Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?


Tuấn Minh đi dạo ngoài bãi biển. Thủy triều rút làm lộ ra một bãi cát dài. Dưới lớp cát mỏng là các vỏ ốc, vỏ sò, sỏi, đá,… đang ẩn mình. Tuấn Minh vui như đứa trẻ, cầm đèn rọi khắp nơi để nhặt chúng cho vào túi, đem về làm kỷ niệm.
  
Không chỉ có mình anh ở đây vào giờ này. Xung quanh, các du khách, người dân địa phương cũng đến rất nhiều, tất cả đều tranh thủ nhặt trước khi thủy triều dâng lên.
  
Từ khi đặt chân đến đây, suốt ngày hôm nay Gia Bảo đã không gặp Tuấn Minh. Anh cố kìm lòng mà không kéo người ra gặp riêng, để đối phương thoải mái cùng những người khác vui chơi.
  
Bây giờ, mọi người đều có khoảng không gian riêng tư. Anh rất muốn nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt, nghe giọng nói ấm áp của Tuấn Minh. Gia Bảo chau mày khi đi mãi mà không tìm thấy đối phương ở đâu cả.
  
Gia Bảo trở về phòng, tâm trạng bỗng chốc hóa buồn bực. Anh nằm trên chiếc giường trắng lớn nhìn ra biển. Nỗi cô đơn lại kéo đến giày vò anh nữa rồi. Gia Bảo ngay lập tức sử dụng số cá nhân chỉ có hai người biết gọi cho Tuấn Minh.
  
Nghe tiếng chuông, Tuấn Minh liền bắt máy, anh vui vẻ kêu Gia Bảo ra bãi biển bắt ốc cùng mình. Gia Bảo một giây trước vẫn còn khó chịu, bây giờ lại hào hứng, anh thay đồ chạy ngay ra bãi biển cách khách sạn 100 mét.
  
Đến nơi, thấy Tuấn Minh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, ống quần đã kéo lên cao hơn gối. Anh lo lắng, cởi áo khoác của mình khoác vào cho đối phương.
  
Tuấn Minh cười rạng rỡ, mở cái túi bên hông, khoe ra thành tích lượm vỏ ốc của mình. Gia Bảo nhìn cả người lấm lem bùn cát, mồ hôi nhễ nhại của Tuấn Minh mà nở nụ cười bất lực. Anh cũng xắn tay áo, kéo ống quần của mình lên cao rồi cầm đèn tìm ốc cùng đối phương.
  
Khi cái túi to của Tuấn Minh đầy ắp vỏ ốc, vỏ sò, anh cùng Gia Bảo đem từng con một rửa lại thật sạch rồi cả hai mới đi lên bờ.
  
Đến một chiếc ghế đá trên bờ kè, Tuấn Minh và Gia Bảo ngồi xuống cho hai đôi chân nghỉ ngơi ngay lập tức. Ai cũng mệt lừ.
  
Tuấn Minh ngước mặt lên trời nhìn bầu trời đầy sao kia, hít một hơi thật sâu. Cả người anh bỗng rất sảng khoái, thích thú vung vai.
  
Gia Bảo thấy vậy liền quay sang nhìn. - “Khuya rồi lại chạy ra đây lượm vỏ ốc, còn ăn mặc mỏng manh như này nữa. Em muốn bị bệnh nữa hay sao?”
  
“Không sao mà. Anh không thấy ở đây không khí rất thoải mái sao?” - Tuấn Minh xua tay, quay sang đối mặt với Gia Bảo. - “Cảm ơn anh nhiều nhé, hôm nay em chơi rất vui.”
  
Gia Bảo nghe mấy lời này cũng thôi trách nữa. Anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên tóc, trên mặt Tuấn Minh. - “Em vui là được rồi, không uổng công anh đã chuẩn bị lâu đến vậy.”
  
Tuấn Minh đột nhiên liếc ánh mắt nhìn Gia Bảo. - “Chuẩn bị lâu? Không phải chuyến đi này mới được lên kế hoạch khoảng một tuần trước thôi sao?”
  
