đảm bảo sẽ không gây ồn cho người ở bên trong. Chúng tôi đã trồng rất nhiều cây xanh bao quanh vừa giảm ồn còn có chỗ cho mọi người đi dạo. Môi trường ở đây rất tốt cho cuộc sống, sinh hoạt. Không biết giám đốc Anh Kiệt đây thích kiểu phòng như thế nào?”
“Cứ đến mỗi phòng xem sao.” - Ngữ khí của Anh Kiệt không nặng không nhẹ, âm thanh phát ra trầm, lạnh như muốn đối phương bị “ngộp” mà thu mình, khép nép. Nói xong anh liền đi phía trước mặc dù là lần đầu đến đây.
Nguyệt Mai bước chậm lại để đi cùng Thái Hưng. - “Phiền anh chịu khó dẫn anh ấy xem từng phòng nhé. Anh ấy rất khó tính, nhất là chỗ ở không thể qua loa được.”
Thái Hưng mỉm cười, nói nhỏ với Nguyệt Mai. - “Không sao đâu, tôi đã nhận trách nhiệm lo chỗ ở cho hai người. Sẽ cố hết sức.”
Anh lấy lại tinh thần, bước nhanh đến phía trước Anh Kiệt. - “Giám đốc Anh Kiệt, chúng ta lên tầng 5 xem trước nhé. Lối này, mời anh đi theo tôi.”