Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Ảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Mẫn Chỉ vừa từ trong ao suối nước nóng đi ra, vì vậy cô nửa ngủ nửa tỉnh vẫy tay chào hỏi cô ấy: "Sớm như vậy đã ngâm suối nước nóng rồi?"
Mẫn Chỉ mỉm cười đáp lại: "Suối nước nóng này có tác dụng dưỡng nhan rất tốt, ngâm một lần tương đương với làm spa toàn thân đấy."
Nghe thấy vậy, Tô Ảnh chấn động, cô chạy tới vào, cởi quần áo ra nhảy xuống: "Vậy mình cũng phải tranh thủ ngâm mới được, dạo này không có thời gian đắp mặt nạ."
Mẫn Chỉ đứng ở cạnh đó lau nước trên người, nói: "Hôm nay cậu sẽ phải thi đấu với Tô Như Thiến. Không cảm thấy căng thẳng à?"
"Có gì mà phải căng thẳng?" Tô Ảnh tùy tiện trả lời: "Thi làm đồ ăn chứ có phải là tỷ thí đấu võ đâu. Thua thì thua, không có vấn đề gì cả."
Tô Ảnh nói rất vẹn toàn.
Hai tiếng sau, Tô Ảnh chỉ hận không thể thu hồi tất cả những chữ này không sót một chữ.
Ba bữa ăn ở đây có thể chọn ăn ở nhà hàng hoặc ăn ở trong phòng.
Nhà hàng hướng cửa ngay trước một khu rừng phong.
Lúc này, rừng phong đang xanh ngát tràn đầy sức sống, phiến lá sáng chói giống như bích ngọc, nhìn rất đẹp.
Tô Ảnh nghĩ phong cảnh đẹp thế này mà ăn ở trong phòng thì quá lãng phí, vì vậy cô đến nhà hàng dùng bữa một mình.
Ăn sáng xong, Tô Ảnh đang định trở về phòng nằm thêm lúc nữa, nghịch điện thoại di động chơi game.
Kết quả còn chưa rời khỏi nhà hàng, đã bị một người chận lại.
Tô Ảnh ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên mang theo vẻ cay nghiệt cả vú lấp miệng em ngăn cản đường đi của mình, cô chỉ vô thức gật đầu coi như là chào hỏi, rồi muốn xoay người rời đi.
Không ngờ đối phương lại gọi cô lại: "Cô chính là Tô Ảnh?"
Tô Ảnh dừng chân lại, nhìn bà ta: "Dì biết cháu?"
"Tôi là mẹ của Mao Vũ Phỉ." Tô Như Thiến khinh bỉ nhìn Tô Ảnh, là cái con nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh này, lại muốn đánh bại con gái mình, cô ta xứng sao?
Tô Ảnh lập tức phản ứng lại: "Thì ra là Mao phu nhân. Người hôn nay muốn so tài nấu nướng với tôi, chính là Mao phu nhân đúng không?"
“Lần trước cô thắng con gái tôi, nói cái gì mà đồ ăn cô làm giống đồ ăn Tô gia hơn. Đúng là buồn cười! Đồ ăn Tô gia chúng tôi, nào có chuyện loại ranh con đầu đường xó chợ như cô có thể học được? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, đi ra khỏi nhà thì mở to mắt ra, đừng có mà như ếch ngồi đáy giếng, đến lúc Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ thì quá mất mặt! Chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô, đi ra khỏi nhà đừng có giả danh lừa bịp à? Nhìn tướng mạo của cô, cũng biết cô là con nhà không có giáo dục rồi! Khuôn mặt thì như hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đàn ông, vừa nhìn đã biết không phải là con gái nhà lành! Chắc mẹ cô cũng không hơn gì cô đâu." Tô Như Thiến mặt đầy kiêu ngạo nói, mặc dù đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Tô Ảnh, nhưng không hiểu sao bà ta đặc biệt không thích cô gái trước mắt này.
Bà ta cứ cảm thấy, trên người cô gái này có loại hơi thở làm người ta cực kỳ chán ghét.
Tô Ảnh không ngờ mẹ của Mao Vũ Phỉ lại là người phụ nữ chanh chua không nói phải trái như thế này, càng không ngờ bà ta sẽ dùng ngôn từ công kích mẹ mình!
Đây là điều Tô Ảnh tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!
Tô Ảnh trầm giọng nói: "Xin Mao phu nhân hãy nói năng cẩn thận! Mẹ tôi và Mao phu nhân không thù không oán, tại sao Mao phu nhân lại dùng ngôn ngữ công kích mẹ tôi? Nếu tướng mạo của Tô Ảnh làm Mao phu nhân cảm thấy không thoải mái, vậy Tô Ảnh chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Tướng mạo là do cha mẹ trao cho, tôi cũng không có cách thay đổi. Nếu bởi vì Tô Ảnh thắng Mao Vũ Phỉ làm Mao phu nhân không thích, vậy xin Mao phu nhân hãy dạy dỗ Mao Vũ Phỉ cho tối, để cô ta có thể đánh bại được tất cả mọi người trên thế giới này!"