Gia Bảo chần chừ một lúc rồi hết cách khi nhìn ánh mắt sắc như dao găm của đối phương. Anh đành nhún vai, nhếch mép cười với Tuấn Minh. - “Em nói xem.”
  
Tuấn Minh tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt anh thẳng tắp nhìn Gia Bảo. - “Anh kéo hơn 200 người khác đến tận đây chỉ vì em.”
  
Tuấn Minh có chút kích động, giọng nói có chút nhanh và tông giọng cao dần lên. - “Em đã thấy kỳ lạ rồi, công ty hơn 1500 người nhưng chỉ có nhân viên của hai phòng truyền thông và marketing tham gia. Mọi người vì sự kiện của công ty đã mệt lắm rồi anh lại còn bắt họ đến đây. Ban đầu em cứ tưởng là mọi người muốn đi chơi nên mới lên kế hoạch nhưng sau đó thấy thông báo bắt buộc ai cũng phải đi. Anh… có hơi quá đáng rồi đấy.”
  
Nói xong một hơi Tuấn Minh mới ngừng lại, điều chỉnh nhịp thở của mình cho đều lại. Anh chau mày, quay mặt sang chỗ khác.
  
Thấy vậy, Gia Bảo mới vội nắm tay Tuấn Minh. - “Đừng giận mà, thật ra cũng không hoàn toàn vì em đâu. Anh cũng muốn cho nhân viên mình nghỉ ngơi vậy. Em, em xem, không phải nhưng người khác cũng rất vui vẻ sao? Như anh nói trước đó, em cứ xem đây như món quà dành cho những nỗ lực vừa qua đi. Chơi vui là được.”
  
Gia Bảo nói xong liền nở một nụ cười chân thật với Tuấn Minh. Đối phương chỉ liếc qua rồi im lặng quay chỗ khác.
  
Gia Bảo đánh vài cái vào bàn tay Tuấn Minh thì mới nhận được sự quan tâm mà nhìn qua của Tuấn Minh. - “Anh đó… làm gì cũng phải nghĩ trước sau chứ.”
  
Gia Bảo mỉm cười. -“Rồi rồi. Anh tự biết những gì mình đang làm mà. Không sao đâu.” - Nói xong anh liền khoác vai, quay sang hôn mạnh lên má đối phương.
  
Kỳ thực suốt ba tháng qua, anh nhìn Tuấn Minh vất vả như vậy thì rất sót, muốn làm gì đó cho đối phương vui vẻ, bù đắp lại những điều Tuấn Minh đã chịu trong khi làm việc trước đây.
  
Chuyến đi này Gia Bảo đã âm thầm lên kế hoạch, đặt phòng hẳn hoi từ một tháng trước. Muốn nhân cơ hội này cùng Tuấn Minh đến một không gian lãng mạn làm những điều các cặp đôi yêu nhau khác thường làm nhưng… bất ngờ đâu không thấy. Bây giờ anh lại bị người trước mặt giận dỗi.
  
***
  
Biển về đêm gió thổi vào lạnh run hết cả người. Sóng đánh vào bờ mang theo bọt trắng bắn tung. Thủy triều cũng đã dâng lên. Bãi cát lúc nãy nhanh chóng bị nước biển tràn lên xâm chiếm và dần biến mất.
  
Thái Hưng đạp xe quanh bờ kè để hóng gió, ngắm biển. Anh chầm chậm vừa chạy vừa cảm nhận từng đợt gió, lắng nghe những giai điệu của biển cả.
  
Anh thích thú nhìn các con thuyền đánh bắt cá ở phía xa xa kia, chúng luôn nhấp nháy, những ánh sáng nhỏ bé như muốn hòa vào làm một với sao trời.
  
Thái Hưng dừng xe lại để nhìn ngọn đèn hải đăng cho rõ. Trên đại dương lớn, ánh sáng mạnh mẽ của hải đăng soi rọi trên mặt biển đêm mênh mông, chỉ đường cho các tàu thuyền tìm về bến an toàn. Nhìn khung cảnh trước mặt, Thái Hưng chợt thấy lòng bồi hồi.
  
