Chờ những người khác đều rời đi, lúc này Vương Nhạc Đông mới dám nơm nớp lo sợ đi tới.
Nhìn thấy sắc mặt Vương Nhạc Đông không tốt, Điền Mỹ Hòa nổi giận đùng đùng nhìn hắn ta: “Anh nhìn lại cái vẻ túng vừa rồi của anh kìa, vì sao anh không nói chuyện thay em hả?”
Cả người Vương Nhạc Đông phát run: “Mỹ Hòa, không phải anh không chịu giúp em, em có biết người em vừa chặn đường là ai không?”
“Ai chứ?” Điền Mỹ Hòa còn chưa phản ứng lại: “Nhưng mà anh ta thật là đẹp trai.”
“Anh cũng vừa mới biết được, anh ta chính là Phó Thịnh, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Phó thị, là vị Phó đại thiếu thủ đoạn tàn bạo không hề lưu tình trong lời đồn.” Vương Nhạc Đông nói xong, thân thể run lợi hại hơn.
Vừa nãy có người vây xem phổ cập một chút thông tin về thân phận của Phó Thịnh cho hắn ta, nháy mắt Vương Nhạc Đông sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, lập tức dựa vào vách tường, rốt cuộc không thể động đậy.
Phó Thịnh, thì ra anh ta là Phó Thịnh!
Là Phó thịnh không người dám chọc!
Chỉ cần người ngăn trở bước chân của Phó Thịnh thì không ai có thể sống êm đệp.
Những người đó không phải bị đưa vào ngục giam thì chính là bốc hơi khỏi nhân gian, rốt cuộc tìm không thấy.
Vương Nhạc Đông bỗng nhiên hối hận vô cùng.
Đêm qua hắn không nên ở cửa hàng tiện lợi ra tay với Tô Ảnh.
Nếu hắn biết Tô Ảnh đã là người của Phó Thịnh thì hắn tuyệt đối không dám động đến nửa ngón tay của Tô Ảnh.
Vương Nhạc Đông hận không thể tìm cái khe đất chui vào, tốt nhất không ai tìm tới hắn, như vậy Phó Thịnh sẽ khoogn nhìn thấy hắn.
Cho nên hắn dám ngoi đầu ra mặt nói chuyện thay Điền Mỹ Hòa sao?
Hắn ước gì Phó Thịnh vĩnh viễn không nhớ rõ bộ dáng của hắn!
Vương Nhạc Đông bị dọa thành như vậy, từ đầu đến cuối Điền Mỹ Hòa lại cảm thấy trước mắt sáng ngời: “Anh nói cái gì? Anh ấy chính là Phó Thịnh?! Haha, thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!”
Trên mặt Điền Mỹ Hòa hiện lên mạt điên cuồng.
Nếu cô ta có thể đoạt được Phó Thịnh từ trong tay Tô Ảnh, như vậy cô ta sẽ trở thành người bề trân, không bao giờ phải cúi đầu thấp hèn đi cầu người, đến lúc đó có bó lớn vai diễn cho cô ta chọn, muốn diễn vai nào thì diễn vai đó.
Không, thậm chí cô ta còn chẳng cần chọn nhân vật, tự nhiên sẽ có một đám biên kịch chế tạo nhân vật phù hợp cho cô ta.
Ha ha ha ha ha ha ha!
Đáy mắt Điền Mỹ Hòa hiện lên vẻ điên cuồng, gần như bao trùm hết lý trí của cô ta.
Vương Nhạc Đông lôi kéo Điền Mỹ Hòa muốn đi ra ngoài: “Chúng ta nhanh đi thôi, nếu không lát nữa sẽ bị đuổi đi đấy.”
Điền Mỹ Hòa đẩy Vương Nhạc Đông ra, giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài: “Nhạc Đông, đừng lôi lôi kéo kéo như vậy, bị người thấy được thì không hay.”
Vương Nhạc Đông sửng sốt: “Mỹ Hòa, em có ý gì hả? Chúng ta là người yêu mà!”
“Anh nói gì đấy?” Điền Mỹ Hòa lập tức quay đầu nhìn Vương Nhạc Đông: “Tôi và anh chỉ là bạn thân mà thôi, anh đừng nói lung tung, tôi còn có chút việc, đi trước đây!”
Điền Mỹ Hòa nhìn thấy bảo vệ đi tới, cô ta nhanh chóng rời đi.
Sau lưng truyền đến âm thanh bảo vệ xua đuổi Vương Nhạc Đông, điên cuồng trong mắt Điền Mỹ càng rõ ràng.
Tô Ảnh, chúng ta chờ xem!
Mà lúc này Tô Ảnh được cô gái dịu dàng kia đưa tới một căn phòng, rửa mặt chải đẩu sửa sang lại bản thân xong có người bôi thuốc cho cô.
Tô Ảnh nhìn cô gái đang ngồi đối diện mình, không nhịn được hỏi: “Vì sao cô muốn giúp tôi vậy?”