“Ở đây yên tĩnh quá, thật khó chịu.” - Nhìn một lúc lâu như thế, Thái Hưng cảm nhận được cái lạnh, anh liền lên xe đạp đi vào khu chợ đêm, tìm đến một nơi đông đúc người cho vơi bớt sự khó chịu trong người.
  
Thái Hưng chạy vòng vòng quanh chợ đêm. Ánh đèn, con người, đồ ăn, âm nhạc,... đã khiến anh nhanh chóng lấy lại sự phấn khởi.
  
Anh đạp tới một chút thì bị mùi hương của cà phê rang dẫn dụ. Anh rất thích pha chế các loại đồ uống, dó đó đã đi học một khóa nghiệp vụ bartender. Anh từ thích trở thành đam mê rồi nghiện pha chế lúc nào không hay.
  
Thức uống mỗi ngày đều do tự tay anh pha chế, như vậy mới hợp khẩu vị, mới đúng tiêu chuẩn thưởng thức của anh.
  
Thái Hưng vào một quán cà phê được trang trí với lồng đèn đầy màu sắc. Ánh sáng vàng dịu, bàn ghế gỗ mộc mạc, cây xanh trang trí với đầy đủ hình thù độc, đẹp làm không gian trở nên ấm áp, thơ mộng, có chút lãng mạn với các cặp tình nhân.
  
Nhân viên mang ra cho anh bảng menu. Thái Hưng ngồi đọc hết một lượt. Những món nước nào anh đã biết làm liền bỏ qua, gọi ra mấy món lần đầu anh mới nghe tên, trong đó có Cà phê trứng.
  
Lần đầu nhìn ly cà phê mang ra, anh đã vô cùng bối rối. ‘Trứng cũng kết hợp được với cà phê sao?’
  
Thái Hưng chần chừ lấy thìa múc một ít đưa lên mũi ngửi ngửi, hai mắt anh bỗng mở to. ‘Làm sao hay vậy? Không có chút tanh nào hết, lại còn rất thơm mùi cà phê.’
  
Anh đưa muỗng vào miệng nhấm nháp, cảm nhận vị của loại cà phê này. Thái Hưng đi từ bất ngờ này đến kinh ngạc khác.
  
Tỷ lệ giữa trứng, cà phê và sữa vừa phải, rất vừa miệng. Chúng hòa quyện với nhau, hài hòa một cách dễ chịu, không ngọt quá, không đắng quá, cái vị ngầy ngậy lẫn trong mùi hương nồng nàn của cà phê nguyên chất.
  
Thái Hưng cầm cốc cà phê nhỏ, vừa lòng bàn tay còn đang ấm nóng. Độ ấm này khiến anh dễ chịu. Cái lạnh về đêm của gió biển lúc nãy anh cảm nhận như bị đánh bay đi.
  
Trên cốc cà phê, bọt trứng bồng bềnh, kết cấu mềm mại, mịn như da em bé. Anh thích thú đưa từng thìa nhỏ lên miệng để cảm nhận được những ngụm trứng đánh bông tan ra, lan tỏa hương vị đậm đà trong cuống họng.
  
Chiếc cốc nhỏ, chỉ uống một chút là đã hết. Thái Hưng vẫn còn thèm và nhớ nhung cái hương vị độc lạ, lần đầu mới được thưởng thức này.
  
Anh trở nên phấn khích khác lạ, đưa tay gọi nhân viên lại và kêu thêm vài ly. Nhân viên đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thái Hưng sau đó bưng ra đầy ấp một bàn nào là cà phê trứng đá, cà phê trứng cacao, cà phê trứng đậu xanh, cà phê trứng matcha, cà phê trứng dâu tây,…
  
“Trông ngon thật, phải học món này để mai mốt về pha uống mới được.” - Thái Hưng không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh rồi nhanh thưởng thức các “kiệt tác” cà phê này.
  
***
  
Đang uống ngon lành thì từ phía sau có bàn tay đặt mạnh lên vai anh. - “Có một mình mà gọi nhiều thế kia, uống hết không đấy?”
  
Thái Hưng giật mình quay ra sau. - “Giám đốc Anh Kiệt?”
  

Nhấn Mở Bình Luận